Chủ Nông Trường Thập Niên 70 [Hệ Thống]

Chương 70 - Chương 70: Mượn Tiền (1)

Chương 70: Mượn Tiền (1) Chương 70: Mượn Tiền (1)Chương 70: Mượn Tiền (1)

Triệu Ngọc Anh mở hộp gỗ lấy phong thư bên trong đó ra, đây là thư do con trai lớn và con trai thứ viết lần trước, đọc rồi lại đọc, đều báo tin vui không báo tin buồn, chính là vì không muốn để hai ông bà nhà phải lo lắng.

Bọn họ không nói, hai ông bà cũng không nghĩ tới sao? Chỉ có điều là giả vờ không biết thôi.

Thế đạo như này, biết đến bao giờ mới có thể kết thúc được đây.

Trần Kiến Quân ôm Hứa Hiểu trong lòng. Môi của hai người chạm nhau, bàn tay anh từ từ trượt xuống khỏi lưng cô, đang lướt tới phần eo, thì Tiểu Đoàn Tử đang ngủ trên giường tỉnh dậy khóc "oa" lên một tiếng, gào đến mức trời rung đất chuyển, Trần Kiến Quân cảm thấy ấm ức, ánh mắt uất hận nhìn con trai, đây đã là lần thứ ba rồi, chuyện tốt lần nào cũng bị nó phá hỏng, đây chẳng phải là cố ý sao? Biết lựa thời cơ quá nhỉ.

Hứa Hiểu mặt đỏ bừng, vừa nghe thấy tiếng khóc liền đẩy Trần Kiến Quân ra, vỗ lên tay anh rồi tiến đến ôm con trai, Trần Kiến Quân thở dài một hơi, hiếm khi anh nghĩ thông, Hứa Hiểu cũng vừa mới hết tháng ở cữ, anh trở về hưởng thụ phúc lợi hiếm có, mỗi lần đều bị con trai cắt ngang, một người đàn ông đang vào thời thân cường lực tráng như anh bộ dễ dàng lắm sao?

"Đoàn Đoàn sao thế? Đừng khóc, mẹ bế con." Cô dỗ dành, bế đứa bé vào lòng, nhưng nhìn thấy đôi môi mấp máy của thằng bé, cô biết phải làm sao, cô vén quần áo lên, quay lưng về phía Trần Kiến Quân cho con bú.

Trân Kiến Quân chớp mắt, tại sao lại cố ý tránh anh? Không phải anh chưa từng nhìn thấy, nhưng khi nhìn đôi tai ửng đỏ của cô, anh cũng không đành trêu chọc cô lúc này, tránh để thẹn quá hóa giận thì không hay, anh đẩy cửa ra: "Anh đi đắp nền đất "

"Ừm, được." Việc xây nhà mới đã được lên nhật trình rồi, kinh phí dự tính anh đưa ra cũng rất cao, cho nên Trần Lão Tam và Lưu Điền Phương cũng rất vui mừng, theo như con trai họ nói, là muốn xây một căn nhà ngói gạch thật lớn.

Nhưng mà gạch ngói thì không phải dễ mua, nhưng nhà họ Trần bọn họ cũng rất có tiếng nói trong khu vực này, anh cả và anh hai cũng có một chút quan hệ, không phải vấn đề lớn, đơn hàng đã được giao, tiên cũng thanh toán một nửa rồi.

Vì lân xây nhà này mà Trân Lão Tam còn phải vay tiên của anh cả và anh hai của ông, không vay tiền thì làm sao xây được nhà? Con trai lớn của ông chưa đi làm được một năm. Nếu không mượn thì vấn đề sẽ lớn hơn, gia đình ông lấy đâu ra số tiền lớn như vậy để xây nhà gạch ngói?

Cho nên, ông không chỉ đi mượn mà còn gióng trống khua chiên đi vay khắp nơi, đợi khi bắt đầu xây nhà rồi, còn phải mượn của các anh em họ.

Đất nên nhà cũng được sự đồng ý của bác cả Trần, chính là mảnh đất trống phía sau nhà ông, bên cạnh rừng trúc, cũng gần với sân sau.

Chỉ cần rảnh rỗi không có gì làm, Trần Kiến Quân lại đặt tâm tư vào làm sao để xây nhà, anh còn đặc biệt đến nhà của bác hai bác cả xem thử, tham khảo phòng óc nhà người khác có kết cấu thế nào.

Trân gia thôn cũng không tệ, nhà lợp ngói đất nung có rất nhiêu. Những thôn thật sự nghèo thì chỉ có nhà tranh, nhà xây bằng gạch bùn, hoàn toàn chẳng có tí bóng dáng của đất nung.

Bác cả của anh là đại đội trưởng, bác ba của anh là một quân nhân xuất ngũ được lãnh tiền trợ cấp cố định, hiện giờ, anh là công nhân, với số tiên lương mỗi tháng kiếm được cộng thêm mượn một ít tiền bên ngoài, muốn xây lại căn nhà cũng không phải là không thể.

Còn về chuyện đi mượn tiền người ta có đồng ý cho mượn hay không thì... đa phần đều đồng ý, bởi vì có anh ở đây, chỉ cần có anh ở đây, tháng nào cũng sẽ có tiền lương cố định, không cần lo anh không trả nổi tiền, hơn nữa anh sống ở đây lâu như vậy, tính tình anh thế nào ai cũng biết, chỉ cần nhà anh mở lời, những thứ nắm trong tay sẽ không buông.

Trong thôn có người muốn xây nhà là chuyện lớn, khi đắp nên thì chuyện này đã được truyền tai nhau, khoảng thời gian đó, đi trên đường đụng phải ai cũng đều nhìn lão tam và Lưu Điền Phương giơ ngón cái, nuôi được đứa con trai giỏi giang như vậy, sau này giàu là cái chắc rồi không phải sao?

Trân lão tam và Lưu Điền Phương tự hào thì không cần nói, mà ngay cả Trần Kiến Cường và Trân Hướng Quyên cũng nở mày nở mặt đến mức ưỡn cao ngực.

Hứa Hiểu đương nhiên cũng được chúc mừng, có những lời chúc chân thành như của Lí Giai, nhưng cũng có những lời nói chua ngoa không phục, với những ai thật tâm chúc phúc bà sẽ mỉm cười đón nhận, còn với những kẻ không có được mà sinh lòng đố ky bà sẽ tự động phớt lờ. Bà đang vui lắm, chẳng thèm so đo với những kẻ đó đâu.

Nếu nói Trần Kiến Dân và Liễu Lan không cảm thấy khó chịu thì đó là giả dối, đều là anh em, nhưng sau lại khác xa nhau quá, nhưng cũng chưa đến mức ganh ghét nhà người ta tốt lên, từ lâu đã hứa là đến lúc đó nhất định sẽ giúp đỡ.
Bình Luận (0)
Comment