Chương 79: Xây Phòng (2)
Chương 79: Xây Phòng (2)Chương 79: Xây Phòng (2)
Trần Kiến Quân đổi đồ ở ngoài cũng đổi giá chênh lệch, chẳng mấy chốc ví tiền của anh đã phồng lên. Không, phải nói là như cái trống rồi. Anh đếm, bây giờ đã có mấy ngàn, đồ đạc cũng không ít, lâm sản, đặc sản các thứ đủ để anh ăn trong một thời gian dài. Cộng thêm những loại cây nông nghiệp anh trông, nếu không phải kiêng dè còn có Lưu Bình bên cạnh, anh có thể ăn khá đầy đủ.
Nông trường của anh hiện nay đã có hai mẫu đất. Sau khi anh bán hai phần ba số lợn trong nông trường của mình, cộng với số tiền bán những thứ khác, anh đã thành công mở rộng nông trường. Bây giờ cũng đã là hai mẫu đất lớn nhỏ.
Hiện giờ nông trường đã được tách ra ba nơi, đã có mười sáu con heo, gà vịt cộng lại cũng gần sáu trăm con, ao cá cũng được mở rộng ra một chút.
Có thêm hai mẫu đất kia, Trân Kiến Quân nhận ra mỗi ngày mình đều bận rộn ở đây, anh đã cảm thấy có chút lực bất đồng tâm.
Đôi khi anh không thể không mượn hệ thống một tính năng thu hoạch, một tính năng làm sạch. Nhưng một lần sử dụng sẽ tốn mười đồng tiền vàng. Mất máu nhiều nhưng nhưng thu hoạch nho nhỏ bình thường không kham nổi giá tiên này, cho nên anh cũng tương đối ít dùng.
Trong gieo trồng, anh cố gắng lên kế hoạch thời gian phát triển của cây trông, sao cho chúng thu hoạch vào cùng kỳ, không có tình trạng cây này ngày nọ, cây kia ngày kia.
Trong chăn nuôi cũng vậy, trừ khi là công việc như nhặt trứng gà trứng vịt, còn lại anh đều sẽ cố gắng tích góp lân sử dụng công năng thu hoạch.
Nhưng những chuyện vụn vặt kia cũng đủ khiến anh bận rộn tối mặt, thế là anh để mắt đến người máy hỗ trợ trong Thương Thành.
Người máy hỗ trợ có thể giúp anh nhổ cỏ, tưới nước, dọn dẹp vệ sinh nông trường, đúng giờ cho ăn cho uống. Là một trợ thủ đắc lực của người chủ nông trường.
Thế nhưng, một người mấy như vậy có giá một ngàn đồng tiền vàng.
Vừa bỏ tiền vàng ra để mở rộng nông trường nên giờ anh không còn khả năng nữa, chỉ biết nhìn rồi chảy nước miếng thôi.
Trân Kiến Quân cũng hết cách. Anh muốn lái xe thì nhất định phải duy trì đủ năng lượng, cho nên đôi khi cũng xảy ra chuyện thu hoạch trễ.
Ví dụ như mảnh đất đó đã đến kỳ thu hoạch, nhưng anh không thu. Cuối cùng trái cây rụng hoặc quá chín nên giảm giá trị. Hoặc nơi đó thiếu nước cần được tưới, nhưng anh không tưới nước kịp thời làm cây cối kém phát triển.
Trong nông trường, anh không kịp thời dọn dẹp vệ sinh có thể làm vi khuẩn sinh Sôi. Trứng gà, trứng vịt không kịp lấy thì bị gà vịt giãm nát. Lợn là khó chăm nhất, bản thân chúng đã khá bẩn, quét dọn cực kỳ tốn sức.
Nhưng nhìn những tảng thịt trắng bóng trên người lợn, anh cũng chỉ có thể cắn răng nhân nhịn. Chờ bán đi, đến khi tiền tiết kiệm của anh tăng lên một ngàn tiền vàng.
Trước hết anh sẽ mua người mấy hỗ trợ kia, đến lúc đó đã có thể thả lỏng một chút. Người máy cần có năng lượng, nhưng có nó thì có thể tiết kiệm nhiều công sức, người máy đương nhiên là không biết mệt mỏi.
Trong khoảng thời gian này, những nơi bọn họ đến đều là những chỗ quen thuộc, cho nên chưa từng xuất hiện hành vi chặn đường cướp của lần thứ hai. Trần Kiến Quân thở dài một hơi, tuy rằng khá bận rộn đến ngay cả kế hoạch về thăm nhà cũng không thành, nhưng an toàn là tốt rồi, an toàn là được.
Anh là một công dân lương thiện, có văn hóa, thật sự không thích ẩu đả đánh nhau. Cho nên tuyệt đối không giống như lời đổi trưởng Lưu miệng quạ đen nói!
Nếu như gặp lại, không có cách nào tránh khỏi việc bị thương. Đến lúc đó trở về nhất định sẽ bị mọi người hỏi chuyện, Hứa Hiểu cũng sẽ lo lắng. Nghĩ đến việc có thể cô sẽ rơi nước mắt, anh chỉ mong mình bình an.
Anh không muốn nhìn thấy nước mắt của cô một chút nào.
Ở Trần Gia Thôn, lương thực cần thu hoạch đã vào kho, đất cũng được xử lý sạch sẽ, mỗi hộ gia đình đều được phân phát lương thực. Lúc này, Trân Lão Tam bắt đầu chào hỏi người hỗ trợ.
Tất cả mọi người đều rảnh rỗi, chẳng phải khi rảnh rỗi sẽ giúp đỡ nhau sao?
Bác cả Trần và con trai Trân Bình của ông, còn có bác hai Trần và con trai nhỏ đến giúp đỡ, Từ Phúc và Cao Quốc Xương cũng đến phụ một tay. Nhưng nếu so sánh thì Cao Quốc Xương phải đi làm, cho nên chỉ có ngày nghỉ anh ta mới mang đồ sang phụ một chút rồi trở về. Từ Phúc thì trừ nhà mình ra là dành hết thời gian ở đây.
Nhiều người sức lớn, vật liệu đầy đủ. Trân Lão Tam, bác cả Trần và một vị vai vế lớn trong nhà họ Trần đều hiểu rõ công việc. Có bọn họ hướng dẫn, cộng thêm mười mấy người hỗ trợ, chẳng mấy chốc ngôi nhà đã được xây dựng lên.
Vì muốn khao công cho những người đến hỗ trợ này, buổi trưa bọn họ đều sẽ ăn ở đây. Vì vậy Lưu Điền Phương đặc biệt dặn dò con gái thứ hai Trân Hướng Hoa, cô ấy sống ở huyện thành, mua thịt lợn hay thứ gì cũng sẽ thuận tiện hơn.