Sau khi biết được nguyên nhân khiến mình bị đối xử khắc nghiệt, Zich bắt đầu cảm thấy có chút tội lỗi và cảm thông. Tuy nhiên, chỉ thế thôi.
‘Mình không thể thay đổi những gì đã xảy ra. Đúng như mình nghĩ, mình chỉ có thể giúp họ sau.’
Zich lạnh lùng để lại việc giải quyết hậu quả việc làm của mình cho những người còn lại trong gia đình và bắt đầu chuẩn bị cho cuộc hành trình của mình. Điều đầu tiên anh phải làm là tìm xem nên đóng gói những gì.
‘Ngay cả khi mình chuẩn bị, dù sao thì mình cũng không thể có được mọi thứ mình cần ở Steelwall.’
Nhưng không có gì phải lo lắng cả.
‘Nếu mình thiếu thứ gì đó, mình có thể mua nó trên đường đi.’
Ngay cả khi Zich về cơ bản là một đứa trẻ bị bỏ rơi, điều đó cũng không thay đổi được sự thật rằng anh là con trưởng của gia tộc Steelwall. Anh ấy có một số tiền tiết kiệm và tài sản thừa kế nhất định mà có thể dễ dàng có được. Điều đầu tiên anh làm là đến một tiệm cầm đồ và bán số đá quý đang sở hữu. Anh ấy đã có thể kiếm được một số tiền lớn từ việc này và với số tiền trong túi, anh ấy tiến về phía cửa hàng vũ trang.
‘Đúng như mong đợi về một cửa hàng vũ trang ở thủ đô - nó rất lớn.’
Một tấm biển bằng gỗ có hình một thanh kiếm và một chiếc khiên rung chuyển theo gió. Bất kể họ là quốc gia nào hay loại lãnh đạo nào, họ đều ghét thường dân có vũ trang. Những người nắm quyền lực sợ rằng những thường dân có vũ trang sẽ chĩa kiếm chống lại họ. Tuy nhiên, khu rừng tràn ngập quái vật và thường dân không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tự trang bị để tự vệ.
Ngay cả khi họ yếu đuối hoặc không thể chiến đấu, họ cũng phải nhờ đến các chuyên gia để chiến đấu thay họ. Vì lý do này, các cửa hàng vũ trang rất phát triển ở Vương quốc.
‘Tất nhiên, có sự khác biệt rõ ràng về số lượng và chất lượng nguồn cung giữa các cửa hàng, nhưng điều này đúng với bất kỳ mặt hàng nào’.
Zich mở cửa tiệm và đi vào. Trên tường treo vô số vũ khí và khiên, vũ khí chất đầy trong tủ từ ngoài ra sau.
“Chào mừng quý khách!”
Chủ cửa hàng nhiệt tình chào đón Zich và Hans vào trong. Vì các cửa hàng vũ trang thường có nhiều khách hàng thô lỗ nên chủ cửa hàng thường hành động thô bạo, nhưng nơi này dường như có ít nhất một loại dịch vụ khách hàng nào đó.
“Có món đồ nào ngươi đang tìm kiếm không…?!”
Zich ngăn người chủ cửa hàng đang tiến lại gần và rút một thanh kiếm bên cạnh anh ấy. Ánh nắng xuyên qua cửa sổ và phản chiếu sắc nét trên thanh kiếm.
Đinh!
Zich búng ngón tay vào thanh kiếm vài lần.
‘Âm thanh ổn.’
Sau đó, anh thử vung kiếm.
Xoẹt!
Anh ấy tạo một nửa vòng tròn gọn gàng bằng thanh kiếm. Đứng lúng túng trong góc với đôi vai khom xuống, Hans cảm thấy một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng.
‘Ngài ấy thực sự là một thiên tài trong đấu kiếm.’
Khi Hans nhìn thấy Zich và Greig đánh nhau, cậu nghĩ kỹ năng đấu kiếm của Zich thật phi thường.
Nhưng nó còn ấn tượng hơn những gì Hans nghĩ. Dù đứng từ xa, Hans cũng có thể cảm nhận được sát khí từ thanh kiếm của Zich.
‘Sự cân bằng là ổn.’
Zich hài lòng với thanh kiếm. Tất nhiên, thanh kiếm này không thể so sánh với vũ khí anh có khi còn là Chúa Quỷ. Về mặt chất lượng, thanh kiếm này thậm chí còn tệ hơn thanh kiếm anh mang từ Steelwall.
‘Thế này là đủ tốt rồi.’
Zich quyết định mua thanh kiếm nếu nó không quá đắt. Sau đó, anh ấy đặt lại thanh kiếm đã lấy ra và kéo Hans đến nơi có những thanh kiếm ngắn.
‘Những thứ này cũng khá ổn.’
Zich chọn một thanh kiếm ngắn phù hợp và đưa nó cho Hans sau khi thử nó.
“Tại sao ngài lại đưa cho tôi cái này, thưa ngài… ?”
“Kể từ bây giờ nó là của cậu…”
“Cái gì?”
“Chà, chúng ta không biết chuyện gì sẽ xảy ra trong tương lai, vì vậy việc cậu có vũ khí phòng thân là điều cần thiết. Nói chung tôi sẽ bảo vệ cậu, nhưng chúng ta cũng nên chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất.”
“V-Vậy thì một loại kiếm khác sẽ tốt hơn phải không, thưa ngài?”
Đôi mắt của Hans chuyển sang nơi có những thanh kiếm dài. Nhìn từ bên ngoài, kiếm dài trông khỏe hơn kiếm ngắn. Zich cười khúc khích và đánh nhẹ vào lưng Hans.
“Và liệu cậu có thể xử lý được nó không? Trước khi đâm kẻ thù, cậu sẽ bị đứt tay. Cậu nên hài lòng với điều này trước khi tôi đưa cho cậu một cây côn. Không, liệu một cây côn có thực sự tốt hơn không?”
Hans chấp nhận thanh kiếm ngắn mà không phàn nàn gì thêm. Một thanh kiếm ngắn tốt hơn nhiều so với một cây côn.
“Ngài Zich, còn ngài thì sao?”
“Tôi có cái này.”
Zich gõ gõ vào thanh kiếm trên thắt lưng. Vì là thanh kiếm của Steelwall nên chất lượng tốt hơn hầu hết các thanh kiếm khác. Sau khi mua một thanh kiếm dự phòng và một thanh kiếm để làm những công việc tầm thường cho mình và Hans, anh ấy chuyển sự chú ý sang bộ giáp. Giống như một con bù nhìn, nhiều mảnh áo giáp được treo trên cột gỗ. Hầu hết áo giáp được làm từ vải dày hoặc lông thú và có gỗ hoặc kim loại trên các vùng quan trọng của cơ thể. Zich cười lớn trước ánh mắt thất vọng của Hans.
“Tôi cá là cậu đang thắc mắc tại sao không có áo giáp tấm kim loại…và tại sao chúng ta lại ở trong một cửa hàng rẻ tiền như thế này.” (1)
“C-cái gì? Không, tất nhiên là không, thưa ngài!”
Hans nhiệt thành phủ nhận những tuyên bố của Zich, nhưng cơn nấc căng thẳng đã phản bội cậu. Chủ cửa hàng, người đã lặng lẽ quan sát Zich đánh giá vũ khí trong cửa hàng của mình với chuyên môn cao, nhìn Hans với vẻ thất vọng. Chủ cửa hàng không có vẻ tức giận, nhưng dường như gã cũng cho rằng Hans ngây thơ đến thảm hại.
“Mặc dù được trang bị vũ trang là điều cần thiết trong thế giới này, nhưng áo giáp tấm kim loại lại đắt đến mức nực cười. Nếu một cửa hàng như thế này thực sự bán áo giáp tấm kim loại thì người chủ sẽ mất trí mất.”
Chủ cửa hàng gật đầu đồng ý.
“Thử mặc cái này trước đi.”
Zich ném áo giáp da vào Hans. Bộ giáp được buộc bằng dây ở phía sau và có các tấm kim loại ở ngực và các vùng khớp để tăng khả năng phòng thủ. Hans chộp lấy bộ giáp nhưng lại do dự. Là một người hầu làm việc nhà, cậu không thể nào biết cách mặc áo giáp được.
“Ta sẽ đeo nó cho ngươi.”
Người chủ cửa hàng đề nghị giúp đỡ.
“Ghi nhớ trình tự.”
Theo lệnh Zich, Hans mở to mắt để ghi nhớ. Cậu nhìn người chủ cửa hàng mặc áo giáp cho mình và cố gắng ghi nhớ từng bước. Vì chủ cửa hàng có kinh nghiệm nên không mất nhiều thời gian để hoàn thành. Hans nhìn xuống cơ thể bọc giáp của mình một cách thích thú.
Tương tự như vậy, Zich cũng mặc một bộ áo giáp cùng một loại với Hans. Tuy nhiên, không giống như Hans, anh ấy rất khéo léo trong việc mặc áo giáp. Hans cảm thấy thú vị khi quan sát Zich, người đang kiểm tra bộ giáp bằng nhiều chuyển động khác nhau.
“Ngài học những thứ này ở đâu vậy, ngài Zich?”
“Ở đây và ở đó.”
Đó không phải là một câu trả lời thỏa đáng, nhưng Hans cũng không thể hỏi thêm.
Sau khi chắc chắn rằng bộ giáp không cản trở chuyển động của mình bằng cách nắm chặt nắm đấm lần cuối, Zich hét lên, “Được rồi, đã sẵn sàng! Đưa tôi hóa đơn!”
Sau khi mua vũ khí cơ bản, Zich bắt đầu chuẩn bị những thứ khác mà anh cần cho chuyến hành trình của mình. Anh ấy đóng gói những món đồ như chăn, đá lửa để cắm trại ngoài trời và những thực phẩm như thịt khô. Sau khi mua xong tất cả những vật dụng cần thiết, Hans và Zich trông giống như những du khách. Sau đó, họ đi ra ngoài bức tường bao quanh thủ đô Violsa của Steelwall.
Khi họ đi ra ngoài, vẻ mặt của Hans và Zich hoàn toàn trái ngược nhau. Zich đang có tâm trạng vui vẻ và đang ngâm nga - ngay cả bước chân của anh ấy cũng nhẹ nhàng và thoải mái. Mặt khác, vẻ mặt của Hans lại u ám và ảm đạm.
“Thưa ngài, ngài đã quyết định điểm đến của mình chưa?”
Họ không có kế hoạch cụ thể và Hans không thể nhìn thấy tương lai của mình trong cuộc hành trình này, nhưng cậu muốn biết ít nhất họ sẽ đi về đâu.
“Porti.”
“Không phải Porti là một thành phố trên lãnh thổ nước láng giềng của chúng ta sao?”
“Ừm. Tôi muốn rời khỏi lãnh thổ này trước. Vì vậy, tôi sẽ đến khu vực gần nhất, đó là Porti và xem mọi thứ diễn ra như thế nào từ đó.”
Giống như trước đây, Zich dường như di chuyển mà không có kế hoạch, nhưng không phải là anh ấy không có kế hoạch gì cả.
‘Mình có nên cố gắng tìm những người đó không?’
Trước khi trùng sinh, Zich có bốn thuộc hạ. Đúng như mong đợi từ những thuộc hạ của Chúa Quỷ, họ đều là những tên khốn điên rồ, nhưng có một số người mà Zich coi là đồng hành của mình. Họ đều đã chết trước đó do Glen Zenard, nhưng có lẽ họ đều còn sống vào thời điểm này.
Tất nhiên, họ không còn là cấp dưới mà anh biết nữa.
‘Nhưng mình vẫn muốn kiểm tra xem họ đang làm gì.’
Hơn nữa, theo những gì Zich biết, thuộc hạ của anh cũng gặp phải những đau khổ và rắc rối tương tự.
‘Khi đi du hành khắp nơi, mình sẽ tìm kiếm họ nếu mình nhớ. Và nếu họ gặp rắc rối, mình có thể giúp họ.’
Hans nhìn lên bầu trời. Trái ngược với những gì cậu đang cảm thấy, bầu trời trong xanh và sáng sủa đến choáng ngợp. Thật khó để di chuyển đôi chân của mình về phía trước; cảm giác như có thứ gì đó đang túm lấy mắt cá chân cậu không chịu buông ra.
‘... Nhưng mình vẫn phải đi.’
Hans không biết điều gì sẽ xảy ra nếu cậu làm chậm Zich. Trái ngược với mong đợi của cậu, Zich đã đối xử với cậu rất tốt. Tuy nhiên, điều này vẫn không có nghĩa là Hans cảm thấy thoải mái khi ở bên Zich. Hans buộc chặt chiếc túi đang cầm và đi theo Zich từ phía sau.
‘Ít nhất thì mình cũng nên biết ơn vì điểm đến tiếp theo là một thành phố.’
Mặc dù đã dành cả cuộc đời mình ở Steelwall, nhưng ngay cả Hans cũng biết về Porti - đó là thành phố nổi tiếng và nhộn nhịp như thế nào. Hans cảm thấy yên tâm khi tìm ra địa điểm đầu tiên của họ và nghĩ rằng việc đến một thành phố nổi tiếng sẽ thoải mái hơn là đến một nơi ngẫu nhiên, xa lạ mà không ai biết.
Nhưng chỉ sau nửa ngày kể từ khi rời Violsa, Hans nhận ra rằng mình đã quá ngây thơ.
“Ngài Z-Zich? Có phải chúng ta đang đi sai đường không?”
Hans, người đã lặng lẽ đi theo Zich, run rẩy nói sau khi Zich bắt đầu lạc lối.
“Yên tâm.”
Nhưng bước chân của Zich vẫn không dừng lại.
“Nhưng đó không phải là con đường chính, thưa ngài?”
“Tôi đã nói rồi, yên tâm.”
Sự bất an dần dần dâng lên trong lòng Hans. Hans vô cùng mong muốn Zich chỉ đi chệch khỏi con đường một lúc để đi tiểu hoặc làm điều gì đó tương tự. Và giống như những lời ước thông thường nảy sinh trong những giây phút bất an, dường như điều ước của cậu sẽ không thành hiện thực.
“Có lý do gì khiến chúng ta cần đi theo con đường chính và đi vòng quanh không? Nếu đi thẳng như thế này, chúng ta có thể đến Porti chỉ với một nửa thời gian.”
Nghe anh nói dứt khoát, Zich đã đúng. Tuy nhiên, khi Hans nhìn khu rừng rậm rạp và xanh tươi, cậu không thể đồng ý với nhận định của Zich.
“Ch-cho dù khoảng cách có dài hơn, tôi nghĩ sẽ mất ít thời gian hơn nếu chúng ta đi theo con đường đó, thưa ngài. ”
“Cậu đang nói về cái gì vậy? Đi nào.”
Và đó là tất cả những gì Zich nói. Hans biết Zich sẽ không bao giờ nghe lời mình nên giống như con bò bị kéo vào lò mổ, cậu lết người về phía trước.
Có nhiều lý do khiến người ta đi theo một con đường chính thức, nhưng lý do chính là sự an toàn. Nếu họ đi lạc khỏi đường mòn, du khách có thể gặp những con thú có thể giết chết người bình thường chỉ bằng một vết cắn và những mối nguy hiểm khác. Tuy nhiên, nếu ai đó phỏng vấn một trăm người về thứ mà họ cho là nguy hiểm nhất bên ngoài con đường, cả trăm người sẽ nói là quái vật.
Quái vật có sức mạnh thể chất mạnh mẽ; một số sở hữu khả năng phép thuật, và một số thậm chí còn có khả năng đặc biệt. Chúng hiện là mối đe dọa lớn nhất đối với sự sống còn của nhân loại.
Về mặt tích cực, con người đã làm việc chăm chỉ để xua đuổi quái vật khỏi những khu vực mà con người thường sinh sống, vì vậy có rất ít quái vật ở những khu vực đông dân cư. Ngay cả Hans cũng chưa bao giờ nhìn thấy quái vật trước đây. Một lần, cậu nhìn thấy một con quái vật từ xa khi các hiệp sĩ mang xác quái vật về lâu đài. Tuy nhiên, bất chấp tất cả những điều này, nếu mọi người đi chệch khỏi đường đi dù chỉ một chút, họ có thể bị tấn công bởi nhiều quái vật ẩn nấp xung quanh.
Vì vậy, hoàn toàn có thể đoán trước được khi Zich và Hans sớm gặp phải một số quái vật.
“Ngài Z-Zich! Đ-đ-đó…!”
“Đừng ồn ào nữa. Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy quái vật phải không?”
Chân Hans run rẩy vì sốc, còn Zich thì bình tĩnh nhìn.
Gàooo!
Một sinh vật màu vàng sáng gần giống như một con người với đôi mắt màu vàng đậm đang hét lên dữ dội với họ.
“Đó là gì?”
“Đó là một con Goblin.”(2)
“M-Một con Goblin, thưa ngài?”
Tò mò là một phần bản chất của con người và Hans không thể không hỏi dù rất sợ hãi.
Con Goblin chỉ cao chưa đầy một mét. Nó không mặc gì và vũ khí duy nhất của nó là một thanh gỗ được tạo hình thô sơ thành một chiếc dùi cui. Thành thật mà nói, con Goblin trông không hề đáng sợ chút nào.
‘Th-Thực ra nó không phải là vấn đề gì to tát cả?’
Ngay cả trong những cuốn tiểu thuyết anh hùng mà Hans đọc, Goblin cũng không được xem là những con quái vật mạnh mẽ. Chúng chỉ đơn thuần xuất hiện như những tên đầy tớ yếu đuối cho những con quỷ hùng mạnh.
Kết quả là Hans bắt đầu có được sự tự tin.
‘Mình nghĩ có thể đánh bại được một con quái vật ở cấp độ này.’
Tay của Hans bắt đầu di chuyển về phía thanh kiếm ngắn ở thắt lưng.
“Sao thế? Cậu nghĩ mình có thể đánh bại một con Goblin?”
“Vâng? K-không, không phải như vậy đâu, thưa ngài.”
Hans cảm thấy choáng ngợp mỗi khi tiếp xúc với Zich nên phủ nhận tất cả những gì Zich nói. Zich có thể sẽ nói rằng Hans không biết vị trí của mình và mắng cậu lần nữa.
Tuy nhiên, Zich đã đưa ra cho Hans một câu trả lời hoàn toàn bất ngờ.
“Cậu muốn thử chiến đấu với nó?”
“Tôi?”
“Ừ, còn ai ngoài cậu?”
Với lời nói của Zich, Hans cảm thấy tim mình đập dữ dội vì sợ hãi và hồi hộp. Chiến đấu với một con Goblin là một trải nghiệm thực tế với cuộc sống của cậu khi du hành. Mặt khác, Hans muốn thử lắng nghe tâm trạng của mình.
‘Nó chỉ là một con Goblin thôi. Sẽ không ổn với ngài Zich sao? Nếu mình muốn tiếp tục du hành, sẽ tốt hơn nếu mình tích lũy được kinh nghiệm chiến đấu sớm.’
‘Và ai biết được điều gì sẽ xảy ra trong tương lai? Có lẽ câu chuyện về ‘Anh hùng vĩ đại Hans’ sẽ bắt đầu từ cuộc chiến này.’
Suy nghĩ của Hans thật ngây thơ và trẻ con, nhưng đó cũng là điều được mong đợi từ một người còn trẻ, vừa mới rời khỏi nhà.
“Tôi sẽ cố gắng, thưa ngài.”
Hans rút kiếm ra.
----------------------------------------------------------------------------------------------------
(1): Áo giáp tấm kim loại là bộ giáp được làm bằng kim loại, che phủ gần như toàn bộ cơ thể của người mặc nó, thường là các Hiệp sĩ sẽ mặc.
(2): Goblin: là một chủng tộc có ngoại hình thấp, kỳ lạ và quái dị, cũng giống như Orc nhưng nhỏ hơn nhiều, nhỏ hơn cả con người.