Chương 71: Mượn Tiên (2)
Chương 71: Mượn Tiên (2)Chương 71: Mượn Tiên (2)
Bây giờ cũng chỉ là làm công tác chuẩn bị giai đoạn đầu thôi, xây nhà mà không có người thì xây sao được, thường thì phải đợi đến lúc nông nhàn, nhưng từ thời gian này cho đến lúc trước khi vụ mùa kết thúc làm gì có ngày nào gọi là nông nhàn, cho nên thời gian bắt đầu chính thức chỉ có thể vào mùa đông mà thôi. ...
Đứa trẻ bụ bẫm đã có thể tự mình ngồi vững đang ngồi trên giường, trong tay còn cầm món đồ chơi vải hình hổ sặc sỡ, màu đỏ rực, vừa hay hợp với ý của trẻ nhỏ là chúng rất thích những màu tươi sáng. Tiểu Đoàn Tử cầm chặt nó không nỡ rời tay, không để ý một chút là sẽ bỏ vào trong miệng gặm nhấm.
Bên cạnh đứa bé ấy, một bé gái vẫn chưa biết ngồi đang nằm đó bập bẹ kêu "u u a a', cũng không biết là nó đang muốn nói gì, hai tay cứ huơ huơ bắt lấy không khí, bộ dáng tự chơi đùa với mình trông có vẻ rất vui.
Bây giờ đang là giờ nghỉ trưa, nhưng bọn nó lại không buồn ngủ, vô cùng hớn hở, Lưu Điền Phương nhìn bọn nó ngoan ngoãn mà nghịch phá, nhân còn chút ít thời gian nữa mới đi làm tranh thủ nằm ghé vào bên cạnh chớp mắt một lát, cũng để cho hai người con dâu nghỉ xả hơi.
Nhưng bỗng đâu cửa chính bất ngờ bị mở toang, có người kích động kêu lên: " Mẹt"
Nghe thấy giọng nói ấy, Lưu Điền Phương giật mình tỉnh giấc, hai đứa trẻ đang tự mình chơi đùa rất vui cũng bị dọa sợ bật khóc, Lưu Điền Phương vội vàng ngồi dậy: "Sao thế?"
Đây là giọng của Trân Hướng Hồng.
Bà vỗ về hai đứa cháu: "Đừng khóc, đừng khóc, bà ở đây, đừng khóc nha."
Sau đó bà ngoảnh đầu hét vọng ra bên ngoài: "Có chuyện gì?"
Trần Hướng Hồng đẩy cửa phòng, lao đến ôm chầm lấy mẹ cô: "Mẹ! Mẹ! Hu hu hu...'
Cô òa khóc, khóc đến nức nở.
Lưu Điền Phương bắt đầu sốt ruột: "Đừng khóc, nói cho mẹ biết, xảy ra chuyện gì, con đừng khóc nữa, mẹ cũng hoảng theo đấy, mẹ đẻ của con ở ngay đây cơ mà.
Trân Hướng Hồng vừa khóc vừa cười, cô lao nước mắt, áp tay lên bụng mình: "Mẹ! Con có thai rồi, con có thai rồi!"
Cô đã điều dưỡng gần một năm nay, bởi vì cô vẫn luôn cẩn thận nghe theo lời bác sĩ, nên về chuyện ăn uống, mẹ cô luôn luôn chăm từng li từng tí, tình hình của cô còn tốt hơn những gì bác sĩ dự đoán, giờ đây cuối cùng cũng có tin vui, cô làm sao mà không vui đến bật khóc cho được.
Cô uống thuốc suốt nhưng chẳng có chút hiệu quả nào, thời gian lâu dần áp lực của cô cũng ngày càng lớn, nếu không thành công nữa cô cũng không biết bản thân mình có thể tiếp tục kiên trì nữa hay không.
"Thật sao?!"Nếp nhăn trên gương mặt của Lưu Điền Phương dịu hẳn, bà khẽ vỗ vai con gái: "Con khóc cái gì, mẹ còn tưởng có chuyện gì không thôi, đây là chuyện tốt mà, chuyện tốt!"
Sinh con gái thì đã làm sao, sợ là chỉ sợ không sinh được thôi, chỉ cần có thể sinh con, con gái bà tuổi cũng không quá lớn, sớm muộn gì cũng có thể sinh được con trai.
"Đây là tin tốt." Trần Kiến Quân và Trân Lão Tam ở ngay đằng sau, nghe thấy khóc lóc âm ï cũng vội vàng trở về, vừa vê đã nghe thấy được tin tốt này.
"Mẹ, không phải lần trước con có mang về bột mạch nha sao? Mẹ cho chị cả một lon đi. Chị cả, những việc nặng nhọc chị cứa kêu anh rể làm, nếu như anh ấy không rảnh, thì chị cũng đừng tự mình làm, cứ kêu mọi người làm là được."
"Đúng thế đúng thế, mấy việc đó con cũng đừng gắng sức, khó khăn lắm mới có thai được, có biết không?" Lưu Điến Phương lau khóe mắt, bà chỉ sợ con gái không hiểu chuyện, cứ làm việc vất vả khiến cho mình bị sảy thai lần nữa.
Trân Hướng Hồng gật đầu, nước mắt cũng tuôn ra.
"Con biết, con biết."
Trần Lão Tam chẳng nói câu nào, nhưng Trần Kiến Quân đã thấy được ông lẳng lặng xoay người lau khóe mắt.
Lúc này Từ Phúc cũng thở hổn hển chạy đến, hai người họ đi cùng nhau, nhưng lúc biết được tin vui này, anh quá đỗi vui mừng, trong phút chốc chẳng tiếp nhận nổi, cứ đứng đó ngây ngốc thững thờ cả buổi trời, khi tỉnh táo lại, vợ anh đã đi đâu mất tiêu.
Anh đoán là đã chạy vê bên Khưu gia, cho nên cũng chạy theo đến đây.
"Hướng Hồng, mẹ nó ơi? Em có đây không?”
Lưu Điến Phương nhìn Hứa Hiểu bước vào, bà bảo cô trông chừng đứa nhỏ trên giường rồi đi ra ngoài: "Ngồi đi, ở đây này, con cũng ngồi đi, lúc nãy qua đây có chạy không?”
"Không có."
Lưu Điền Phương rót cho bọn họ một bát nước nóng, rồi khuấy một bát sữa mạch nha cho hai người họ, sau đó thì đi vào phòng, bắt đầu thu dọn đồ.
Bà lấy một hộp bột mạch nha, sau đó lấy một ít táo đỏ và câu kỷ tử, rồi thêm một ít đường nâu, trứng cũng cho vào hai mươi quả...
Trân Lão Tam và Trần Kiến Quân đang ở phòng khách nói chuyện với bọn họ, chủ yếu là dặn dò chàng rể Từ Phúc phải chăm sóc cho thai phụ nhiều hơn, cái thai này có được chẳng dễ dàng, ngày thường phải thật cẩn thận.