Chương 78: Xây Phòng (1)
Chương 78: Xây Phòng (1)Chương 78: Xây Phòng (1)
"Em ăn nhiều kẹp như vậy cẩn thận răng mình đó. Sâu răng rồi sẽ không vui đâu." Trần Kiến Quân nhắc nhở cô, thời này không có nhiều nha sĩ.
Hứa Hiểu nhe răng, để lộ hàm răng trắng sáng đều tăm tắp: "Anh đừng lo, em có đánh răng mỗi ngày."
Cho dù có không nỡ nhưng mấy ngày cũng nhanh chóng trôi qua, Trần Kiến Quân hôn Tiểu Đoàn Tử còn đang ngủ say, sau đó hôn Hứa Hiểu, rồi mang theo hành lý đạp xe đến huyện thành.
Thấy anh đi tới, đội trưởng Lưu võ vai anh: "Cậu đã ăn chưa?"
Trân Kiến Quân gật đầu: "Tôi ăn rồi."
"Vậy được, đến đây, chúng ta sắp xuất phát rồi." Trên mặt ông ấy tràn đầy hồng quang, ông ấy được đối xử như một anh hùng khi trở lại, mọi người vây xung quanh hỏi ông ấy về chiến tích vinh quang, hoàn toàn thỏa mãn lòng hư vinh của ông ấy. Bây giờ vê đơn vị vẫn còn di chứng, toàn thân hừng hực khí thế.
"Tiếp theo chúng ta sẽ bận nên phải chuẩn bị tỉnh thần thật tốt. Nếu còn thiếu thứ gì thì nhanh chóng chuẩn bị, chúng ta sẽ lên đường sau."
Trân Kiến Quân sửng sốt: "Tôi biết rồi." Phải bận tiếp rồi.
Suy nghĩ trong đầu anh là, may mà anh đã làm xong lễ động thổ, nếu không vắng mặt thì thật đáng tiếc, rồi anh lại nghĩ đến việc sản xuất ở nông trường, cũng là lúc kiếm một khoản lớn. Đúng lúc có thể bù được khoản tiên dùng để xây nhà.
Vì vậy anh và đội trưởng Lưu tràn đầy năng lượng lên đường.
Mặc dù nguyên nhân tràn đầy năng lượng không giống nhau, nhưng họ thể hiện ra ngoài lại giống nhau.
Đội trưởng Lưu: Tốt lắm! Chắc hẳn cậu ấy đang mong chờ đám cướp tiếp theo. Đấn lúc đó nhất định phải đổi lấy hai bằng khen. Trân Kiến Quân: Không, tôi không phải, tôi không có!
Bọn họ đi ngang qua bờ biển, Trần Kiến Quân và Lưu Bình đều mua không ít đồ ở đây.
Lúc này, giá trị của đồ biển chưa được thể hiện hết, một số người thế hệ sau bán rất đắt nhưng bây giờ thì vẫn còn rẻ hơn thịt lợn rất nhiều. Hơn nữa, ở bờ biển có rất ít đất đai có thể trồng trọt, cho nên lương thực tương đối khan hiếm.
Đồ ở biển thì có thể tranh thủ lúc thủy triều lên nhặt được rất nhiều, nhặt vê nhà thì có thể ăn được một thời gian, ăn không hết thì phơi khô để dành. Cho nên nhà nào cũng trữ sẵn hải sản, đây cũng là khẩu phần ăn của họ.
Trần Kiến Quân mua một bao lớn gồm rong biển, tôm khô, cá khô, thịt ốc. Thậm chí còn nhặt rất nhiều ốc biển và vỏ sò làm quà lưu niệm.
Ban đầu Lưu Bình cũng chỉ định mua một ít thôi, nhưng sau khi bị Trân Kiến Quân phổ cập một hồi về lợi ích của chúng, ông ấy cũng không khống chế mình được nữa, mua không ít bao lớn bao nhỏ. Sau đó bọn họ đến bưu cục gửi về vì trên xe không còn chỗ trống để đặt nữa.
Dù sao cũng phải gửi nên Trần Kiến Quân dứt khoát mua thêm một ít, định mang về gửi cho người thân bạn bè.
Nhưng lúc này anh cũng hơi giật mình, bởi gì hiện giờ những thứ như bào ngư, hải sâm gì đấy đều chỉ bằng giá của bắp cải trắng sau này, anh mua cả một bao lớn.
Ngư dân không hiểu giá trị dinh dưỡng của nó nên họ xem như một loại cá biển bình thường. Nhưng bởi vì mùi vị và hình dạng của chúng nên những thứ này vẫn chưa được ưa chuộng lắm.
Trân Kiến Quân nói với người dân định cư rằng những thứ này rất giàu dinh dưỡng, có thể bồi bổ cơ thể. Lần sau nếu bắt được thì có thể phơi khô gửi thẳng cho anh, anh sẽ lấy lương thực để đổi. Giao dịch của anh không liên quan đến tiền bạc, chỉ là lấy vật đổi vật, sau đó kết bạn lâu dài. Với hình thức này, khả năng cao nhất là tránh được đầu cơ trục lợi, bạn bè qua lại cũng là chuyện rất bình thường.
Những thứ này được gửi vê cùng với một đống hoa quả khô, khiến Lưu Điền Phương rất vui vẻ. Mấy món này sau khi hầm lên, mùi vị càng trở nên thơm ngon hơn.
Trần Kiến Cường và Trân Hướng Quyên cầm những chiếc vỏ ốc và vỏ sò tỉnh xảo đi khoe khắp trong thôn. Đây là ốc biển đấy, ở nơi này cũng chỉ có nhà của bọn chúng có thôi!
Bạn bè muốn sờ thử còn phải xem tâm trạng của chúng đấy.
Tiểu Đoàn tử và em gái Tiểu Hân cũng rất thích những cái vỏ ốc và vỏ sò này, nhưng đa số chúng đều có cạnh hơi sắc nhọn. Sau khi cẩn thận lựa chọn, Hứa Hiểu chỉ lấy hai cái tương đối nhẫn nhụi cho bọn chúng chơi.
Trần Kiến Quân gửi về mười cái vỏ ốc. Trong nhà có hai đứa nhóc, hai anh em mỗi đứa một cái, còn lại cho chị cả ba cái, chị hai hai cái, cái dư lại là của Hứa Hiểu.
Cô vừa nhận được lập tức chọn ra cái mình thích nhất, thêm mấy miếng vỏ sò, bày trên chiếc bàn thấp trong cửa hàng. Đặt ở đó lại sợ bị người khác lấy mất, Hứa Hiểu lại khóa trong tủ chén, dáng vẻ như không còn lo có người thuận tay cầm đi chơi nữa.
Bấy giờ mới yên tâm.
Ừ, cô chính là một bé cưng như vậy đó.
Trân Hướng Quyên thấy thế rất tốt, bà quấn lấy đòi Lưu Điền Phương cho mình một cái hộp và chìa khóa, bà cũng phải giấu bảo bối của mình thật kỹ.