Chương 72: Cướp Đường (1)
Chương 72: Cướp Đường (1)Chương 72: Cướp Đường (1)
Vốn tường rằng bản thân sau này sẽ chẳng bao giờ có con trai, thế mà giờ vợ mình lại mang thai, Từ Phúc gật đầu như gà mổ thóc, đảm bảo tuyệt đối sẽ không để cho cô đụng đến việc nặng.
Biết được tin vui này, mẹ Từ Phúc sắc mặt cũng hòa nhã hơn, con gà mái không thể đẻ trứng cuối cùng cũng đẻ được rồi, tuy rằng vẫn chưa biết được có phải là vịt trời hay không, nhưng có thể sinh là được.
Trân Kiến Minh không bao lâu sau cũng biết tin, anh đi mò hai con cá biếu chị cả, tiện thể cũng giúp cô làm một số công việc, muốn làm cô nở mày nở mặt.
Đợi đến ngày hôm sau, Trần Kiến Quân đi đến cơ quan sớm một chút, tiện đường ghé vào nhà chị ba báo cho cô biết tin vui, tình cảm giữa Trần Hướng Hoa và Trần Hường Hồng cũng được lắm, trước kia chị cả rất thường hay chăm sóc em trai em gái, biết chị có tin vui thì ghi nhớ trong lòng, sáng sớm ngày hôm sau khi trời vẫn còn chưa sáng đã lên đường, mang theo thuốc bổ và vải vóc mà cô đã chuẩn bị đi đến Trần gia thôn, cô đến thăm nhà ba mẹ trước, sau đó với rẽ vào nhà chị cả.
Những người khác như bác cả bác ba, các em trai em gái cũng đều vui mừng cho Trần Hướng Hồng, cô đứng lên được, mẹ chồng cùng chị dâu? Chị em dâu bắt nạt cô, phần lớn lý do là bởi vì không có con trai, rồi lại không sinh con được, cho nên cô chẳng thể ưỡn thẳng lưng mà sống, nhưng bây giờ đã có thai rồi, vậy thì tốt, chờ đến lúc sinh nở, đẻ ra được một bé trai, vậy thì hoàn toàn có thể đứng vững rồi.
Trần Kiến Quân và đội trưởng Lưu cảnh giác nhìn cái cây lớn đang đứng chắn chính giữa phía trước, nhìn nhau không nói tiếng nào, họ đều được nhắc nhở cẩn thận trước khi lên đường.
Đoạn đường mà họ đang ởi là nơi chưa từng đi qua, nhưng những người khác sẽ đi ngang qua đây, nghe nói khu vực này khá không yên bình, phải cẩn thận hơn. Hai người đề cao cảnh giác đi một đoạn, đi qua nơi này sẽ là đường lớn rồi. Vừa mới hơi buông bỏ đề phòng, không ngờ lại gặp phải cảnh tượng như vậy.
Trần Kiến Quân nhìn đám cỏ rậm rạp hai bên, cau mày nhìn đội trưởng Lưu, ra hiệu với ông ấy.
Bụi cỏ như vậy muốn giấu mấy người hoàn toàn không thành vấn đề.
Đội trưởng Lưu quơ con dao trong tay ra hiệu với anh, sau đó mở cửa ghế phụ ra bước xuống xe.
Ông ấy cẩn thận nhìn xung quanh, đi tới trước gốc cây kia, khom người muốn chuyển cái cây đi. Ngay khi ông ấy vừa cúi người xuống bỗng có hai người Hứa bên cạnh lao ra, trên tay câm gậy gỗ hung ác đánh tới.
nỊ
Thân thủ của đội trưởng Lưu khá tốt, ông ấy cũng từng luyện võ, suýt chút nữa đã nhập ngũ nên thân thủ tốt hơn người bình thường. Ông ấy nhanh nhẹn tránh được một gậy, dùng con dao trong tay để đỡ lấy.
Lúc này, phía bên Trân Kiến Quân cũng có người xông tới, tay cầm một cây gậy gỗ muốn mở cửa xe để bắt Trần Kiến Quân trong xe ra.
Trân Kiến Quân đóng cửa xe lại rồi đập mạnh ra bên ngoài, cánh cửa cứng rắn đập cho hai người kia xây xẩm mặt mày.
Anh đã dùng hết toàn bộ sức lực của mình, cho dù không chóng mặt cũng thấy hơi quay cuồng.
Trần Kiến Quân xoay con dao trong tay. Con dao có hai mặt, một mặt là lưỡi dao, mặt kia có mặt sau của dao. Anh quay lưỡi dao ngược lại, nếu dùng mặt phải của dao chém xuống nhất định sẽ chém chết người.
Không ngờ đến lại gặp phải đám lưu manh cứng đầu, Hứa bên cạnh lại lao ra thêm bốn người, tất cả đều là thanh niên xống về phía Trần Kiến Quân.
Nhìn thấy cảnh này, tim của Trần Kiến Quân run lên. Không ngờ tới lại có nhiều người như vậy, tính sai mất rồi.
Nhưng đã thành như vậy, không còn đường lui nào nữa, Trần Kiến Quân cầm chắc lấy con dao.
Nếu bị dao của anh đánh trúng sẽ mất đi sức lực chiến đấu, sức lực của Trân Kiến Quân rất lớn, vừa hạ chân xuống người bị anh đá đã ôm bụng kêu gào.
Người ta thường nói, hai tay khó địch lại bốn tay. Không lâu sau Trần Kiến Quân đã bị đánh mấy gậy vào lưng, tay, thậm chí cả đầu. Nhưng bởi vì trên tay anh còn cầm dao lại da dày thịt béo nên dù có bị thương vẫn có thể cùng Lưu đội trưởng, người vừa đi đến hỗ trợ, chế phục bọn họ.
Trên mặt, tay và lưng của Trần Kiến Quân có vết thương, còn tay trái của Đội trưởng Lưu thì bị trật khớp. Tình trạng của cả hai đều không tốt lắm, nhưng còn may là đã bắt được bọn họ bắt.
Lưu Bình tìm được dây thừng ở trên xe, Trần Kiến Quân đem trói từng tên lại một.
Bọn họ có tổng cộng tám người. Trần Kiến Quân và Lưu Bình nhìn. Nơi đây đồng không mông quạnh, hai người nhét bọn họ ra phía sau, chọn một số hàng hóa xếp lên ghế trước. Đám người kia không co duỗi được người cũng phải chịu đựng.
Cũng may là trước đó họ đã thu dọn không ít thứ, nếu không sẽ không có cách nào đem mang bọn họ đi.
Tại sao lại mang bọn họ đi?
Tất nhiên là để giao bọn họ cho cảnh sát.