Chủ Nông Trường Thập Niên 70 [Hệ Thống]

Chương 74 - Chương 74: Cướp Đường (3)

Chương 74: Cướp Đường (3) Chương 74: Cướp Đường (3)Chương 74: Cướp Đường (3)

"Ôi chao, vậy con không sao chứ? Ngoài trên mặt ra có còn bị thương ở đâu không?”

"Không sao ạ, con đã đi khám bác sĩ rồi." Vết thương trên mặt của Trần Kiến Quân quả thực nhìn khá nghiêm trọng, nhưng ngoài những vết thương ngoài da này, anh thật sự không bị thương chỗ khác.

Triệu Ngọc Anh vẫn còn đang kinh hồn táng đảm, nhưng cũng may là không sao: "Lần sau gặp phải tình huống như vậy, trước tiên đừng nghĩ đến việc chống cự. Nếu đối phương có nhiều người, còn mang theo vũ khí thì phải làm sao?" Nếu con rể xảy ra chuyện, con gái và cháu trai bà ấy biết sống thế nào?

Trân Kiến Quân gãi đầu: 'Hahaha, cái này, bọn họ cầm gậy gộc, cũng không phải là rất khỏe, bọn con cũng có nắm chắc. Nếu không để bọn họ cướp xe và hàng xong lại muốn làm gì, bọn con cũng không biết phải làm sao cả."

"Đều không dễ đâu cả." Đúng vậy, xe và hàng biết bao nhiêu tiền, nếu bắt họ bồi thường người bình thường làm sao có thể trả nổi. Bây giờ cũng xem như trong họa có phúc.

"Sau này nhất định phải cẩn thận chút. Lời của người địa phương nhất định sẽ có ích." Hứa Chiêu Mẫn lại nghĩ xa hơn. Khi họ bước vào nhà giam, người thân bạn bè không thể trách họ.

"Con đã biết trong lòng cũng có tính toán, hơn nữa sau này nhất định sẽ có người đi giải quyết."

"Vậy thì tốt."

"Tiểu Đoàn Tử dạo này thế nào? Có lớn nhiều không?" Triệu Ngọc Anh chuyển đề tài sang cháu ngoại mà mình vẫn luôn nhớ mong.

"Cũng tốt, lần trước chúng con có gửi ảnh, mọi người nhận được không?" "Nhận được, nhận được rồi."

Trần Kiến Quân lấy ra một tấn ảnh khác: "Đây là ảnh gia đình chụp sau đó. Hai người xem, đây là Tiểu Đoàn Tử. Nó bây giờ đã lớn hơn nhiều so với lúc đó."

Triệu Ngọc Anh nhận lấy tấm ảnh, đầu tiên nhìn con gái trước, ừm, còn tốt, trông con bé không quá gầy, cười rất tươi, không thấy có chút phiền muộn nào. Sau đó lại nhìn cháu ngoại lớn hơn nhiêu mà cô đang ôm trong lòng, khóe môi lập tức cong lên: "Trông trắng trắng béo béo, nhìn đã biết là có phúc."

Hứa Chiêu Mẫn cũng nghiêng người liếc nhìn, sau đó lại ngẩng đầu nhìn chàng thanh niên cao lớn mới nhớ ra: "Ở đây không có gì cả chỉ có nước lọc thôi, con có khát không? Uống một cốc nhé." Sau đó lập tức đứng dậy rót nước cho anh.

Trần Kiến Quân lập tức đứng lên, anh sao có thể để ba vợ rót nước cho mình được?

Anh tranh thủ xem xét xung quanh một vòng, phát hiện nơi này rất thống nhất với ngoài kia, bên ngoài rách nát bên trong cũng rách nát. Trên tường anh còn nhìn thấy có mấy chỗ khá mới, đó là do dùng bùn vàng trát lên sửa chữa, trên trần cũng vậy, rơm rạ được phủ lên trên hết lớp này đến lớp khác.

Vật dụng bên trong cũng rất đơn giản, chỉ có một chiếc giường không hẳn là giường, hai trụ gỗ để làm ghế ngồi, bên cạnh có một chiếc rương gỗ để đựng quần áo, trên đó có hai cái bát và hai đôi đũa, còn chẳng có gì nữa.

Nếu anh uống nước thì rõ ràng là chỉ có thể dùng cái bát bị mẻ này, ở đây không có cái cốc nào cả.

Hứa Chiêu Mẫn hơi xấu hổ: "Nơi đây không có gì cả, con đừng chê."

"Con hiểu mà, ba đừng nói như vậy." Nơi này thực sự là căn nhà chỉ có bốn bức tường, Trần Kiến Quân nhìn mà thấy không đành lòng. Anh ngồi xuống mở hành lý mang theo ra, cũng may anh nghĩ đến việc cuộc sống của họ không dễ dàng gì nên có mang đến một số thứ. Anh nghĩ khá chu đáo, biết những người bị cưỡng chế cải tạo này không thể dùng những thứ quá tốt, như vậy sẽ khiến người để ý. Vì vậy thứ anh mang đến đều là đồ cũ, áo khoác bông cũ màu xám vá chẳng chịt, nhưng bông bên trong đều là mới, còn có quần áo cũ và giày cũ màu nâu xám, nhìn thì cũ không được đẹp, nhưng chất lượng lại rất tốt.

Ngoài ra còn có các túi nhỏ bột ngô, gạo, bột mì trắng, bột mạch nha, sữa bột, và một cuộn tiền và phiếu nhỏ.

"Con cất lại đi, con kiếm tiền cũng không dễ dàng."

Trân Kiến Quân nhìn thấy gạo mì mới nhớ ra mình không nhìn thấy thùng gạo: "Ba mẹ ăn gì? Còn có nhiều lương thực không? Đợi lát nữa con sẽ mang đến sau. Ngày mai con đi, lát nữa con có thể đến thêm một chuyến."

"Thực sự không cần đâu." Hứa Chiêu Mẫn nghiêm mặt, nghiêm túc nói.

Trần Kiến Quân thở dài: "Ba mẹ vợ, không, con phải gọi là ba mẹ. Hai người đừng khách sáo với con rể. Khi đó con cưới Hiểu Hiểu không có sính lễ cho hai người. Bây giờ chỉ là đưa bù lại thôi, làm gì có người đàn ông nào lấy vợ lại không đưa sính lễ."

Lý do này rất tốt, dùng rất được.

"Trước đây là vì khoảng cách quá xa bất tiện nên mới không đưa. Nhưng bây giờ hai người cứ yên tâm giao con gái cho con. Con thật lòng muốn sống thật tốt với cô ấy, sinh lễ nhất định phải đưa." Lý do này vô cùng hợp lý. Anh cứ mang một bao lớn ngũ cốc đến là được.

Trước đây anh sợ không thuận lợi, đồ mang đến không có nhiều.
Bình Luận (0)
Comment