Nhóm của Zich chậm rãi bước xuống phố. Hans nhìn chằm chằm vào người bạn đồng hành mới của mình. Snoc đang nhìn xung quanh với đôi mắt lấp lánh. Bất cứ ai cũng có thể thấy rằng cậu ấy đầy mong đợi về cuộc phiêu lưu của họ.
‘Thật đáng thương.’
Hans cảm thấy tiếc cho cậu ấy vì biết rằng sự phấn khích của Snoc sẽ bị dập tắt trong thời gian sắp tới. Khi Hans tiếp tục nhìn Snoc với ánh mắt thương hại, cậu cũng nhìn vào Nowem trên vai Snoc.
‘Mình không thể tin được đó là ma thú thuộc tính Thổ .’
Ma thú là nền tảng sức mạnh của Snoc khi cậu nổi điên. Hans nuốt nước bọt, nghĩ lại bản thân đã phải đối phó với Snoc như thế nào trong thời gian đó.
‘Nó thực sự đáng kinh ngạc.’
Mặc dù Hans có thêm một chút gánh nặng là Sam nhưng Snoc vẫn có thể đẩy Hans đến cùng cực. Mặt khác, Zich dễ dàng đánh bại Snoc trong trạng thái điên cuồng của mình. Nhớ lại ký ức này, Hans rất kinh ngạc nhìn Zich. Sau đó, cậu cũng nhớ lại cách Zich đã đánh Snoc một cách không khoan nhượng và rùng mình trước tính cách tệ hại của Zich.
“Tại sao cậu lại nhìn tôi như vậy?”
Hans đã vô thức bắt đầu nhìn chằm chằm vào Zich. Khi Zich cau mày, Hans giật mình lùi lại.
“Tôi chỉ…”
Nếu cậu ấy trả lời thật lòng, cậu sẽ gặp rắc rối lớn hơn. Hans quyết định lợi dụng những sự việc gần đây để giải thích.
“Không phải là đáng tiếc sao? Ngài Zich, những người khác sẽ không biết những việc tử tế mà ngài đã làm.”
Chuẩn rồi! Hans nghĩ rằng mình đã bịa ra một lý do chính đáng; cậu thậm chí còn lợi dụng nỗi ám ảnh của Zich về làm những việc tử tế.
“Ý tôi là… chẳng phải việc ngài làm lần này giống như bảo vệ cả một thành phố sao? Nếu mọi người phát hiện ra việc ngài đã làm, ngài sẽ được mọi người ở Suol khen ngợi.”
Họ sẽ ca ngợi Zich giống như lần Zich giúp đánh bại Bellid.
‘Nhưng mình đoán là không còn cách nào khác.’
Hans là người đặt câu hỏi này nhưng cậu biết câu trả lời sẽ như thế nào. Snoc có liên quan đến vụ việc này. Để bảo vệ cậu ấy, họ phải đảm bảo rằng sự việc này không xảy ra và đó là kiểu câu trả lời mà Hans mong đợi.
Tuy nhiên, câu trả lời của Zich lại hoàn toàn khác.
“Nó không quan trọng.”
“Cái gì?”
“Tôi không quan tâm đến việc nhận được những lời khen ngợi.”
Hans chớp mắt vài lần.
“Tôi không làm điều này vì muốn được khen ngợi. Đối với tôi, việc mọi người khen ngợi, ghen tị, khinh thường hay thậm chí ghét tôi không quan trọng.”
“V-vậy tại sao ngài lại làm những việc tử tế?”
Zich bắt đầu làm những việc tử tế vì những lời cuối cùng của Glen Zenard dành cho mình. Tuy nhiên, lời nói của Glen chỉ là ngòi nổ. Chỉ có một lý do duy nhất khiến Zich làm những việc tử tế.
“Đó là vì tôi muốn thế.”
Không có lý do nào khác ngoài lý do này. Hans im lặng. Khẳng định của Zich giống như lời cam kết của một anh hùng chính nghĩa, giúp đỡ người khác mà không cần những khen hay mưu cầu gì khác. Vì thái độ hững hờ của Zich, Hans cho rằng Zich chỉ đang dùng sức mạnh khủng bố của mình để “đóng vai anh hùng” như một đứa trẻ đang chơi game. Nhưng có lẽ rốt cuộc cậu ấy đã sai về Zich.
“Vậy thì thưa ngài, ngài việc này một cách trong sáng sao?” Hans vừa hỏi vừa nuốt nước bọt. Vừa nói ra những lời này, cậu liền nhắm mắt lại. Cảm giác như thể Zich sẽ đấm cậu bất cứ lúc nào. Nhưng Hans quá tò mò về câu hỏi này. May mắn thay, một nắm đấm đã không bay về phía cậu ấy. Thay vào đó, Zich trả lời mà không cần suy nghĩ nhiều.
“Tôi đang làm điều này với một trái tim trong sáng.”
‘Như mong đợi.’
Đúng như Hans dự đoán, Zich chỉ đang đóng vai anh hùng mà thôi. Không biết tại sao, cậu có chút thất vọng với Zich. Cậu bĩu môi.
“Thưa ngài, tôi ghen tị với ngài. Bởi vì ngài quá mạnh mẽ nên ngài có thể dễ dàng thoát khỏi những tình huống nguy hiểm với một trái tim trong sáng.”
Vừa nói đến đây, Hans liền nao núng. Bởi vì Zich trước đây không nói nhiều với mình như vậy và cùng với sự thất vọng của cậu, anh ấy đã nói nhiều hơn mức cần thiết. Hans nghĩ rằng lần này mình chắc chắn sẽ bị đấm—không, có lẽ mọi chuyện sẽ không kết thúc bằng một cú đấm. Hans đầy lo lắng.
Nhưng thứ cậu nhận được không phải là bạo lực mà là một cuộc trò chuyện.
“Tôi không làm những việc tử tế vì tôi mạnh mẽ.”
Hans nhìn chằm chằm vào Zich.
“Tôi đã tham gia vào rất nhiều thứ, nhưng tôi không nghĩ mình là người mạnh nhất. Gã đã cưỡng ép dung hợp Nowem và Snoc thực sự mạnh mẽ hơn tôi.”
Nếu ở thời ‘Chúa Quỷ’, Zich sẽ nói mình là người mạnh nhất mà không một chút do dự, nhưng hiện tại anh ấy rất “yếu”.
“Không phải vì tôi mạnh mẽ. Đó là vì tôi quyết tâm làm những việc tử tế và không quan tâm bất cứ gì khác.”
‘Làm những gì mình muốn’… Đó là sức mạnh duy nhất đã thúc đẩy anh ấy kể cả trước khi trùng sinh. Zich không nói một cách nghiêm túc hay ngông cuồng. Thay vào đó, lời nói của anh ấy rất đơn giản và rõ ràng. Tuy nhiên, chính vì anh nói quá rõ ràng nên nó nghe có vẻ thành thật hơn.
“…Là vậy sao?”
Hans cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. Đó chính là cảm giác mà cậu ấy có được khi mẹ đưa cho cậu cuốn sách kể về hành trình của một anh hùng. Đó cũng chính là cảm giác phấn khích mà cậu cảm thấy khi lần đầu tiên đọc cuốn sách đó.
Snoc nãy giờ im lặng nghe cũng tỏ ra phấn khích, mắt lại lấp lánh. Cậu cảm thấy mình chắc chắn đã chọn đúng người. Snoc cũng cảm thấy tim mình đập nhanh hơn và ôm chặt Nowem vào lòng.
----------------------------------------------------------------------------------------------------