- Loại nhận tri này khiến người có cảm giác nôn nóng, sau khi có cảm giác nôn nóng thì chúng ta cần phân tích, phải làm như thế nào mới có thể đi đúng con đường. Người thường muốn tham dự vào một xã hội thì phải biết xã hội này sẽ phát sinh cái gì, cần có thông tin mở ra với người thường và hệ thống thông tin, vì cho mọi người nhận được thông tin chân thực. Cần có người giám sát hệ thống này, cũng phải cho người trong hệ thống có được tôn nghiêm và tự tôn.
- Đến bước này, chúng ta còn cần một hệ thống đủ tốt đẹp, để người thường có thể phát huy ra sức mạnh của bản thân một cách thỏa đáng. Trong quá trình xã hội này phát triển sẽ không ngừng xuất hiện sai lầm, mọi người phải liên tục tu chỉnh để giữ nguyên hiện trạng. Mấy thứ này hễ đi nhầm một bước là tan nát hết. Chính xác chưa bao giờ là sai lầm và đúng đắn chia nhau nửa bên, chính xác là con đường duy nhất trong một vạn con đường, đường khác đều là sai.
- Bình đẳng, dân chủ.
Ninh Nghị thở dài:
- Nói cho bọn họ rằng tất cả mọi người là giống nhau thì cũng chẳng giải quyết được vấn đề, chuyện gì cũng cho người thường giơ tay bày tỏ thái độ thì chỉ có một con đường chết. A Qua, chúng ta thấy trong người đọc sách có rất nhiều tên ngốc, người không đọc sách thì không bằng bọn họ đúng không? Thật ra không phải, con người ban đầu đều không đọc sách, không thích suy nghĩ nhiều, đọc sách, suy nghĩ thì ban đầu đều là sai, nhiều người đọc sách đều đi trên con đường sai này. Nhưng không đọc sách, không muốn suy nghĩ thì thậm chí không chạm tới đúng sai được. Chỉ có đi đến cuối cùng, chạm nhẹ vào đúng thì nàng mới phát hiện con đường này khó đi biết bao.
Ninh Nghị vươn tay sờ đầu Tây Qua:
- A Qua, nàng đã đi tới chỗ này.
Tính cách của Tây Qua ngoài cứng trong mềm, thường ngày không thích động tác xem nàng như con nít của Ninh Nghị, nhưng lúc này không phản kháng.
Qua một lúc, Tây Qua thở hắt ra:
- Phật Di Lặc vẫn tốt hơn.
Ninh Nghị nghiêng đầu nói:
- Đúng rồi, tôn giáo vĩnh viễn cho người một nửa chính xác, hơn nữa không cần chịu trách nhiệm. Tin là chính xác, không tin là sai lầm, mỗi bên một nửa, thật là thế giới hạnh phúc.
Tây Qua cười nói:
- Nhưng mà không giải quyết được vấn đề.
Ninh Nghị lại lắc đầu:
- Xét theo mệnh đề chung cực thì thật ra tôn giáo cũng giải quyết vấn đề, nếu một người từ nhỏ đã tin theo răm rắp, vậy dù hắn làm nô lệ cả đời thì bản thân hắn từ đầu tới đuôi đều an tâm. An tâm sống, an tâm chết đi, đây cũng xem như một loại viên mãn, nó giống như con người dùng trí tuệ sáng tạo ra hệ thống khoảng giữa, nhưng con người chung quy sẽ thức tỉnh, bên ngoài tôn giáo có càng nhiều người phải đuổi theo một thế đạo càng tốt hơn về mặt biểu tượng, hy vọng tiểu hài tử có thể ít chịu đói khổ, hy vọng người cố gắng ít chết trong vô tội. Dù ở trong xã hội tốt nhất thì giai cấp và tích lũy tài phú cũng sẽ sản sinh khác biệt, nhưng hy vọng nỗ lực và trí tuệ cố gắng hết sức bù đắp chênh lệch đó. A Qua, dù cả đời này chúng ta chỉ có thể đi ra một, hai bước, đặt nền móng vật chất, khiến mọi người biết có khái niệm mỗi người bình đẳng thì đã là điều không dễ dàng.
Hai người lại đi tới trước một lúc.
Ninh Nghị nhỏ giọng nói:
- Thật ra mấy chuyện nói ở Hàng Châu đều là ta thêu dệt ra lừa nàng để giữ mạng sống thôi.
Tây Qua tung chân đá, Ninh Nghị thoải mái tránh đi, chỉ thấy nữ nhân hai tay chống nạnh, ngửa đầu nói:
- Ngươi cũng mới hơn ba mươi tuổi, dù sao ta sẽ đi càng xa!
Ninh Nghị liên tục gật đầu:
- Rồi rồi rồi, nàng đánh không lại ta, đừng tùy tiện ra tay tự rước lấy nhục.
- Xem ai tự rước lấy nhục . . . A!
Tây Qua chưa nói xong đã quát khẽ, tuy võ nghệ của nàng cao, thân là vợ của người, chung quy khó mà động tay động chân thật với Ninh Nghị, sau vài chiêu tuyệt học võ công ‘khó nói’, Tây Qua giận dỗi mắng:
- Đồ mặt dày!
Nàng xoay người bỏ chạy, Ninh Nghị hai tay chống nạnh cười lớn, nhìn nàng chạy ra bỗng quay đầu nói:
- Đi mở họp! Đỗ Sát, ngươi đi theo hắn!
Tây Qua đi khuất rồi Ninh Nghị mới thu lại nụ cười khoa trương.
Đỗ Sát chậm rãi đến gần, thấy tiểu thư nhà mình cười vui vẻ thì hắn cũng mỉm cười:
- Ông chủ lại tốn công rồi.
Ninh Nghị cười khẽ:
- Tiểu Kha hôm nay tuyên truyền sai lệch với người khác, nói ta bị Lưu Tiểu Qua đánh cho một trận, không dạy cho nàng một bài học thì khó vực dậy phu cương. Đó, nàng đã chạy trối chết, lão Đỗ, ngươi là người chứng kiến, lúc cần ngươi nói chuyện thì không được trốn.
- Tiểu không thấy gì cả.
Hai người bước đi, Ninh Nghị không bất ngờ với câu trả lời của Đỗ Sát, khẽ thở dài:
- Ài, thói đời ngày nay . . .
Bên này nhỏ giọng cảm thán, bên kia thì Tây Qua chạy nhanh một lúc mới dừng lại, nàng nhớ chuyện vừa rồi bất chợt cười, sau đó ánh mắt phức tạp thở dài.
Đường trí tuệ sẽ càng đi càng hẹp.
Nhưng bên ngoài không có đường.
Tây Qua nghĩ như vậy, trời chiều trong xanh, gió núi, đám mây mang theo ý thu động lòng người, nàng đi dạo một lúc thì đến gần phòng họp Tổng Bộ Chính Trị, chào phó thủ, cầm hồ sơ và văn kiện.
Khi hội nghị bắt đầu, trượng phu của nàng cũng đi tới, hắn vẻ mặt nghiêm túc mà lại bình tĩnh chào hỏi với những người tham dự. Cuộc họp lần này bàn về việc xử lý mấy vụ trái luật nặng trong trận chiến lớn ngoài núi, nhiều người của quân đội, quân pháp, bộ chính trị, bộ tham mưu đều có mặt.
Sau khi bắt đầu họp, Tây Qua từ bên cạnh liếc trộm biểu cảm của Ninh Nghị, ánh mắt của hắn bình tĩnh ngồi ở đằng kia, nghe người phát ngôn nói chuyện, nét mặt toát ra vẻ uy nghiêm, khác hẳn với vẻ tùy ý lúc nãy hai người đi trên núi.
Chờ đám người nói xong hết ý kiến, Ninh Nghị yên lặng ngồi thật lâu trên ghế của mình mới liếc mắt qua mọi người, bắt đầu chửi người.
Ưm, bộ dạng chửi người của hắn siêu đẹp trai, siêu lợi hại.
Giây phút này, trong lòng Tây Qua nghĩ như thế.
Bắt đầu từ Hàng Châu, đây là năm thứ mười lăm từ sau khi họ gặp nhau, ngọn gió của tháng năm đang thổi qua ngọn núi bên ngoài khung cửa sổ.
. . .
Thương đội dài quẹo qua lối rẽ ở phía trước, đi hướng chợ Hòa Đăng, đội ngựa Hoa Hạ quân đi chung với họ đang hướng về bên đó. Trác Vĩnh Thanh ở khúc giữa đội ngũ, hắn phong trần vất vả, trên trán còn bịt miếng vải thưa, rõ ràng là trở về từ chiến trường ngoài núi, sau mông ngựa chiến cõng một cái túi vải, trong túi có đồ vật đám người Mao Nhất Sơn, Hầu Ngũ nhờ hắn mang từ ngoài núi về.
Bên ngoài Lương Sơn, thế công của Hoa Hạ quân nhanh chóng mãnh liệt, dễ dàng đánh hạ sáu, bảy tòa thành trấn đi thông đường Thành Đô. Bởi vì kỷ luật nghiêm ngặt trói buộc nên dân sinh ở những chỗ này không bị thiệt hại quá lớn, vật tư bắt đầu lưu thông trong chợ, người có gia đình sẽ mua ít món không có trong núi rồi nhờ người mang về giùm, có son phấn, cũng có bánh ngọt hiếm lạ.
Những năm gần đây, tuy chính quyền Hòa Đăng đổ dồn vào kinh doanh thương nghiệp, nhưng trên thực tế là bán ra vũ khí, xa xỉ phẩm, mua về lương thực và nhiều vật thực dụng khan hiếm, còn loại đồ vật dùng để hưởng thụ thì trừ cao tầng tiêu hóa nội bộ ra ít có đồ được vận chuyển từ ngoài núi vào.
Trác Vĩnh Thanh vốn là người Tây Bắc Diên Châu, vì đi lính mà vào Hoa Hạ quân làm binh, về sau ma xui quỷ khiến chém giết Hoàn Nhan Lâu Thất, trở thành một trong những anh hùng chiến đấu chói mắt nhất trong Hoa Hạ quân.
Hắn lập công lớn, vừa được thăng chức vừa được gặp Ninh tiên sinh và nhận được sự cổ vũ, từ đó đón người nhà đến Tiểu Thương Hà. Nhưng không lâu sau Ngụy Tề kéo đại quân đến xâm phạm, tiếp đó lại là Nữ Chân tiến công. Phụ mẫu của Trác Vĩnh Thanh đầu tiên là trở về Diên Châu, sau đó theo nạn dân xuôi nam, trên đường di chuyển gặp gỡ tán binh của Ngụy Tề, phụ thân thích phét lác của Trác Vĩnh Thanh dẫn người chống cự, che chở người khác chạy trốn, đã chết dưới cung tên của binh sĩ Ngụy Tề. Trận chiến lớn ở Tiểu Thương Hà ba năm, Trác Vĩnh Thanh anh dũng giết địch, may mắn còn sống, đi tới Hòa Đăng chưa được một năm thì mẫu thân cũng bởi vì buồn bực không vui mà qua đời, Trác Vĩnh Thanh từ đó thành lẻ loi một mình.
Một đường đi tới, nếu nói Trác Vĩnh Thanh học được cái gì gọi là tâm huyết trong trận chiến đấu chém giết với Hoàn Nhan Lâu Thất, vậy thì sau khi phụ thân qua đời, hắn mới thật sự dấn thân vào chiến tranh, sau này lập chiến công vài lần. Khi Ninh Nghị lần thứ hai gặp mặt Trác Vĩnh Thanh mới chấp nhận chuyển hắn từ chức võ sang văn, đi thẳng vào khu vực trung tâm quân đội. Đến hiện giờ, Trác Vĩnh Thanh đảm nhiệm tham mưu trong bộ tư lệnh quân đoàn số Năm, tuy chức hàm còn chưa cao nhưng đã quen thuộc vận tác trung tâm của quân đội.
Mấy năm trước, trong trận chiến ở thung lũng Tuyên Gia chém giết Lâu Thất, mấy người sống sót trong đó có Trác Vĩnh Thanh vẫn luôn giữ quan hệ hơi thân thiết. La Nghiệp đã đi vào cao tầng quân đội, lần này đi theo Lưu Thừa Tông tướng quân đến Từ Châu; Hầu Ngũ bị phế một bàn tay trong trận chiến thung lũng Tuyên Gia, từ chiến tranh chuyển nghề làm công tác trị an dân sự. Lần này quân đội xuất kích, Hầu Ngũ cũng đi theo rời núi, tham dự nhiều công việc an ủi, sắp xếp sau đại chiến; Mao Nhất Sơn hiện giờ đảm nhiệm tiểu đoàn trưởng của tiểu đoàn số hai trong trung đoàn số một thuộc quân đoàn thứ năm Hoa Hạ, đây là một tiểu đoàn tăng cường được coi trọng, lúc tấn công Lục Kiều Sơn thì hắn đảm nhiệm vai công kiên, lần này rời núi tự nhiên cũng phải đi theo.
Cừ Khánh lúc ở Vũ triều đã làm tướng lĩnh, hiện giờ công tác trong Tổng Bộ Tham Mưu, từ tuyến đầu chuyển hướng sau màn, hiện vẫn còn ở trong Hòa Đăng. Sau khi phụ mẫu chết, những người này cũng sẽ thành người thân của Trác Vĩnh Thanh, thỉnh thoảng hội tụ với nhau, mỗi khi có việc gì là tất cả đều sẽ xuất hiện hỗ trợ.