Khi trận chiến tiếp tục, bầu không khí bao trùm khán giả đã thay đổi. Nếu tâm trạng khán giả trước đó là sự phấn khích và chai rối thì giờ đây họ chỉ tràn ngập sự kinh ngạc. Khuôn mặt đỏ bừng vì phấn khích của họ trở nên tái nhợt. Một số quan chức không quen nhìn thấy máu thậm chí còn bịt miệng như sắp nôn.
Phụt!
Máu lại phun ra trên chiến trường, mặt đất là một mớ hỗn độn đẫm máu. Thật khó để biết máu là máu tươi hay đã có từ trước.
“Hừ! Hừ! Hừ!”
Hơi thở của Byner khó khăn. Tay hắn run lên, tầm nhìn trở nên mơ hồ.
“Nó thế nào? Cuộc chiến sinh tử cảm giác nào?”
Giọng Zich xa xăm, như tiếng vọng vang vọng.
“Không phải rất hồi hộp sao? Nếu ngươi cho rằng máu chảy trong cơ thể mình giống như một sinh vật sống thì mỗi giọt máu đều cảm thấy quý giá biết bao. Theo một cách nào đó, ngươi cảm thấy sống động nhất khi sắp chết.”
Thanh kiếm của Zich lại bay về phía hắn, và Byner chặn thanh kiếm bằng đôi tay run rẩy của mình.
Keng!
Xoẹt!
Đòn tấn công thậm chí còn không mạnh đến thế vì Zich cũng bị thương nặng như Byner, nhưng Byner vẫn lắc lư trước đòn tấn công như vậy.
“Đây là điều ta thích ở gia tộc chúng ta. Họ sẽ không làm ầm lên để kết thúc một cuộc chiến như thế này đâu.”
Đúng là Bá tước và những người khác không yêu cầu kết thúc trận đấu vì đây là phong tục của gia tộc Steelwall.
“Hãy sớm giải quyết chuyện này thôi. Ta còn một gã khác cần phải giải quyết.”
Trong khi kéo thanh kiếm của mình, Zich tiếp cận Byner.
Byner thậm chí không còn sức để di chuyển. Hắn ngây người nhìn Zich giơ kiếm lên trên người hắn. Byner cảm thấy lạnh.
“Ngươi đã chiến đấu tốt. Nếu ngươi chịu đựng được thử thách hiện tại này, người sẽ có thể thăng tiến cấp độ tiếp theo.”
‘Tất nhiên, nếu không làm được điều đó, ngươi sẽ lăn trong bùn như một kẻ thua cuộc thảm hại.’
Bụp!
Zich dùng cán kiếm đập mạnh vào đầu Byner, khiến Byner bất tỉnh.
Rầm!
* * *Byner gục ngã. Người chiến thắng đã được quyết định, nhưng thay vì reo hò, vui mừng, thở dài hay thậm chí là chửi bới, khán giả lại im lặng.
“…Người chiến thắng là… ngài Zich Steelwall!”
Sau tiếng hét lớn của Tiner, mọi người cuối cùng cũng bắt đầu xì xào. Như thể cuối cùng họ đã nhớ lại cách thở.
“Haa!”
Zich hít một hơi thật sâu.
‘Mình đã thắng bằng cách nào đó.’
Phải thừa nhận Byner là một hiệp sĩ thiên tài. Zich bắt đầu một trận tử chiến để lợi dụng sự thiếu kinh nghiệm của Byner để chống lại hắn, nhưng người hiệp sĩ đã không chịu đựng được.
Byner cảm thấy lo lắng khi nhìn thấy dòng máu của người con trai cả trong gia tộc mà hắn phục vụ - dù hắn có ghét Zich đến đâu, ý nghĩ vô tình lấy đi mạng sống của Zich đã khiến hắn tiến thoái lưỡng nam. Những vết thương và nỗi sợ hãi cho mạng sống của Byner khiến hắn đau khổ, và hơn hết, Zich vung thanh kiếm của mình như một người bất tử đang nhỏ một chút giọt máu. Tất cả những yếu tố này đã gây áp lực lên Byner trong suốt cuộc chiến.
Hơn nữa, không giống như Zich, người đã quen với những trận chiến đẫm máu, Byner chỉ tham gia thực chiến một vài lần. Nhưng với tất cả những yếu tố bất lợi, Byner vẫn kiên trì.
Ngay cả với cùng một số chấn thương - sự khác biệt về kinh nghiệm, sự kiên nhẫn, động tác và các yếu tố khác đã dẫn đến chiến thắng của Zich. Tất cả các hiệp sĩ, bao gồm cả Bá tước, đều nhận ra điều này.
“Này, Verden.” (1)
“Vâng, thưa Bá tước!”
“Làm thế nào mà nó học được tất cả những điều đó? Nó đã có được kinh nghiệm ở đâu? Ai đã dạy nó?”
Nếu ai đó dạy Zich thì quản gia Trell - người biết hầu hết mọi việc trong nhà, sẽ biết hết tất cả mọi thứ. Trell lắc đầu.
“Tôi cũng không biết trình độ kỹ năng mà thiếu gia sở hữu. Theo những gì tôi biết, tôi nghe nói rằng ngài ấy đã tự mình luyện tập ở phía sau khu vườn.”
Nếu Trell chắc chắn như vậy thì không đời nào Zich có thể học được từ ai đó.
“Vậy làm sao nó có thể chiến đấu như vậy?”
“Ngài Bá tước.”
Trell thì thầm, “Không phải ngài đã biết lý do rồi sao? Tôi nghĩ ngài chỉ không muốn thừa nhận điều đó thôi.”
Bá tước ngậm miệng lại. Lời nói của Trell đã trúng đích. Bá tước cau có và nói như thể đang than thở, “Ông đang nói rằng… nó sinh ra đã có tài.”
Trell gật đầu.
Một nhân vật như thế thỉnh thoảng lại xuất hiện trong lịch sử. Như thể các vị thần đã chọn họ, họ đã phá vỡ mọi logic thông thường và giành chiến thắng mà không cần bất kỳ trình độ hay kinh nghiệm nào. Trell đang nói rằng Zich là người như thế.
‘Điều này không tốt.’
Bá tước muốn giao Steelwall cho Greig chứ không phải Zich. Rất may, khả năng của Greig rất xuất sắc và do hàng loạt nguyên nhân mà cư dân của Steelwall đều ghét Zich và thích Greig.
‘Bá tước tiếp theo là Greig.’ Đó là nhận thức đã được chấp nhận ở Steelwall. Tuy nhiên, nếu Zich thể hiện tài năng vượt trội thì suy nghĩ đó sẽ vỡ tan thành từng mảnh.
‘Truyền thống ủng hộ Zich. Nếu tôi cố gắng giao Steelwall cho Greig mà không có lý do chính đáng, những người khác sẽ cố gắng can thiệp. Hơn nữa, ngay cả khi tất cả đều không thích Zich, nếu thằng nhóc đó thể hiện tài năng xuất chúng, trái tim họ có thể sẽ rung động trước nó.’
Tất cả đều ở Steelwall, nằm ở tiền tuyến của Vương quốc; trên hết, kỹ thuật quân sự là đặc điểm quan trọng nhất mà một người có thể sở hữu. Mọi người thậm chí sẽ đi theo người mà họ ghét nếu có khả năng cao người đó có thể bảo vệ họ. Đủ loại ý nghĩ ùa vào đầu Bá tước.
Khi mọi ánh mắt đều đổ dồn vào anh, Zich di chuyển.
* * *Các tư tế bắt đầu tiến tới chữa trị cho Byner. Các tư tế giơ tay và nắm tay ra hiệu để biểu thị rằng tính mạng của Byner không gặp nguy hiểm và mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Các tư tế cũng tiếp cận Zich.
“Thưa ngài! Chúng tôi sẽ chữa trị cho ngài ngay lập tức!”
Giọng nói của các tư tế rất khẩn cấp, bởi vì Zich mặc dù vết thương ít hơn Byner nhưng vết thương cũng rất nặng.
“Chờ chút.”
“Xin lỗi?”
“Ta còn có việc phải lo.”
Zich đẩy những tư tế sắp sử dụng phép lạ của Chúa lên anh ấy và đi đến phía ngoài của đấu trường. Hành vi bất ngờ của Zich lại thu hút sự chú ý của mọi người. Họ cũng sợ hãi khi nhìn thấy anh ấy loạng choạng trong khi máu chảy khắp đường đi.
Tiner, người đang đứng ở ghế chủ trì trước mặt khán giả, hỏi: “Có chuyện gì vậy, thưa ngài Zich?”
“À, ngài Tiner. Không có gì nhiều đâu. Tôi chỉ có điều muốn nói với Greig.”
Giọng của Zich vang lên. Mana đã thấm vào giọng nói của anh ấy để mọi người trong đấu trường có thể nghe rõ.
‘Hả, làm sao...?’
Tiner lại ngạc nhiên lần nữa. Ông ấy không ngạc nhiên khi Zich có thể truyền mana vào giọng nói của mình vì anh ấy có thể sử dụng một kỹ năng như ‘Mở rộng giác quan’, nhưng thật ấn tượng là Zich có thể sử dụng mana một cách rõ ràng trong khi anh bị thương nặng; chỉ một số hiệp sĩ được đào tạo bài bản mới có thể hoàn thành nhiệm vụ như vậy.
Zich hét vào mặt Greig.
“Greig! Đi xuống! Hãy chiến đấu tay đôi!”
“Cái gì…?!”
Greig kinh ngạc đến mức thở hổn hển. Mọi người khác cũng kinh ngạc.
“…Con đang nói gì thế?” Bá tước hỏi. Như thể ông cũng bị sốc, phản ứng của ông hơi chậm.
“Cha nghĩ con đang nói gì thế? Con đang thách đấu cho một trận tay đôi. Cha à, không phải cha cũng cho phép điều này sao? Con biết tin đồn đã lan khá xa rồi.”
“Một cuộc đấu tay đôi giữa Zich và Greig,” mọi người xì xào.
“Không phải đó là cuộc đấu tay đôi được công cha không chính thức để giành quyền kế vị của Steelwall sao?”
“Cẩn thận lời nói của con! Thật vô nghĩa khi một cuộc đấu tay đôi sẽ quyết định người kế vị.”
“Nhưng đó là những gì lời đồn nói. Ngay cả hành động của Bá tước dường như cũng cho thấy rằng ông ấy sẽ ưu tiên nhiều hơn cho người chiến thắng trong cuộc đấu tay đôi. Rõ ràng là họ đang cố gắng tạo lợi thế cho ngài Greig trong việc trở thành người kế vị vì họ nghĩ rằng ngài Zich không có cơ hội chiến thắng.”
Trận chiến đẫm máu, chiến thắng bất ngờ của Zich và hành vi của anh đã khuyến khích khán giả nói ra những lời mà họ đã kìm nén.
“T-Thưa ngài! Hãy để chúng tôi chữa trị vết thương cho ngài trước đã…!”
“Không gì phải vội.”
Zich đẩy các Tư tế ra và lại hét lên.
“Này, Greig! Xuống nhanh lên! Ta sẽ chiến đấu trong tình trạng hiện tại của mình! Ta nghĩ ít nhất ta nên tự tạo ra một điểm bất lợi khi chiến đấu với em trai mình!”
Mọi người lại ngạc nhiên, đặc biệt là các tư tế bên cạnh Zich. Họ có cảm giác như chân anh ấy đang lăn và sắp bị quỵ xuống.
“T-Thưa ngài! ngài không thể! Ngài phải được điều trị ngay lập tức!”
Máu chảy khắp người, Zich trông giống như một con quái vật màu đỏ. Trông anh ấy như sắp chết vì mất máu quá nhiều nhưng Zich vẫn bình tĩnh.
“Đừng phản ứng thái quá. Ta sẽ không chết với tình trạng này đâu.”
“Không, điều này thực sự nguy hiểm, thưa ngài!”
Như thể chúng là những con ruồi phiền toái, Zich dùng tay xua chúng đi, và các tư tế nghĩ rằng anh ấy đang phát điên.
“Ngươi đang làm gì vậy, Greig! Nhanh lên!”
“A-Anh đang nói cái thứ vớ vẩn gì vậy! Hãy điều trị trước! Anh định đấu tay đôi với tôi trong trạng thái như vậy à!”
Greig đã có lý. Bất cứ ai cũng có thể thấy rằng thay vì đấu tay đôi, Zich cần được điều trị ngay lập tức; lẽ ra anh ấy nên nằm trên giường.
“Ta sẽ giải quyết việc đó. Hơn nữa, ngay từ đầu chúng ta đã hứa rồi.”
Zich nhếch mép cười.
“Ta sẽ quyết định khi nào trận đấu của chúng ta bắt đầu.”
Greig ngậm miệng lại. Anh ấy là người đã đề xuất cuộc đấu tay đôi trong khi đặt ra các điều kiện của mình. Bây giờ Zich đã đưa ra lời hứa, Greig không còn cách nào khác ngoài việc tuân theo.
“Dừng lại đi! Con sẽ chiến đấu thế nào với những vết thương đó! Con định bóp nát trái tim em trai mình vì lo lắng cho tình trạng thể chất của mình à?!”
“À, đúng vậy không, thưa cha? Con đã không nghĩ đủ xa. Nhưng cha biết đấy, con không còn lựa chọn nào khác nhưng đừng hiểu lầm. Ý con là, hãy nhìn khuôn mặt của Greig lúc này.” Zich nói với vẻ mặt ngây thơ. Nhưng trái ngược với điều đó, anh ấy đang chặn mọi con đường mà đối thủ của mình có thể trốn thoát.
“Trông nó không sợ hãi à?”
“…”
Thông thường, Greig sẽ nổi cơn thịnh nộ. Vì nhiều lý do, Greig ghét bị coi là yếu kém hơn Zich ở bất kỳ lĩnh vực nào hơn bất cứ điều gì; nhưng bây giờ hắn lại im lặng. Chỉ có đôi môi hắn giật giật như thể hắn có điều gì muốn nói.
Mặt Greig trở nên tái nhợt, đồng tử run rẩy trong khi môi chảy máu. Mọi người đều có thể thấy Greig đang sợ hãi.
“Bĩnh tĩnh đi, em trai. Hãy tinh tế hơn một chút. Nếu không người khác sẽ hiểu lầm. Giống như tôi, họ có thể tin rằng em chỉ là một kẻ hèn nhát, sợ hãi đến mức thất hứa trốn tránh khỏi một cuộc đấu tay đôi.”
Mọi người nhìn chằm chằm vào Greig. Những đôi mắt vốn luôn tràn đầy tự tin và niềm tin vào Greig, bắt đầu lộ rõ sự nghi ngờ.
“Ngay cả trong trường hợp đó, ngài Greig vẫn còn thiếu kinh nghiệm. Nói rằng ngài ấy là một kẻ hèn nhát…”
“Vậy thì ta có kinh nghiệm không?”
Tiner cố gắng bảo vệ Greig nhưng lại im lặng trước lời nói của Zich.
‘Đúng, đây là vấn đề lớn nhất.’
Tất cả những ai theo dõi trận đấu giữa Zich và Byner đều có thể hoàn toàn hiểu được cảm giác của Greig: ngay cả khi Bá tước đặt nhiều kỳ vọng vào hắn, Greig cũng chỉ là một cậu bé ở độ tuổi thanh thiếu niên.
Ngoài ra, cảnh tượng của Zich đã phá hỏng mọi thứ; anh ấy đã chứng tỏ rằng mình có thể là một nhân vật phù hợp hơn để kế vị vị trí Bá tước, và theo truyền thống, anh ấy có lợi thế lớn.
“Anh lo lắng cho em, em trai à. Cho dù anh là người kế vị truyền thống cũng không có nghĩa là em không có quyền kế vị. Mọi người sẽ nghĩ gì nếu em bỏ chạy khỏi đây như một kẻ hèn nhát? Họ có thể rất thất vọng về em khi thấy em không có đủ dũng khí như người con cả. Họ thậm chí có thể bắt đầu nói rằng họ không muốn thấy em thành công.”
“Cậu đang nói những điều vô nghĩa gì vậy!”
“Không phải chuyện vớ vẩn đâu mẹ ạ.”
Nghe Zich nói ‘mẹ’, nữ Bá tước sắc mặt nhăn lại, mọi người lại bắt đầu xì xào.
Zich tiếp tục, “Mặc dù trận đấu này không chính thức nhưng nó rất quan trọng đối với Greig và con. Nhưng với tư cách là anh trai, con đang cố gắng tạo điều kiện thuận lợi hơn cho Greig. Hãy nhìn vào cơ thể của con. Đó không phải là một mớ hỗn độn sao? Nếu nó không cố gắng vượt qua tình huống như thế này, nó sẽ không thể lãnh đạo dù chỉ một bầy thú, chứ đừng nói đến Steelwall. Và trên hết, thưa Mẹ, Greig đã hứa với con một trận đấu tay đôi với điều kiện con có thể quyết định ngày giờ.”
Đôi mắt của Zich tìm kiếm Bá tước. Sau đó, khi tìm thấy ông, Zich mỉm cười với Bá tước đang trừng mắt nhìn anh ấy một cách đáng sợ.
“Cha định làm gì vậy, thưa cha?”
“…Greig, đi xuống chiến trường.”
“Bá tước!”
“Cha!”
Cả Nữ Bá tước và Greig đều hét lên ngạc nhiên, nhưng Bá tước không rút lại lời nói của mình.
“Đi xuống.”
----------------------------------------------------------------------------------------------------
(1) Theo cách gọi phương Tây thì “First Name” (Tên) được sử dụng trong trường hợp gọi cá nhân ở trường hợp ít quan trọng và có mối quan hệ thân thiết với đối tượng được gọi. Còn trong trường hợp trang trọng, người ta thường dùng “Last Name” (Họ). Ví dụ cụ thể: Bá tước vừa thân thiết vừa cấp trên của quản gia nên gọi “Verden” – Tên, còn các Hiệp sĩ xưng hộ lịch sự, trang trọng nên gọi “Trell” – Họ