Chủ Nông Trường Thập Niên 70 [Hệ Thống]

Chương 75 - Chương 75: Cướp Đường (4)

Chương 75: Cướp Đường (4) Chương 75: Cướp Đường (4)Chương 75: Cướp Đường (4)

Nhìn vào căn phòng này là có thể hình dung cuộc sống của họ như thế nào. Người làm con rể như anh chẳng phải là không ra gì sao?

"Đây cũng là lòng hiếu thảo của chúng con. Nếu không làm chuyện này, con quay về rồi Hiểu Hiểu sẽ không tha thứ cho con. Con rể cũng là một nửa con trai, con phải hiếu kính hai người thật tốt. Nếu ba mẹ thấy ngại thì lần sau viết thư cho Hiểu Hiểu bảo cô ấy hiếu thuận với ba chông mẹ chồng hơn, cứ hiếu thảo như với ba mẹ đẻ là được."

Có bao nhiêu lời hay ý đẹp anh đã nói hết, Triệu Ngọc Anh và Hứa Chiêu Mẫn vừa cảm động lại vừa buồn cười.

Trần Kiến Quân lại nói: "Ba mẹ, hai người phải để ý chăm sóc bản thân thật tốt, còn phải sống lâu trăm tuổi, quay về thăm cháu ngoại, đến nhà con rể làm khách. Không ăn mặc tốt thì làm sao lo cho bản thân được?"

Triệu Ngọc Anh nhìn anh, giọng nói hơi nghẹn ngào nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại: "Con gái của mẹ kiếp trước kiếp trước phải tu mấy kiếp mới có thể gặp được con. Hai người già chúng ta làm sao có thể làm phiên con? Những thứ này không dễ dàng... Con đối tốt với Hiểu Hiểu đã là hiếu thuận với ba mẹ rồi. Ba mẹ cũng không thể làm tròn trách nhiệm, không có cách nào tiễn con bé đi lấy chồng..."

"Không thể nói vậy được, đó cũng là chuyện không ai muốn cả, đều do không còn cách nào khác. Sau này nhất định sẽ có cơ hội đoàn tụ..."

Trần Kiến Quân an ủi hai người già suýt chút nữa đã không kiềm chế được cảm xúc mà khóc. Đợi đến khi họ đã bình tĩnh trở lại, sau lưng Trân Kiến Quân đã đổ đầy mồ hôi.

"Sắp ăn trưa rồi, con có đói không, chờ chút, mẹ đi nấu mì." Mì sợi anh mang đến đã có chỗ dùng. Triệu Ngọc Anh cầm mì sợi và thịt ba chỉ anh mang tới, mượn hoa hiến phật làm ba bát mì, ăn chung với bánh bao rau rừng buổi sáng hái được.

Bữa cơm này hai người họ ăn rất ngon. Trần Kiến Quân nhìn bánh bao hầu hết đều là rau dại, chỉ có một chút bột ngô được nặn cùng, trong lòng anh thở dài. Cuộc sống như vậy mà hai người đều lớn tuổi rồi, sao có thể sống được đây? Không được nghỉ ngơi còn phải lao động cường độ cao, ăn không ngon, mặc không đủ, sống không tốt, áp lực tinh thần lại lớn thì làm sao mà không già đi được?

Trần Kiến Quân đã kể cho họ nghe rất nhiều chuyện. Kể Hứa việc lúc đầu Hứa Hiểu về quê làm thanh niên trí thức, nghe anh kể chuyện mà họ như thể được nhìn thấy con gái mình đã trải qua những gì, khiến họ vừa mừng vừa tủi. Triệu Ngọc Anh nắm tay Trần Kiến Quân cảm ơn không ngừng.

Nếu không có anh, cuộc sống của con gái sẽ không thể được như vậy.

Thấy thời gian cũng đã muộn, Trần Kiến Quân mới nói đến việc rời đi, anh muốn quay lại mua thêm lương thực mang đến. Sáng mai có lẽ trời vừa sáng họ đã phải đi rồi.

Hai người Hứa chối không được chỉ có thể chảy nước mắt nhìn anh rời đi. Triệu Ngọc Anh hạ quyết tâm lần sau sẽ viết thư sẽ khen người con rể này thật tốt và bảo con gái phải đối xử với anh tốt hơn.

Chỉ cần có tiền và phiếu lương thực toàn quốc thì việc mua ngũ cốc thô ở các hợp tác xã cung ứng là việc khá đơn giản. Anh mua gần ba mươi cân khoai lang khô, lại thêm mười lăm cân ngô loại hạt thô, phiếu lương thực toàn quốc của anh đã tiêu hết. Nếu không phải là không giải thích được nguồn gốc, trong nông trường của anh có không ít khoai lang và ngô. Vấn đề là thứ này sẽ qua tay rất nhiều người, sẽ không dễ hạ tay hạ chân.

Những thứ này ăn tiết kiệm là có thể được ăn trong một thời gian.

Về đến nhà, nghe anh nói đến gặp ba mẹ cô, nghe thấy anh kể về hoàn cảnh ba mẹ mình bây giờ, Hứa Hiểu bật khóc nức nở trong vòng tay của Trần Kiến Quân. Giờ cô cũng đã là mẹ, cô rất đau lòng khi nghe tin ba mẹ mình bây giờ phải sống như vậy.

Tiểu Đoàn Tử đang ngủ say bị đánh thức, bé híp mắt mơ màng nhìn ba mẹ mình, sau đó lại nhắm mắt chìm vào giấc ngủ, vô cùng ngoan ngoãn không hề khóc nháo.

Trần Kiến Quân thở phào nhẹ nhõm, tập trung an ủi vợ: "Em đừng khóc, ba mẹ nghe thấy sẽ tới đây xem."

Nghe thấy vậy, tiếng khóc của cô nhỏ hơn hẳn, cô không muốn làm phiền ba mẹ chồng.

"Hiểu Hiểu, lần sau có cơ hội anh sẽ lại đến thăm hai người. Em đừng lo lắng quá, anh đã để lại lương thực, tiền và phiếu cho họ rồi."

Nhưng anh đoán rằng tiền và phiếu sẽ không có nhiều cơ hội sử dụng.

Họ không thể rời khỏi nông trại mà không được phép, trong nông trường cũng không có hợp tác xã cung ứng.

Trần Kiến Quân vỗ lưng an ủi cô để cô trút hết ra ngoài. Anh không nghĩ việc che giấu là tốt. Mặc dù tuổi của Hứa Hiểu không lớn nhưng cũng đã làm mẹ, cô không nói nhiều nhưng rất kiên cường.

Khóc đến chỗ đau lòng, Trần Kiến Quân sợ Hứa Hiểu khóc quá lâu sẽ không tốt. Vì vậy anh ôm đầu cô ra khỏi lòng, dùng góc áo lau nước mắt cho cô.
Bình Luận (0)
Comment