Chương 73: Cướp Đường (2)
Chương 73: Cướp Đường (2)Chương 73: Cướp Đường (2)
Bọn họ không phải là lần đầu tiên làm việc này, nếu không sẽ không có người nhắc nhở hai người là đoạn đường này không được yên bình.
Trong khoảng thời gian này, đám người kia mở miệng chửi bới, lời nói thô tục, nói rằng Hứa nay về sau khi đi qua đây cẩn thận vào, cho dù bọn chúng bị bắt cũng đừng vội yên tâm, bọn chúng có người bla ba...
Vì vậy, ban đầu họ định rẽ vào một huyện nhỏ, nhưng sau đó họ rẽ sang một hướng khác và đi thẳng đến điểm đến của họ. Đó là thành phố Thạch Thông, trong thành phố bọn họ hẳn là không có người nữa nhỉ?
Đám người đó là minh chứng rõ nhất của việc không làm sẽ không chết.
Ngay khi biết tin sắp bị đưa đến thành phố, đám người lập tức xin tha, tỏ vẻ vô cùng đáng thương.
Tuy nhiên Lưu Bình và Trần Kiến Quân trên người vẫn còn cảm thấy đau, tỏ vẻ không muốn nghe gì cả, trực tiếp dùng đồ bịp miệng bọn họ lại.
Vừa giao nộp những người này lên, Trân Kiến Quân và Lưu Bình đã được khen ngợi. Nói là sẽ gửi cho hai người cờ hiệu, bằng khen và bình nước quân dụng.
Không nói đến bình nước quân dụng được thưởng, chất lượng chắc chắn là rất tốt, cờ hiệu và bằng khen là thứ rất vẻ vang. Nghe thấy những thứ này, đội trưởng Lưu trên miệng nói không cần, tất cả đều là phục vụ vì nhân dân, khi quay về chân cứ như đang bước trên mây.
Lấy những thứ này về nhà, mặt mũi sẽ lớn hơn rất nhiều, ông ấy có thể chém gió với con trai mình cả đời.
Bởi vì việc này họ đã bị trì hoãn một ngày ở đây.
Trần Kiến Quân nắm lấy cơ hội, sau khi nói với đội trưởng Lưu một tiếng thì dựa theo địa chỉ tìm được một nông trường. Nói là nông trường, nhưng thực ra đó là một lâm trường, bên trong có đủ mọi thứ như trồng trọt, lâm nghiệp, còn có chăn nuôi. Người ở bên trong có thôn dân, có thanh niên trí thức và có cả người cần lao động cải tạo.
Anh đưa chứng minh thư, thư giới thiệu và giấy xác nhận của cơ quan công an cho ông lão đứng canh cổng, ông ấy xem hồi lâu rồi mới mở cửa dẫn anh vào.
Ông ấy mở gói đồ mà Trần Kiến Quân mang theo ra xem xét, Trần Kiến Quân nhân cơ hội nhét cho ông ấy một cái màn thầu trắng. Ông ấy hơi do dự rồi lén lút nhét vào túi áo bên trong rồi ấn chặt xuống.
"Cậu là con rể của ông Hứa à, đi theo tôi, lối này."
"Đúng vậy, bởi vì đi xe tới gân đây gặp phải đám du côn, có chút thời gian nên tôi ghé qua đây."
"Cậu đúng là có tâm, công việc của cậu cũng tốt, có năng lực đó. Cậu yên tâm, tuy rằng bọn họ không tốt nhưng dù sao cũng là trưởng bối của cậu. Cậu đi ngang qua đến thăm là đã có tâm, không có việc gì cả."
Trần Kiến Quân cười tủm tỉm: "Ông à, tôi có xuất thân trong sạch, vẫn luôn thành thật góp gạch xây dựng tổ quốc, sau này nhất định sẽ làm theo sự chỉ dẫn của ngài Chủ tịch."...
Ông lão gác cổng đưa anh đi xuống, đến một nơi rất nặng mùi.
Ở đây có mấy người đang nhặt phân. Trần Kiến Quân sững sờ nhìn cặp vợ chồng mà ông lão chỉ cho mình. Mái tóc của người đàn ông đã bạc đến một phần ba, trông vô cùng già nua, người phụ nữ ở bên cạnh trên đầu cũng đã xuất hiện những sợi bạc. Trần Kiến Quân nhìn thấy vậy, trong lòng thầm thở dài. Ở trong miệng Hứa Hiểu, ba mẹ cô chăm sóc bản thân rất tốt, không có một sợi tóc bạc nào. Nhưng do có quan hệ ruột thịt, có thể tìm thấy bóng dáng của Hứa Hiểu trên khuôn mặt hai người họ.
"Cảm ơn ông!" "Không cần cám ơn, ông Hứa, bà Triệu, có người tìm này."
Nghe thấy tên mình, hai người họ bất giác dừng lại động tác, khi nhìn thấy một thanh niên trẻ tuổi như vậy, họ lập tức sững sờ.
"Ai vậy?"
"Con rể của hai người."
xh
Triệu Ngọc Anh nhanh chóng phản ứng lại, người thanh niên này, người thanh niên này không phải là người trong ảnh...
"Cậu là Trân Kiến Quân?"
"Vâng, con là Trần Kiến Quân, ba vợ mẹ vợ, con đi xe tới gần đây. Ghé ngang qua đây, đúng lúc có thời gian nên đến gặp hai người."
"Tốt, con thật có tâm, chúng ta...' Hứa Chiêu Mẫn liếc mắt nhìn ông lão ở bên cạnh, ông ấy gật đầu nói: 'Hiếm có người tới tìm hai người, quay về đi, lần sau lại làm bù." Ông ấy cũng không phải là không biết cảm thông, miễn là công việc hoàn thành là được.
"Được, cám ơn, cám ơn ông. Con đi với chúng ta, đây không phải là nơi thích hợp để nói chuyện." Hứa Chiêu Mẫn cảm ơn, sau đó vỗ vỗ thân mình, dẫn anh đi về phía trước.
Trân Kiến Quân đi theo hai người họ.
Đi đến một dãy nhà đổ nát tưởng chừng như có thể sập xuống bất cứ lúc nào.
"Con tới đây liệu có làm chậm trễ công việc của mình không? Vết thương trên mặt con..." Triệu Ngọc Anh lo lắng hỏi.
"Sẽ không, trùng hợp con cũng tới đây." Anh kể lại chuyện gặp phải đám côn đồ: "Đội trưởng của con vẫn đang phối hợp với đồn cảnh sát, sẽ không giải quyết nhanh như vậy được nên con dành thời gian đến thăm hai người." Gặp phải kẻ cướp?