Chúa Quỷ Trùng Sinh Làm Người Tốt

Chương 61 - Thỏa Thuận

‘Xong rồi!’

Snoc chống tay lên đầu gối và cảm thấy nhẹ nhõm. Một luồng không khí sảng khoái nhẹ nhàng vuốt ve cơ thể hắn khác hẳn với bầu không khí ngột ngạt bên trong mỏ. Hắn không thể không cảm thấy hạnh phúc hơn khi được nhìn thấy ánh trăng bạc hay nghe thấy tiếng kêu của những con côn trùng bên ngoài.

“Ngươi đã làm rất tốt.”

Với những lời nói vu vơ, Drew bỏ đi và tự mình xuống núi. Drew trông có vẻ không muốn nói chuyện nên Snoc không nói gì mà lơ đãng nhìn Drew biến mất khỏi tầm mắt.

“…Ối.”

Cảm thấy đau nhức khắp cơ thể bầm tím và bị thương, Snoc ngồi xuống và chạm vào chỗ bị thương của mình.

Khít?

“Huh?”

Đó là một tiếng kêu quen thuộc.

Snoc ngừng chú ý đến con chuột chũi khi cố gắng tập trung vào việc kiểm soát mana của mình nên hắn không nhận ra rằng con chuột chũi đã theo mình ra ngoài mỏ.

“Trời đất? Ngươi đã theo ta đến tận đây à?”

Hắn thử đặt tay lên mặt con chuột chũi. Hầu hết những con chuột chũi sẽ bỏ chạy khi có bàn tay con người, nhưng con này lại dụi mặt vào tay Snoc.

“Ngươi không có gia đình à?”

Khít.

“Ngươi có một mình thôi?”

Khít.

Hắn tiếp tục nói chuyện với con chuột cho dù nó không hiểu. Chuột chũi phát ra một tiếng kêu nhỏ sau mỗi câu nói nhưng Snoc không nghĩ rằng con vật đang trả lời mình. Tuy nhiên, hắn phải thừa nhận rằng con chuột chũi rất đáng yêu. Nó có không gia đình và bám vào người lạ cũng khiến hắn nhớ đến chính mình.

“Ngươi có muốn đi cùng ta không?”

Snoc ngừng vuốt ve con chuột chũi; hắn xòe tay ra và đưa trước chân con chuột chũi. Con chuột chũi dùng mũi chọc vào mép ngón tay. Sau đó, nó bò lên tay Snoc.

“Haha! Ồ, chắc hẳn là ngươi đã muốn đi cùng ta!”

Hắn cảm nhận được một chút hơi ấm trong lòng bàn tay mình. Toàn thân Snoc đầy vết bầm tím, nhưng lúc đó hắn không còn cảm thấy đau đớn chút nào. Hắn ôm chặt con chuột chũi vào ngực và con chuột chũi thò đầu ra khỏi mép áo của Snoc, ngửi xung quanh và nằm xuống một chỗ thoải mái.

“Ta nên gọi ngươi là gì?”

Trong khi ôm chặt thành viên mới đầy bất ngờ của gia đình mình, Snoc đi xuống mỏ.

Không có sự hiện diện của con người trong mỏ và sự im lặng đáng sợ bao trùm khu vực. Trời đã muộn nên vẻ ngoài trống trải của nơi này là đặc trưng của nó. Nhưng ngay sau đó, sự im lặng bị phá vỡ và một bóng người xuất hiện. Ngạc nhiên thay, Drew - người đã bỏ Snoc để đi xuống mỏ một mình, nhìn chằm chằm vào con đường mà Snoc đã đi và nói: “Tất cả đều diễn ra theo đúng kế hoạch.”

Giọng điệu trầm thấp của hắn nghe có vẻ tà ác như một con quỷ đang kể lại những âm mưu độc ác của mình.

“Bây giờ ngươi đã hài lòng chưa?”

Hắn đang nói chuyện với ai vậy? Drew trông thật kỳ lạ khi nói chuyện một mình trong một khu mỏ trống.

“Được.”

Hắn nghe thấy câu trả lời bên trong khu mỏ hoàn toàn bị bóng tối bao phủ. Một bóng người bước ra từ bóng tối và xuất hiện trong tầm mắt. Bất cứ ai nhìn thấy hình ảnh đó chắc hẳn sẽ có cùng suy nghĩ: ‘Hắn trông thật đáng ngờ’.

Người đó không có đặc điểm nổi bật; hắn mặc một chiếc áo choàng xỉn màu khiến khuôn mặt và vóc dáng của hắn trông giống như một cái bao tải. Chỉ có giọng nói trầm thấp của mình cho thấy người đó là một người đàn ông. Bên trong chiếc áo choàng dường như tượng trưng cho bóng tối, gã nói chuyện với Drew.

“Cám ơn về việc ngươi đã làm. Đúng như mong đợi từ Drew - người nổi tiếng ngay cả trong giới Mạo hiểm giả, tài năng của ngươi thật xuất sắc—”

“Vào vấn đề.”

Drew nhổ nước bọt xuống đất; hắn có vẻ không vui trước những lời khen dành cho mình.

“Ta không muốn nghe những lời tâng bốc giả tạo của ngươi. Ta biết ngươi thậm chí không nghĩ như vậy. Ta biết nhiều về Mạo hiểm giả hơn bất kỳ ai khác.”

Họ là những con người mơ hồ về mặt đạo đức, sắp trở thành kẻ cướp hoặc côn đồ và trong số đó, Drew là loại người tệ nhất. Tất nhiên, Drew không cảm thấy tội lỗi về điều này. Nếu làm vậy thì hắn đã không rơi vào tình trạng thấp kém như này.

“Ta chỉ muốn một điều.”

Hắn đưa tay ra.

“Tiền bạc.”

Đó là sự thật tuyệt đối đã lay động và sẽ luôn thúc đẩy Drew.

“Đừng nói với ta rằng ngươi không thể đưa tiền cho ta ngay bây giờ. Ta sẽ không chấp nhận kiểu nhảm nhí đó.”

Ý định này cho thấy Drew bị ám ảnh như thế nào về tiền bạc. Cơn khát máu xuyên qua lưng gã mặc áo choàng.

“Tất nhiên rồi. Ta thực sự có ý khen ngợi kỹ năng của ngươi. Và không phải là ta sẽ không cho ngươi những gì đã hứa.”

Gã lục lọi đồ đạc của mình và lấy ra một cái túi. Nó trông rất cồng kềnh và nặng nề.

“Bắt nó.”

Drew bắt được cái túi. Vừa mở ra, hắn đã nghe thấy một tiếng leng keng lớn! Chỉ với ánh trăng mờ ảo, những đồng tiền vàng đã tỏa ra ánh sáng rực rỡ. Hầu hết mọi người sẽ nhìn chằm chằm vào cảnh tượng đó với vẻ kinh ngạc, nhưng Drew thì không như vậy. Vì là một Mạo hiểm giả trong một thời gian dài nên hắn biết không được lơ là, mất cảnh giác.

“Chờ chút.”

Drew tăng khoảng cách giữa hắn và gã mặc áo choàng. Sau đó, hắn đặt một đầu gối xuống đất và bắt đầu đếm từng đồng tiền vàng. Hắn không quên thỉnh thoảng kiểm tra chuyển động của gã.

“…Đã đủ.”

Sau khi đếm đồng tiền vàng cuối cùng, Drew kéo dây túi và niêm phong lại.

“Ngươi không tin ta?”

“Vậy thì sao, ngươi có thất vọng không?”

“Không có gì. Tin tưởng một người hoàn toàn đáng ngờ như ta là một điều ngu ngốc hơn là tử tế. Đúng như mong đợi từ ngươi.”

Tại sao vậy? Dù có nghe bao nhiêu lần đi chăng nữa, những lời nói của gã mặc áo choàng không có cảm giác giống như một lời khen ngợi mà là sự chế nhạo đối với Drew. Tuy nhiên, Drew không để tâm vì lý do như vậy. Do gã đã cho hắn một gia tài chỉ vì một hành động nhỏ (ngay cả với tính cách tồi tệ nhất từ trước đến nay), Drew không có ác ý với gã đó mà chỉ cảnh giác.

“Dù sao thì, ta đoán ngươi không còn lý do gì để chơi chung với tên ngốc cả tin luôn ngưỡng mộ các Mạo hiểm giả nữa. Ngươi có dự định tiếp tục làm giáo viên không?” gã hỏi.

Drew chế nhạo: “Tại sao ta lại chơi chung với thứ rác rưởi đó?”

“Ồ. Ít nhất thì ngươi cũng thân với hắn một chút chứ?”

“Hắn thật ngu ngốc. Ngươi biết hắn mất bao lâu để mở mana của mình không? Nếu ta phải tiếp tục dạy dỗ hắn, ta có thể sẽ giết hắn vì khó chịu.”

“Không phải vì hắn có tài năng?”

Drew trừng mắt nhìn người đàn ông.

“Trời ạ. Ta đùa thôi. Ta chỉ nghĩ rằng có thể ngươi không muốn nhận hắn làm đồ đệ vì ghen tị với tài năng của hắn.”

“…Hừm! Ta phải thừa nhận rằng mana của hắn rất hiếm.”

Drew đã bị sốc khi lần đầu tiên cố gắng giải phóng mana cho Snoc.

“Nhưng mana càng hiếm thì càng có nhiều hạn chế. Ta không điên đến mức phải ghen tị như vậy đâu.”

“Ta hiểu rồi. Ta xin lỗi.”

Gã mặc áo choàng cúi đầu sát eo, nhưng động tác chậm chạp của gã càng khiến Drew cảm thấy khó chịu hơn. Drew không muốn nói chuyện với gã đó nữa và hắn quay đi không một lời từ biệt.

“Cảm ơn sự giúp đỡ của ngươi. Nếu có chuyện gì xảy ra lần nữa, ta sẽ tìm người.”

Drew nghe thấy giọng nói của gã từ phía sau, nhưng hắn lờ đi.

----------------------------------------------------------------------------------------------------

Bình Luận (0)
Comment