Chương 76: Anh Hùng (1)
Chương 76: Anh Hùng (1)Chương 76: Anh Hùng (1)
Hứa Hiểu xấu hổ, cô khóc sướt mướt khiến Trân Kiến Quân ướt hết cả ngực áo.
Nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Hứa Hiểu, Trần Kiến Quân ngây ra, chợt cúi đầu xuống...
Một đêm này học cùng trải qua một đêm thân thể giao hòa, họ đã chú ý tới âm thanh. Nhưng khả năng cách âm của căn phòng này lại không dám nhắc tới. Dù sao hôm sau tỉnh lại, nhìn đôi mắt sưng đỏ sau khi khóc của Hứa Hiểu cùng với hai má đỏ bừng, Trân Kiến Quân nhận được cái nhìn đầy ẩn ý của Trân Lão Tam.
Trần Kiến Quân: "..."
Thật ngại quá, con không nhìn thấy, không thể hiểu được.
Anh về vào tối hôm qua, buổi trưa lại có hết nhóm người này đến nhóm người khác tới thăm hỏi, mục tiêu rõ ràng là cờ hiệu và bằng khen của anh.
Đây là một việc vinh quang.
Một hồi này này, bác cả bác hai không cam tâm chậm hơn người khác cũng chạy đến xem, tâng bốc Trần Kiến Quân lên tận trời xanh, khiến Trần Kiến Quân nghe thấy cũng phải đỏ mặt.
Thực ra anh không làm gì cả, bọn họ muốn cướp thì hai người anh chống trả. Sau đó thành công bắt được đưa về đồn cảnh sát. Đây là chuyện bình thường thôi mà.
Nhưng vì họ lấy ít địch nhiều, nên nghiễm nhiên trở thành nhân vật như anh hùng.
Trần Hướng Hồng cũng tới, cô muốn xem xem em trai có bị sao không, nhìn thấy vết thương gần như đã không còn thấy rõ trên mặt anh, cô thở phào nhẹ nhõm: "Về sau em phải cẩn thận. Cũng may là bọn chúng chỉ dùng gậy. Nếu dùng cái khác, chỉ có hai người, cứng đối cứng làm sao mà chống đỡ được?" Phần thưởng? Tất nhiên là không thể so được với sức khỏe của em trai cô.
Lưu Điền Phương và Trân Lão Tam gật đầu đồng ý. Họ đã nói rồi, con trai cũng nói đã biết. Nhưng họ cũng mong người khác nói thêm vài lời như thế này. Mong anh có thể chú ý hơn, ghi nhớ một điều rằng người không sao mới là quan trọng nhất.
Lúc sáng khi anh nói với hai người họ đã dọa họ sợ đến nhảy dựng. Nếu nói ngay tối qua thì có lẽ đêm qua họ đã không ngủ được.
Trân Kiến Quân làm linh vật cát tường cho mọi người đến thăm quan trong mấy ngày. Anh đặt móng sân sau. Có người vừa hoàn thành công việc đã chạy đến nghe ngóng chuyện của anh. Nói nhiều thành quen, bây giờ anh có thể kể lại chuyện của mình vừa ly kỳ lại kích thích như nước chảy mây trôi. ... Tức là sau khi sử dụng biện pháp nhân hóa phóng đại, anh cảm thấy đây không còn là trải nghiệm của mình nữa.
Đó là câu chuyện của người khác.
Đế tối khó có khi được khai trai, Trân Kiến Quân nếm mùi biết vị, mấy ngày nay ở nhà đều quấn lấy Hứa Hiểu. Nhờ vậy mà ít nhiều đã chuyển sự chú ý của Hứa Hiểu vốn đang đau lòng vê hoàn cảnh của ba mẹ, thêm với việc sợ hãi biết được chuyện của anh, nỗi buồn cũng dần vơi đi.
Lê Giai chủ động sang tìm, khi cô ấy đến, anh đang ở sân sau thu dọn rầm gỗ, trên chiếc giường gỗ nhỏ bên cạnh có hai anh em đang ngồi, đây là chiếc giường bốn phía đều được vây lại bằng gỗ. Khi người lớn có việc bận thì đặt người vào trong, như vậy cũng yên tâm đi làm.
"Tôi đến nhờ anh em Kiến Quân giúp tôi một việc."
"Giúp việc gì? Cô nói đi." Trần Kiến Quân đứng thẳng người, Hứa Hiểu ở bên cạnh cũng đi tới.
"Là như thế này." Lê Giai sờ sờ bụng: "Sắp tới trong nhà sẽ có thêm trẻ nhỏ, tôi muốn nhờ anh mua giúp một ít đồ dùng cho trẻ con." "Cô muốn mua gì?"
"Mua giúp tôi miếng vải đỏ. Nếu có cơ hội thì mua, nếu không có thì thôi cũng được."
Sau khi biết mình có thai, cô ấy đã đến hợp tác xã cung ứng của huyện mấy lần cũng không mua được. Nhưng cô ấy rất muốn có một gói bọc màu đỏ nên mới đến nhờ Trần Kiến Quân giúp.
Chuyện này cũng không có gì lớn, Trân Kiến Quân ngay lập tức gật đầu: "Được, nói cho tôi biết kích thước, khi nào tôi nhìn thấy sẽ mua về cho cô."
Hứa Hiểu biết cô ấy có thai, tươi cười chúc mừng cô ấy: "Chúc mừng, chúc mừng, mấy tháng rồi."
"Ba tháng"
"Khẩu vị có thay đổi không?"
“Thích ăn chua."
"Vậy không phải là trai chua gái cay sao, đoán chừng là con trai rồi."
"Mượn lời chúc của cô, tôi cũng hy vọng thai đầu sẽ là con trai, con trai bớt mệt tâm."
Khi cô ấy về, Hứa Hiểu đã đưa cho cô ấy mấy quả trứng.
Nhìn bóng lưng Lê Giai rời đi, Trân Kiến Quân nhìn thêm chút: "Cô ấy có vẻ khá hòa hợp với em. Trong khoảng thời gian này cô ấy có đến tìm em không? Nói cho em biết chuyện cô ấy mang thai."
"Không có, khi làm việc cô ấy chọn làm việc nhẹ nhàng hơn. Em nghĩ vì đã mang thai nên chú ý đến cơ thể."
"Sao em không nói cho anh biết?" Trần Kiến Quân thắc mắc.
"Chưa tới ba tháng không thể rêu rao, em cũng không phải thân thích của cô ấy" "Ồ." Nhìn đôi mắt trợn trắng của Hứa Hiểu, Trần Kiến Quân cảm thấy ngứa ngáy, anh ôm lấy ai đó rồi ghì người vào trong lòng, đang định hôn xuống...
"AI" Tiểu Đoàn Tử hai mắt tròn xoe mắt nhìn về phía bên này.
Hứa Hiểu thuận thế đẩy anh ra.
Trân Kiến Quân u oán nhìn Tiểu Đoàn Tử: "..."
Con đúng là muốn chống đối ba mà....