Khu rừng hoang vắng chìm trong sự tĩnh lặng. Chỉ có thể nghe thấy âm thanh của nhiều sinh vật khác nhau di chuyển xung quanh, và dòng nước êm đềm lan tỏa năng lượng nhẹ nhàng xung quanh nó như thể nó đang quan tâm đến sự tĩnh lặng của khu rừng. Tuy nhiên, sự tĩnh lặng tưởng như kéo dài hàng nghìn năm bị một vài vị khách không mời đến phá vỡ không thương tiếc.
Rầm!
Không khí rung động và mặt đất rung chuyển. Những con chim bí ẩn đậu trên cây kinh ngạc bay nháo nhác.
Rầm!
Với một vụ nổ khác, nhiều cây cối bị đổ. Giữa dòng nước như lũ xuất hiện một cái hố lớn. Dưới bầu trời xanh, mặt đất bên dưới dần dần hiện ra rõ ràng.
Một trận chiến đang diễn ra sôi nổi. Hans và Snoc hợp sức tấn công Zich. Hans vung kiếm sắc bén, Snoc tạo thành một đống đất cao chót vót tấn công Zich. Tuy nhiên, Zich đã né tránh và tiêu diệt toàn bộ đòn tấn công của họ.
“Ự!”
“Argh!”
Hans bay đi sau khi bị bao kiếm đánh vào mặt, còn Snoc ngã xuống sau khi nhận một cú đá vào bụng.
“Khốn nạn! Tại sao các người không tấn công đúng cách! Các người đã quên tất cả những gì tôi dạy rồi à?”
Snoc và Hans vội vàng đứng dậy trước tiếng hét của Zich, nhưng họ lập tức tái mặt khi một thanh kiếm màu xanh bay về phía họ. Hans giơ kiếm lên để bảo vệ mình còn Snoc lại dựng lên một rào chắn đất khác.
Rầm! Rầm!
Kiếm của Zich đáp trúng kiếm của Hans và rào chắn của Snoc; cả hai cùng hét lên.
“Đầu tiên là cậu!” Ngay lập tức, Zich đứng trước mặt Hans và đá vào cậu. “Tôi đã bảo cậu phân bổ sức mạnh của mình! Bộ cậu không có gì trong đầu khi chỉ đứng yên chặn kiếm của tôi sao! Cậu có phải là loại người đó không? Những kẻ ăn chơi thiếu suy nghĩ chỉ sống trong hiện tại và không nghĩ gì đến tương lai? Ngay cả những tên khốn đó cũng phải suy nghĩ ít nhất một giây, đồ ngu ngốc!”
Hans lăn lộn trên mặt đất.
“Và cậu!”
Bây giờ đến lượt Snoc bị mắng. Cậu ấy đã ho trong khi bảo vệ mình bằng một lớp đất phủ mỏng.
“Trong một trận chiến, cậu phải luôn theo dõi đối thủ của mình. Cậu có ngu ngốc đến mức chặn tầm nhìn của mình bằng một bức tường đất không? Làm sao cậu có thể quan sát đối thủ nếu không có mắt!
Rầm!
Snoc cũng bị đá lăn trên mặt đất.
“Và ngươi!” Trước khi Snoc ngã xuống, Zich đã đỡ lấy Nowem đang gầm gừ với anh. “Đồ chuột chũi chết tiệt! Ngươi chỉ là một công cụ mang lại sức mạnh cho tên ngốc này thôi sao? Ta đã bảo ngươi hãy tận dụng đặc tính ma thú của mình! Dù ngươi có cộng tác với hắn hay tạo ra trò đánh lạc hướng thì cũng phải tham gia vào trận chiến đi, đồ ngốc! Lập khế ước có ích lợi gì!”
Và Zich cũng ném Nowem với một lực rất lớn.
Khíttt!
“Ah! Nowem!”
Tiếng hét của Nowem nghe buồn bã khi bị quăng lên không trung. Snoc chạy vội tới chỗ Nowem.
“Đồ khốn nạn vô dụng! Hãy đến với ta một lần nữa! Hôm nay ta sẽ sửa chữa mọi hành vi ngu ngốc của các người!”
Zich bắt đầu sử dụng thanh kiếm của mình một lần nữa. Mặc dù Zich đang kiềm chế sức mạnh của mình nhưng anh ấy không hề tỏ ra thương xót. Hans, Snoc và thậm chí cả Nowem đều hét lên và điên cuồng cố gắng sống sót. Một lần nữa, âm thanh trận chiến của họ lại vang vọng khắp khu rừng.
Tách! Tách!
Ngọn lửa sang bập bùng, lan tỏa hơi ấm đến mọi người như người mẹ hiền ôm con vào lòng. Nhưng những người xung quanh không có thời gian để cảm thấy biết ơn sự ấm áp của nó.
“Ughhhh!”
Nằm trên đống lá, Snoc la một tiếng thất thanh. Toàn thân cậu đau nhức.
Khi... Khi...ít
Nowem ở phía sau Snoc cũng nằm xuống cùng tư thế với Snoc và kêu lên một tiếng đau đớn.
“Cậu có ổn không?”
“À, tôi cảm thấy mình gần như không thể bám víu vào cuộc sống này nữa.”
Snoc cố gắng ngẩng đầu lên và nhìn chằm chằm vào Hans. Nowem cũng ngước nhìn Hans. “Nhưng tiền bối, còn anh thì sao? Anh có ổn không?”
Snoc gọi Hans là ‘tiền bối’ vì Hans đã ở bên Zich sớm hơn cậu ấy. Bất cứ khi nào Snoc gọi cậu là tiền bối, Hans đều cảm thấy xấu hổ và nhột nhột, nhưng cảm giác được gọi là tiền bối cũng không tệ nên cậu không ngăn cản Snoc.
“Dĩ nhiên là không. Làm sao tôi có thể ổn được?”
Hans đốt lửa lớn hơn và vặn vẹo cơ thể một cách cường điệu. Chỉ cử động cơ thể thôi cũng đã thấy đau, Hans nhăn mặt vì đau.
“Tôi chỉ quen với nó thôi. Ngài Zich không hề nương tay chút nào ngay cả trong quá trình luyện tập.”
“Ngay cả khi tôi đã quen với nó, tôi không nghĩ mình có thể tiếp tục.”
“Cậu không nghĩ mình có thể làm được à?” Hans cười lớn. Ánh sáng từ ngọn lửa và bóng tối xung quanh khiến nụ cười của Hans trông nham hiểm và méo mó.” Tôi cũng nghĩ vậy. Nhưng ngài Zich đã giúp tôi có thể tiếp tục.”
“Điều đó nghe có vẻ không được an ủi cho lắm…”
“Đó không phải là để an ủi cậu. Tôi chỉ đang dạy cậu về thực tế trong tương lai thôi.”
“…”
Snoc úp mặt vào chăn. Tương tự như vậy, Nowem dúi mặt vào mép quần áo của Snoc.
“Tôi không biết nó sẽ khó đến thế này. Khi huấn luyện chúng tôi ở Suol, anh ấy không khó khăn đến thế này.”
“Dĩ nhiên là không.”
Người trả lời không phải là Hans. Snoc lập tức ngẩng đầu lên.
Thịch!
Có thứ gì đó rơi xuống cạnh đống lửa - đó là một con nai khổng lồ. Snoc nhìn chằm chằm vào con nai một lúc rồi nhanh chóng đứng dậy.
“Thưa ngài, ngài đã quay lại rồi à?!”
Snoc hành động như một tay sai của một tên trùm tội phạm. Trước hành động đột ngột của Snoc, Nowem ngã uỵch xuống đất và hét lên, “Khíttt!”
Khi Zich ngồi cạnh đống lửa, anh ấy nói: “Cậu không cần phải chú ý đến tôi. Hãy làm bất cứ điều gì cậu muốn trong thời gian nghỉ ngơi.”
Snoc liếc nhìn Hans. Những lời này có đáng tin cậy không?
Hans gật đầu đáp lại; Zich thực sự không quan tâm họ làm gì trong thời gian nghỉ ngơi. Dù họ có ngáy to nhưng Zich cũng không hề khó chịu chút nào. Thấy Hans gật đầu, Snoc thả lỏng cơ thể, nhưng cậu không thể để mình nằm xuống trước mặt Zich. Đồng thời, Nowem cố gắng hết sức để chui vào lại quần áo cho Snoc.
“Hãy lột da nó.”
Hans rút con dao găm ra và gọi Snoc. Một trong những nhiệm vụ của Hans và Snoc là lột da động vật để nấu ăn. Snoc cố gắng di chuyển vì đau đớn nhưng vẫn vụng về giúp Hans lột da con nai. Zich, người đã nằm xuống và quan sát họ làm việc, nói: “Có phải cậu đang phàn nàn vì việc tập luyện trở nên khó khăn hơn so với khi cậu ở Suol không?”
“KHÔNG! Dĩ nhiên là không!”
Vừa lấy nội tạng con hươu ra vừa cau có, Snoc vội vàng phủ nhận lời nói của Zich.
Nhưng Zich vẫn nói tiếp: “Đó là vì Sam. Ngay cả tôi cũng sẽ cảm thấy tội lỗi nếu huấn luyện cậu như điên trước mặt gia đình cậu.”
----------------------------------------------------------------------------------------------------