Chúa Quỷ Trùng Sinh Làm Người Tốt

Chương 60 - Mỏ Iruce

Một đêm ở mỏ Iruce thật buồn tẻ. Vào ban ngày, tiếng reo hò và tiếng rìu nhiệt tình của các thợ mỏ vang vọng khắp nơi, nhưng bây giờ, có vẻ như những bóng ma sẽ gào thét ra khỏi mỏ. Tuy nhiên, ở nơi hoang vắng và đáng ngại này, những dáng người chuyển động tạo ra những cái bóng dài trên mặt đất.

Một ánh sáng mờ nhạt thắp sáng khu mỏ. Snoc khom vai khi bước về phía trước với một ngọn đèn. Đây là lần đầu tiên hắn vào mỏ mà không có đồng nghiệp.

“Đ-điều này thực sự sẽ ổn chứ?” Snoc hỏi Drew – người đang theo mình từ phía sau.

“Ý ngươi là gì?”

“Vào trong mỏ vào ban đêm rất nguy hiểm…”

“Ta đã nói với ngươi rằng ta cho phép.”

“V-Vâng.”

Snoc ngậm miệng lại nhưng hắn vẫn cảm thấy lo lắng.

“Cái gì? Ngươi không tin ta?”

“K-Không! Ta tin nó! Ta tin nó!” Snoc trả lời đầy lo lắng. Sau đó, Drew nhìn chằm chằm vào Snoc với vẻ mặt không hài lòng, nhưng hắn nói với vẻ tử tế hơn bình thường.

“Ta biết ngươi đang lo lắng , nhưng một Mạo hiểm giả không biết khi nào mình sẽ gặp nguy hiểm. Đó là lý do tại sao kinh nghiệm là quan trọng nhất. Đó là lý do tại sao ta luôn mang ngươi theo khi đi săn quái vật. Trở thành một Mạo hiểm giả không chỉ giống như trong truyện.”

Snoc gật đầu. Sam và Zich, những người không thực sự là Mạo hiểm giả, cũng nói điều tương tự.

“Lần này cũng vậy. Tất cả điều này là vì ngươi. Nếu chúng ta có một mỏ như thế này, chúng ta nên tận dụng nó vì có rất nhiều ngục tối trong những hang động như thế này. Ngươi có thể nhận được kinh nghiệm từ việc này.”

“Ta hiểu rồi.”

Drew đã cảnh báo Snoc về sự nguy hiểm đối với một Mạo hiểm giả và giúp chuẩn bị cho tâm trí và trái tim của Snoc. Snoc bỏ qua những nghi ngờ đang bắt đầu xuất hiện trong lòng mình. Hơn nữa, Drew đã đề cập đến ngục tối—đó không phải là giấc mơ của một Mạo hiểm giả sao? Snoc không thể xoa dịu trái tim đang đập thình thịch của mình.

“Được rồi, vậy chúng ta tiếp tục di chuyển.”

“Vâng!”

Snoc đi dạo trong mỏ với nhiều năng lượng hơn trước một chút. Từ phía sau, Drew nở một nụ cười bí ẩn. Họ tiếp tục đi vào trong mỏ và vì Snoc biết đường vào nên họ không cần lo lắng về việc bị lạc.

Drew hỏi: “Ngươi có tiếp tục rèn luyện mana của mình không?”

Điều đầu tiên và duy nhất mà Drew dạy Snoc là cách kích hoạt mana của mình.

“Đúng vậy, sáng nay tôi cũng đã kích hoạt mana của mình.”

“Hãy thử vừa đi vừa kích hoạt mana của ngươi.”

“Chắc chắn.”

Snoc đưa mana của mình ra, nhưng vì hắn mới học cách kiểm soát mana nên chỉ có một lượng rất nhỏ. Hơn nữa, nếu hắn không đủ tập trung, nó sẽ dễ dàng bị gãy.

“Ah!”

Snoc quá tập trung vào mana của mình đến nỗi không để ý đến một hòn đá lởm chởm và ngã xuống đất.

“Ự!”

Hắn bị trầy xước đầu gối và máu chảy ra. Tuy nhiên, Drew không hề tỏ ra lo lắng mà ra lệnh cho hắn tiếp tục bước đi. Vì vậy, Snoc ngập ngừng đứng dậy và bắt đầu bước đi trở lại. Sau đó hắn ngã xuống đất một lần nữa và cứ như vậy hoài. Sau khi đi được một đoạn đường, cơ thể Snoc đầy vết bầm tím và trầy xước.

Bịch!

“Ư!”

Snoc lại vấp phải một tảng đá lởm chởm và hầu như không giữ được thăng bằng. Hắn thở phào nhẹ nhõm và ngẩng đầu lên, nhưng đôi mắt hắn lại bất động trước những gì mình nhìn thấy. Trước mặt hắn là một mỏ mới.

“Có gì không?”

“K-không có gì đâu.”

Snoc vội vàng trả lời rồi nhấc người lên. Sau đó, hắn lại bắt đầu bước đi. Tuy nhiên, hắn thậm chí còn không liếc nhìn khu mỏ mới vừa xuất hiện, như thể nơi này bị cấm.

“Chúng ta sẽ không đi hướng đó phải không?”

Drew nhìn mỏ và hỏi. Snoc cắn môi giả vờ bình tĩnh; rồi hắn mở miệng.

“Nó bị sập rồi nên rất nguy hiểm. Chúng ta không nên vào trong. Dù sao thì chúng ta cũng chỉ thấy những mảnh vỡ và xác tàu ở đó thôi.”

“Ồ, vậy à?”

Drew không hỏi thêm câu nào nữa. Tuy nhiên, ngay cả khi đi theo Snoc, mắt hắn vẫn dán chặt vào khu mỏ đã sụp đổ. Đôi mắt hắn nheo lại một cách bí ẩn.

“Ah!”

Một lần nữa, Snoc lại ngã xuống. Từ tai mình, Snoc nghe thấy tiếng thở dài bực tức của Drew. Không muốn làm Drew thất vọng, Snoc phớt lờ cơn đau khắp cơ thể và cố gắng đứng dậy lần nữa.

Khịtttt!

Cơ thể Snoc cứng đờ khi nghe thấy một tiếng kêu lạ gần đó. Hắn nhanh chóng nhặt chiếc đèn lồng của mình lên và thắp sáng khu vực mình nghe thấy tiếng động. Một cái bóng nhỏ đang thu mình trong góc mỏ.

Khịtttt! Khịtttt!

Hình dáng nhỏ bé chĩa mũi ngửi vào Snoc.

“Ồ, chỉ là một con chuột chũi thôi mà!” Snoc thở phào nhẹ nhõm. Tuy nhiên, con này thật kỳ lạ. Hầu hết chuột chũi đều bỏ chạy khi có dấu hiệu chuyển động, nhưng con này thì không. Thay vào đó, nó đặt mũi lên mắt cá chân của Snoc và liên tục ngửi.

Khítttt!

Chuột chũi kêu lên khi nhìn lên Snoc - người cũng quan tâm đến nó. Tuy nhiên, Drew không để hắn nán lại.

“Ngươi đang làm gì thế? Đi nhanh.”

“Vâng!”

Snoc bước nhanh hơn.

Thịch! Thịch!

Tap ! Tap!

Cùng với tiếng bước chân của Snoc, một con vật nhỏ di chuyển. Snoc nhìn xuống bên dưới và thấy con chuột chũi đang đi theo bên cạnh mình. Con chuột chũi ngẩng đầu lên như muốn để đôi mắt nhỏ xíu của mình nhìn Snoc và cách nó đi theo Snoc xung quanh thật dễ thương.

Hích!

Snoc nhẹ nhàng dùng mép chân đẩy con chuột chũi đi. Con chuột chũi giật giật một chút và lại lảo đảo đằng sau Snoc. Snoc lại đuổi con chuột chũi đi nhưng nó lại quay trở lại. Hắn làm lại lần nữa và con chuột chũi lại quay trở lại. Tâm trí của Snoc bị sao nhãng bởi trò chơi nhỏ của họ.

“Ngươi đang làm gì vậy?”

Anh nghe thấy một giọng điệu lạnh lùng.

‘Vâng, Tôi đang tập luyện ngay bây giờ!’

“Tôi xin lỗi! Tôi sẽ tiếp tục!”

Snoc tập trung mana của mình một lần nữa và đi về phía trước. Hắn không thể tập trung vào con chuột chũi được nữa.

Khít

Tuy nhiên, con chuột chũi vẫn tiếp tục bám theo Snoc. Như thể nó không hề biết rằng mình có thể bị dẫm phải, con chuột chũi cứ quanh quẩn quanh chân Snoc. Và từ phía sau, Drew quan sát toàn cảnh với nụ cười tinh nghịch.

----------------------------------------------------------------------------------------------------

Bình Luận (0)
Comment