“Z-Zich?”
Giọng Lubella run lên khi cô gọi tên Zich.
Ngoại hình của cô vẫn đẹp đến chói mắt. Tuy nhiên, cô ấy trông hoàn toàn khác so với vài ngày trước. Mái tóc vàng óng ả của cô đã xám xịt vì bụi, và làn da trắng trẻo của cô giờ đây phủ đầy bụi bẩn. Bộ quần áo trước đây khiến cô trông thần thánh nay đã rách nát và bẩn thỉu, trông không khác gì bộ quần áo của một người ăn xin. Ngoại hình hiện tại của cô ấy không hề giống như là một nữ tư tế của Karuwiman.
“Trông cô thật khốn khổ.”
“Ư!”
Với lời nói của Zich, Lubella cắn môi.
Cô từ từ đứng dậy và đưa thứ gì đó cho Zich. Đó là một cây quyền trượng màu trắng với một viên ngọc màu xanh bán trong suốt. Nó có lẽ là một công cụ giúp tăng cường thần lực, nhưng giống như chủ nhân của nó, cây trượng cũng rất bẩn thỉu.
“Đánh giá qua phản ứng của cô, cô cũng phải biết rằng mình đang bị truy nã ngay bây giờ.”
“… Làm thế nào anh có thể tìm thấy tôi?”
“Tôi tự tin vào giác quan của mình. Tôi cảm thấy một sự hiện diện tương tự như của cô, tiểu thư Lubella, đang run rẩy trong con hẻm này, vì vậy tôi đến để kiểm tra.”
Zich thật đáng kinh ngạc trong việc phát hiện.
Hans và thậm chí cả Lubella đều bị sốc. Hans nhìn Zich như thể anh ấy là một con quái vật. Mặt khác, Lubella nhanh chóng xoa dịu cảm xúc của mình.
“Anh có định giao nộp tôi không?”
Giọng nói của cô không có chút sức mạnh nào, nhưng ánh sáng trong mắt cô cho thấy cô sẽ không bị lôi ra ngoài nếu không chiến đấu.
“Nếu tôi nói là không thì liệu cô có tin tôi không?”
Lubella không thể trả lời.
Một sự căng thẳng thầm lặng trôi qua giữa họ và rồi đột nhiên -
Ọc ẹt!
Một âm thanh lớn vang lên từ bụng Lubella. Bởi vì không có ai nói nên âm thanh từ bụng Lubella rên như sấm. Má của Lubella bắt đầu đỏ bừng.
“… Chúng ta ăn trước nhé.”
Lubella không nói gì trong giây lát, nhưng cuối cùng, cô ấy gật đầu.
* * *Mặc dù Zich quyết định đưa Lubella đi cùng nhưng điều đó vẫn không thay đổi được sự thật rằng cô ấy là kẻ bị truy nã với những tội ác nghiêm trọng như ‘vụ ám sát Phó Thị trưởng’ và ‘gây ra Lời nguyền vĩ đại lên Porti.’
Zich ra lệnh cho Hans trở về trước.
Hans nhìn qua lại giữa Lubella và Zich với ánh mắt lo lắng, nhưng ngay sau đó, cậu ấy rời đi trong khi mang theo một ngọn đuốc. Cả hai đợi thêm vài phút sau đó, và sự im lặng trôi qua giữa họ trước khi Lubella nhận xét, “… Anh không hỏi tôi điều gì cả.”
“Tôi sẽ hỏi, nhưng chỉ sau khi chúng ta thoát khỏi tình huống này trước đã.”
Zich ngẩng đầu lên và nhìn lên bầu trời. May mắn thay, mặt trăng và các ngôi sao đều bị mây che phủ như những ngày qua.
“Chuẩn bị di chuyển nào.”
“Đợi đã? Không phải tốt hơn là chúng ta nên đợi thêm một chút sao?”
“Không sao đâu vì lúc này không có nhiều người đi lại vào ban đêm. Tất cả là nhờ có ‘Phù thủy Aine Lubella.’”
Lubella trừng mắt nhìn Zich, và anh nhún vai đáp lại. Họ cẩn thận bước ra khỏi con hẻm. Lubella lo lắng kiểm tra khu vực xung quanh xem có người không.
“…Tôi không thể nhìn thấy gì cả.”
Thành phố tối đến mức không thể nhận biết được ngay cả những vật thể ở gần. Trong tình huống này, họ rất khó nhìn thấy đường đến đích và rất dễ bị thương khi va vào các tòa nhà hoặc vật thể ngẫu nhiên. Bình thường, Lubella chỉ sử dụng thần lực để hỗ trợ thị lực, nhưng cô ấy không còn đủ năng lượng vì đói và thiếu ngủ trong vài ngày qua.
Chụp!
Có thứ gì đó đột nhiên nắm lấy tay Lubella. Nó thô và to, nhưng đó là một bàn tay ấm áp.
“Tôi sẽ đi trước mở đường. Xin hãy cẩn thận khi đi theo tôi.”
Lubella lặng lẽ nhìn vào tay Zich và trả lời: “Được rồi.”
Zich tập trung mana vào đôi mắt của mình. Với sự điều khiển này, khung cảnh hoàn toàn mờ mịt trước mặt anh ấy trở nên rõ ràng. Zich bắt đầu dẫn Lubella đến đích. May mắn thay, gió thổi không mạnh nên họ không phải canh chừng từng bước chân. Tuy nhiên, vì Lubella về cơ bản là bị mù nên bước chân của cô ấy rất chậm.
“Anh có tập trung mana vào mắt mình không?”
“Cô biết về nó?”
“Tôi đã thấy các Thánh Hiệp sĩ sử dụng một kỹ năng tương tự.”
Với câu nói này, Lubella lại ngậm miệng lại. Có lẽ cô ấy đang nghĩ về các Thánh Hiệp sĩ chiến đã bảo vệ mình. Đánh giá theo phản ứng của cô ấy, có lẽ họ đang không ở trong tình huống tốt.
‘Có lẽ tất cả họ đều đã chết.’
Zich cũng không nói gì, im lặng hướng dẫn Lubella.
“Suỵt!” Zich thì thầm với Lubella.
Lubella theo bản năng đưa tay bịt miệng, Zich cẩn thận di chuyển trong khi dẫn cô ấy đi. Sau khi đi vòng qua con hẻm vài lần, họ bám sát vào bức tường.
Cạch! Cạch! Cạch!
Đôi mắt của Lubella mở to khi nghe thấy tiếng kim loại lạch cạch. Có lẽ đó là một trong những lính tuần tra của thành phố. Từ xa, những ánh đèn mờ nhạt soi sáng con hẻm. Ánh đèn giống như những chiếc đèn pin đang tìm kiếm tung tích của cô, nên Lubella thận trọng di chuyển từng bước một đến khu vực cách xa ánh sáng. Ánh sáng rực rỡ bắt đầu mờ đi khi cô từ từ rời đi. Tiếng kim loại va chạm nhau cũng nhỏ dần.
Phù !
Khi tất cả ánh sáng và âm thanh biến mất, Lubella thở phào nhẹ nhõm.
“Đi nào.”
“Vâng.”
Zich nắm lấy Lubella và bắt đầu dẫn cô ấy đi lần nữa.
* * *Nơi họ đến chính là chỗ ở của Zich. Từ bên trong, một tia sáng mờ nhạt tỏa ra, Zich có thể cảm nhận được sự hiện diện của ai đó ở tầng một. Điều này có nghĩa là họ không thể sử dụng cửa trước và Zich nhìn quanh tòa nhà.
Chỗ ở của Zich và Hans ở trên tầng 3.
“Ở đằng kia,” Zich thì thầm khi nhìn thấy một cửa sổ gỗ đóng kín trên tầng 3.”
“Hãy chờ tôi một chút.”
Sau khi nói với Lubella điều này, Zich ném một hòn đá nhỏ được lượm từ dưới đất.
Cạch!
Một lúc sau, cửa sổ mở ra và Hans xuất hiện trong tầm mắt.
“Xin hãy giữ chặt.”
“Sao vậy?”
Zich phớt lờ câu hỏi của Lubella và bế cô lên.
“Aaa!”
Lubella hét lên khe khẽ, nhưng cô ấy giữ chặt cổ Zich. Trong trạng thái này, Zich bắt đầu đi về phía bức tường của tòa nhà. Sau đó, anh ấy chuyển mana của mình vào chân và dồn lực vào chúng.
Phóng!
Tất cả xảy ra trong một khoảnh khắc. Dễ dàng, Zich nhảy lên tầng 3. Từ bên kia cửa sổ, Zich nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Hans.
Bang !
Vừa ôm bậu cửa sổ, Zich vừa đẩy mình và Lubella vào trong.
“Cả hai đều ổn chứ?”
“Tôi ổn”, Zich trả lời câu hỏi liên quan của Hans.
“T-tôi cũng ổn.”
Bây giờ cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút, Lubella trả lời thoải mái hơn. Hans cũng cảm thấy nhẹ nhõm sau khi nghe câu trả lời của cả hai.
“Thật tuyệt khi nghe điều đó. Bây giờ xin hãy tự nhiên ngồi…”
Hans không thể nói hết câu vì giật mình trước sự hung dữ trong mắt Lubella. Đôi mắt cô gần như điên cuồng. May mắn thay, cô không nhìn chằm chằm vào Hans mà là một bát thức ăn được đặt trên chiếc bàn nhỏ ở góc phòng.
“Ha! Tôi đoán sẽ chẳng còn cách nào khác nếu Thánh nữ Karuwiman đói.”
“Chuyện gì? K-không, đây là…!”
Lubella đỏ mặt và bắt đầu kiếm cớ. Sau đó, cô ngậm miệng lại và bắt đầu vặn vẹo cơ thể. Zich nghĩ rằng cô ấy có vẻ xấu hổ vì hành vi của mình, nhưng ngay cả khi đó, Lubella vẫn không thể ngừng liếc nhìn đồ ăn. Cuối cùng thì bụng Lubella lại kêu lên một lần nữa và cô ngã xuống sàn.
“Cô nên ăn nó đi. Dù sao chúng tôi cũng đã chuẩn bị đồ ăn cho cô. Chắc hẳn cô đã không có thời gian để ăn khi đang chạy trốn.”
“… Cám ơn.”
Dù muốn từ chối nhưng bụng cô đói đến mức gần như trống rỗng. Trong khi lắc lư, Lubella di chuyển về phía thức ăn.
“Vậy tôi sẽ đi đây.”
“Cái gì? Ngài đang đi đâu thế?” Hans hỏi Zich, người đã đi được nửa đường ra ngoài cửa sổ.
“Để đề phòng, tôi nên để lại bằng chứng ngoại phạm bằng cách đi qua lối vào phía trước. Tôi phải làm cho chủ cửa hàng và những người khác nghĩ rằng tôi tự mình vào phòng.”
Zich đặt hai chân ra ngoài cửa sổ rồi quay đầu lại.
“Khi tôi nhảy xuống, nhớ đóng cửa sổ lại.”
Nói xong Zich nhảy ra ngoài.
* * *Sau khi chắc chắn rằng chủ cửa hàng đã nhìn thấy mình, Zich bước lên phòng như không có chuyện gì xảy ra.
Cốc! Cốc!
“Tôi đây.”
Sau khi gõ cửa và nói, cánh cửa liền mở ra. Hans xác định người đó chính là Zich rồi mới mở cửa hoàn toàn. Điều đầu tiên Zich chú ý đến là Lubella, người đang ăn. Không có gì chuẩn bị gì nhiều cho cô - một món súp đơn giản, bánh mì và một ít rau. Nhưng Lubella ăn như thể đang ăn món ăn ngon nhất thế giới, chỉ sau một lúc, thức ăn nhanh chóng hết sạch.(1)
Cạo!
Lubella chỉ đặt thìa xuống sau khi cạo hết đáy bát súp. Cô ợ một tiếng nhỏ rồi nhanh chóng ngậm miệng lại. Hans trông như thể hình tượng lý tưởng của mình hay bất cứ thứ gì khác đã tan vỡ, nhưng Zich phớt lờ cậu ấy và đi về phía Lubella.
“Vậy cô có thể kể cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra không?”
“Trước đó, anh có thể kể cho tôi nghe về những tin đồn đang lan truyền về tôi trong thành phố không?”
“Không khó để tôi nói cho cô biết. Trong thành phố, tin đồn cô đã ám sát Phó Thị trưởng và nguyền rủa Porti đã lan truyền. Thậm chí còn có một tấm áp phích truy nã được vẽ rất đẹp về cô. Cô có muốn nhìn thấy nó không?”
Từ trong quần áo của mình, Zich lấy ra một mảnh giấy. Lubella cầm lấy tấm áp phích truy nã và trừng mắt nhìn nó như thể sắp xé nó ra.
“… Anh lấy cái này ở đâu thế?”
“Tôi đã lấy vì tôi nghĩ có thể cô sẽ tò mò về bức chân dung của mình.”
Thật khó để hiểu được tâm trạng của Zich. Hans lắc đầu trước nhận xét của Zich.
Lubella dùng lực vào tay khiến mép tấm áp phích truy nã nhăn lại dưới tay cô.
“Nó không đúng.” Lubella lặng lẽ thì thầm, ”Tôi không phải là phù thủy.”
“Trước tiên hãy nghe chuyện gì đã xảy ra với cô.”
Zich ngồi trên chiếc ghế đối diện với Lubella và khoanh tay lại. Lubella chậm rãi bắt đầu nói.
“Sau khi nghe chuyện xảy ra với Sude trong cửa hàng, chúng tôi đã đến gặp Thị trưởng ngay lập tức.”
Những người ngẫu nhiên không thể gặp Thị trưởng, nhưng nữ tư tế Karuwiman không phải là ‘người ngẫu nhiên’. Rõ ràng cô ấy có thể gặp Thị trưởng nếu cô ấy có thắc mắc. Giống như những tin đồn đã nói, chỉ cần nhìn qua cũng có thể biết rằng Thị trưởng trông rất tham lam. Mỡ dưới mặt hắn khiến người ta khó đoán được cổ ở chỗ nào, đôi mắt tròn xoe nhìn xung quanh như muốn ngửi tiền.
Mặt khác, Phó Thị trưởng trông phù hợp hơn. Mái tóc nửa trắng được vuốt ngược ra sau một cách đầy phong cách và thân hình cân đối cho thấy hắn rất xuất sắc trong việc quản lý. Dưới đôi lông mày sắc sảo, đôi mắt biết tuốt của hắn dường như có thể nhìn thấu mọi thứ.
“Chúng tôi trình lời phàn nàn của mình dựa trên lời nói của ngài Sude. Chúng tôi nói với ông ấy rằng ở thành phố này, một vụ chiếm giữ bất hợp pháp và vô đạo đức đang diễn ra. Chúng tôi cũng nói rằng ai đó trong gia đình Thị trưởng có liên quan đến việc này và cũng có nghi ngờ rằng chính Thị trưởng đã nhận một số hối lộ.”
Lubella cũng nói thêm rằng Thị trưởng rất lấy làm ngạc nhiên trước những ý kiến của mình. Tuy nhiên, Phó Thị trưởng không lộ rõ điều đó và có vẻ khinh thường nhìn Thị trưởng. May mắn thay, dù Thị trưởng có tham lam đến đâu, ông cũng không thể bỏ qua lời cảnh báo từ một cấp cao dưới quyền của Karuwiman. Thị trưởng trả lời rằng sẽ nhanh chóng bắt đầu một cuộc điều tra và cố gắng khắc phục vấn đề này. Tuy nhiên, ông kiên quyết phủ nhận cáo buộc nhận hối lộ từ bất kỳ ai.”
Rất khó để tin tưởng hắn, nhưng vì hắn nói rằng mình sẽ khắc phục vấn đề này ngay lập tức nên Lubella không còn cách nào khác là phải nhượng bộ. Lubella và những người bảo vệ của cô quyết định quay trở lại chỗ ở của họ ngay bây giờ và xem tình hình sẽ diễn ra như thế nào, nhưng Thị trưởng đã ngăn họ lại. Hắn chính thức mời họ đến nhà mình trong thời gian họ ở lại thành phố.
“Trong thời gian đó, tôi nghĩ ông ấy chỉ muốn đứng về phía tốt của Karuwiman và nhà thờ.”
Sau một lúc cân nhắc, Lubella chấp nhận lời mời của Thị trưởng. Mục đích của chuyến đi này là để tìm hiểu sinh kế của nhiều loại người khác nhau và lắng nghe những quan điểm đa chiều. Cho đến nay, cô đã dành phần lớn thời gian để lắng nghe những người nghèo, thường dân hoặc những người thuộc tầng lớp thấp hơn; vì vậy, cô nghĩ đây có thể là một cơ hội tuyệt vời để lắng nghe những người thuộc tầng lớp thượng lưu. Hơn nữa, cô ấy còn có thể theo dõi hành động của Thị trưởng.
“Cứ như vậy, cuối cùng chúng tôi đã ở trong Dinh thự của Thị trưởng trong hai ngày. Không có gì nhiều xảy ra trong thời gian này. Tuy nhiên, những câu chuyện kỳ lạ bắt đầu xuất hiện.”
Ánh sáng trong mắt cô trở nên sắc nét hơn.
“Các Zombie đã bắt đầu xuất hiện trong thành phố.”
Là tín đồ của Thánh Karuna, Zombie là một sự tồn tại mà họ không thể chịu đựng được. Ngay khi nghe tin về Zombie, cô đã đi thẳng đến gặp Thị trưởng. Cô vẫn cảm thấy không thoải mái khi ở bên Thị trưởng và nghĩ không tốt về hắn, nhưng đây không phải là lúc dành cho cảm xúc cá nhân. Lubella và các Thánh Hiệp sĩ nói với hắn rằng họ sẽ giúp tuần tra thành phố, bảo vệ người dân và tiêu diệt Zombie.
“Thị trưởng đã đồng ý với yêu cầu của chúng tôi. Ông ấy thực sự hoan nghênh sự tham gia của chúng tôi và nói với chúng tôi rằng ông ấy sẽ phân công một bộ phận để chúng tôi tuần tra. Sau đó, ông ấy bảo chúng tôi đến phòng mình vào lúc hoàng hôn.”
Nghĩ lại, hành động của hắn thật đáng ngờ. Đáng lẽ lúc đó cô phải biết.
“Chúng tôi không mang vũ khí vì đó sẽ là hành động thể hiện thái độ thù địch với Thị trưởng khi chúng tôi ở tại Dinh thự của ông ấy. Nhưng đó thực sự là một cái bẫy.”
Khi họ đến phòng hắn vào thời gian đã thỏa thuận, họ nhìn thấy Phó Thị trưởng nằm trên sàn và Thị trưởng đang cầm một cuốn sách kỳ lạ trên tay. Và không biết từ đâu, một nhóm Zombie bắt đầu bao vây họ.
----------------------------------------------------------------------------------------------------
(1) Có một câu mà mình khá tâm huyết trong tiểu thuyết LMS “Cái đói là gia vị tốt nhất trong các loại gia vị”.