Chủ Nông Trường Thập Niên 70 [Hệ Thống]

Chương 77 - Chương 77: Anh Hùng (2)

Chương 77: Anh Hùng (2) Chương 77: Anh Hùng (2)Chương 77: Anh Hùng (2)

Lúc này lúa vụ thu đã thu xong vào kho, khoai lang cũng đã thu gần hết, cái móng phía sau của họ đã lát đá xanh ngay ngắn, bên cạnh còn có gỗ đang để phơi nắng dùng làm râm nhà.

Đã sắp đến lúc bắt tay vào khởi công nhà của họ.

Vì Trân Kiến Quân đúng lúc ở nhà nên họ tổ chức một lễ động thổ đơn giản, nếu không lần sau không biết khi nào anh mới về. Tranh thủ thời gian thích hợp, họ có thời gian rảnh có thể khởi công xây dựng, đợi đến khi bắt tay vào sẽ phải mời người giúp đỡ.

Tất nhiên là Trân Kiến Quân đồng ý, anh không biết xây nhà, nhưng việc như đào móng gì đó Trần lão Tam lại hiểu rõ nên đã dẫn hai con trai của mình đi làm, đồng thời hướng dẫn hai người cách đào và nguyên lý của nó.

Trần Kiến Quân nghe xong không khỏi thở dài, đời người lúc nào cũng phải học. Có câu nói, trong mấy người đi trên đường nhất định có chỗ ta học hỏi được, không phải là không có ý nghĩa gì.

Trần Kiến Quân một hơi đưa cho Trần Lão Tam năm trăm tệ.

Cầm lấy năm trăm tệ, ông nhìn con cả mình chăm chú.

Mỗi tháng đưa cho Lưu Điền Phương ba mươi tệ đã là sấm lớn không kêu to rồi, vậy vấn đề là năm trăm tệ này ở đâu ra?

"Nếu có ai hỏi ba cứ nói là đi mượn của ai đó. Bao giờ con về đơn vị sẽ mượn của đồng nghiệp một ít." Không thể tiết lộ bí mật.

"Được."

"Gạch đều đã chuyển đến hết rồi sao?"

"Làm gì có, chỗ này còn chưa đến một phần tư, tốt nhất là nên lấy dư ra. Chúng tôi đi và kéo về trước." Trân Kiến Quân nhìn đống gạch xanh, đây mới chỉ là một phần tư thôi sao? Anh cảm thấy đã là một nửa rồi, hóa ra xây nhà cần nhiều gạch như vậy.

"Chỗ con phân chia lớn như vậy cần phải thêm nhiều gạch chút." Trân Lão Tam cười.

Theo dự định của con trai, ngôi nhà này có sáu gian, một nhà có thể ở rộng rãi thoải mái. ...

"Hiếm khi được nghỉ ngơi mấy ngày. Anh cứ bận suốt, có còn đau không?" Hứa Hiểu vén áo lên giúp Trân Kiến Quân xoa dầu thuốc lên vết thương.

Nơi ấy từng xanh tím một mảng, nay chỉ còn lại những vết bầm mờ mờ.

"Làm việc này anh thấy rất vui, làm nhanh chút chúng ta sẽ được ở nhà mới trước năm mới, em có vui không?”

"Vui, sao lại không vui được?" Cô bỏ quần áo xuống, đóng nắp dâu thuốc lại.

"Nhưng anh cũng không được làm việc nặng nhọc, như vậy có chịu được không?”

Trần Kiến Quân làm một động tác của lực sĩ cho cô xem cơ bắp của mình: "Nhìn thân thể của anh đi, em thấy anh có chịu được không? Anh sẽ chăm sóc bản thân mình, em mới phải nên chăm sóc bản thân nhiều hơn. Mẹ có nói khi nào để Tiểu Đoàn Tử cai sữa không?"

Hứa Hiểu ngập ngừng: "Có thể phải để đến sinh nhật của con."

"Em đừng chiều con quá. Cho con bú rất vất vả, cho con ăn nước gạo gì đó là chuyện cần thiết."

"Bây giờ con đã uống được nước gạo rồi. Con uống bị trớ, còn chẳng bằng cho uống sữa." Hàng ngày đều uống nước gạo cũng tốn khá nhiều tiền.

Trân Kiến Quân nhướng mày: "Ba nó có thể nuôi được, có sao không?"

Nghe lời anh nói, Hứa Hiểu nhìn anh cười,Được được được, em biết ba nó có thể làm được."

"Vậy mới đúng." Trần Kiến Quân ôm Tiểu Đoàn Tử nâng lên cao, giống như trò chơi máy bay bay lên, Tiểu Đoàn Tử thích thú cười khúc khích.

"Cẩn thận một chút, con vẫn còn nhỏ."

"Anh biết, anh giữ chắc tay, sẽ không ngã được."

"Đúng thật là trẻ con." Hứa Hiểu trong miệng lẩm bẩm, cất dầu thuốc trở lại tủ, nhìn thấy túi vải nhỏ của cô, cô hơi do dự, quay đầu hỏi Trần Kiến Quân: "Anh Quân, có đủ tiền xây nhà không? Số tiên anh đưa em vẫn cất ở đây, nếu không đủ có thể lấy ra dùng."

Tích lâu như vậy cũng phải có đến mấy chục tệ.

Trần Kiến Quân lắc đầu: "Đó là tiền tiêu vặt của em, cho em thì là của em, sao có thể trả lại cho anh được. Em yên tâm, có đủ rồi, nếu không đủ anh sẽ không nói đến việc xây nhà. Em không cần phải lo lắng chuyện này, chỉ cần đợi đến khi dọn đến nhà mới là được." Anh dù sao cũng là người có bàn tay vàng, sao có thể lấy tiền tiêu vặt của vợ được.

Không thể cho cô nhiều hơn, anh đã cảm thấy hơi có lỗi.

Chỉ là không thể nói, cũng không thể nói cho ai, chỉ cần biết anh kiếm được tiền từ bên ngoài.

Thấy vẻ mặt của anh không có vẻ gì là đang nói đùa, Hứa Hiểu vẫn nói: "Tiền để ở đây, khi nào cần thì cứ nói cho em biết." Sau đó cô liếc nhìn đống đồ tràn đầy trong tủ rồi lấy ra một cây kẹo thỏ sữa trắng bỏ vào miệng, cô nheo mắt vui vẻ, thật sự là vừa thơm vừa ngon.

Nhìn thấy vẻ mặt vui thích của cô, Trần Kiến Quân cười thầm. Anh đã sớm phát hiện ra Hứa Hiểu thích kẹo và đồ ngọt, nên mỗi lần anh về cơ bản đều có kẹo, từ kẹo hoa quả đến kẹo cứng rồi cả kẹo mềm đều có mang về.

Hứa Hiểu thích nhất là kẹo cứng hình thỏ trắng này.
Bình Luận (0)
Comment