Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 1029 - Chương 1029: Bánh Xe Nghiền Nát 5

Chương 1029: Bánh xe nghiền nát 5 Chương 1029: Bánh xe nghiền nát 5

Về Hòa Đăng, dựa theo quy củ đi báo cáo công tác trước. Làm xong công tác thì thời gian cũng đã không còn sớm, Trác Vĩnh Thanh dắt ngựa đi hướng khu vực người nhà ở sườn núi. Cũng có nhiều người ở nhưng hiện giờ ít người ở nhà, trong lòng La Nghiệp có việc lớn, hiện giờ chưa lấy vợ. Nghe nói lúc Cừ Khánh ở Vũ triều thì sinh hoạt thối nát, lúc ấy hắn xem như người lính lâu năm, xưa quân đội là nhà, tuy từng cưới thê nhưng sau đó bỏ, đến nay chưa tái hôn. Trác Vĩnh Thanh thì luôn không ổn định, sau khi phụ mẫu qua đời hắn càng né tránh việc này, kéo dài tới bây giờ.

Hầu Ngũ cũng sớm có gia đình, tẩu tử Hầu gia tính tình ôn hòa hiền lành, thường nhiệt tình sắp xếp mai mối cho Trác Vĩnh Thanh. Mao Nhất Sơn cũng thành thân ở Tiểu Thương Hà, cưới một phụ nữ Tây Bắc tính tình sáng sủa dám yêu dám hận. Trác Vĩnh Thanh mới xuất hiện ở đầu đường đã bị hai nữ nhân sớm chờ ở đầu phố ngóng trông thấy được, chuyện hắn trở về không phải cơ mật, lúc hắn đi báo cáo công tác e rằng tin tức đã truyền tới bên này.

- Hai vị tẩu tử, ca ca bảo ta mang đồ cho các người.

- Bọn họ cứ làm phiền ngươi thôi.

Tẩu tử Hầu gia cười nói, sau đó nghiêng đầu hỏi thăm:

- Nào, nói cho tẩu tẩu nghe lần này ở bao lâu? Khi nào có thời gian rảnh, ta nói cho ngươi biết, có một cô nương . . .

Trác Vĩnh Thanh bị hai nữ nhân ân cần chiêu đãi một lúc sau, một người trẻ tuổi mặc quân trang, trạc hai mươi tuổi, thân hình cao lớn từ bên ngoài trở về, đó là nhi tử của Hầu Ngũ, Hầu Nguyên Ngung, gia nhập Tổng Bộ Tình Báo đã hai năm, trông thấy Trác Vĩnh Thanh thì cười chào:

- Thanh thúc đã về rồi.

- Đúng đúng, về đưa đồ.

Trác Vĩnh Thanh và Hầu Nguyên Ngung nói chuyện một lúc, Hầu Nguyên Ngung biết mục đích trở về lần này của Trác Vĩnh Thanh, chờ người ngoài đi hết mới nhỏ giọng nhắc nhở một câu:

- Thanh thúc chạy về nhưng nhớ đừng chống đối với bên trên, e rằng sẽ bị lôi đầu ra xử làm gương.

Trác Vĩnh Thanh cười cười:

- Thì trở về nhận phạt mà.

Trò chuyện một lúc thì hoàng hôn đã tắt, Cừ Khánh cũng từ bên ngoài trở về.

Trong năm người may mắn sống sót ở thung lũng Tuyên Gia, tuổi của Cừ Khánh và Hầu Ngũ lớn hơn, Cừ Khánh thì có kinh nghiệm cao nhất, từng làm tướng lĩnh, từng tham dự chém giết cơ sở, nửa đời nhung ngựa, trước kia đã rất có uy và sát khí, hiện giờ đảm nhiệm chức vụ trong Tổng Bộ Tham Mưu thì càng điềm tĩnh và vững vàng hơn.

Năm người cùng nhau ăn cơm, hai nữ nhân dọn dẹp việc nhà, Cừ Khánh và Trác Vĩnh Thanh ra ngoài tản bộ, Hầu Nguyên Ngung cũng theo sau.

Mục đích Trác Vĩnh Thanh trở về không phải bí mật, bởi vậy không cần quá mức tị hiềm, trong trận chiến lớn bỗng xảy ra mấy vụ phạm tội và trái luật trên thực tế cũng liên quan đến một ít chiến đấu anh hùng ngày xưa. Phiền phức nhất là một vị đại đội trưởng, từng có chút xích mích với một thương nhân nhỏ khi cùng vào núi ở Hòa Đăng, lần này đánh ra ngoài, sau khi công thành thì tìm đến tận nhà đối phương, lỡ tay giết thương nhân kia, để lại một quả phụ và hai nữ nhi. Chuyện này bị lôi ra, đại đội trưởng nhận tội, về việc xử trí như thế nào thì bên quân đội hy vọng xử nhẹ chút, tóm lại cố gắng cầu tình, Trác Vĩnh Thanh là một trong các đại biểu bị phái trở về, hắn cũng là anh hùng chiến đấu, từng giết Hoàn Nhan Lâu Thất, quân đội ngẫu nhiên sẽ lôi hắn ra làm đại biểu mặt mũi.

- Hoa Hạ quân khởi nghĩa sắp được mười năm, đây là lần đầu tiên đánh ra ngoài, nhưng bên trên coi trọng nhất không phải bên ngoài. Trước khi đánh ra, Vĩnh Thanh, ngươi đã thấy tra xét tác phong và kỷ luật nghiêm khắc nhất, mở họp nhiều lần.

Cừ Khánh vừa đi vừa cười nói những chuyện này:

- Nhưng sự tình vốn không quan hệ nhiều tới ngươi, ngươi là truyền lời, xảy ra chuyện, bên các ngươi phải có biểu thị gì đó. Đã biết ngươi là truyền lời, chuyện khác thì nhiều xem, nhiều nghĩ, ít nói.

Trác Vĩnh Thanh gật đầu, nói:

- Ta không mang đội, ta không nói chuyện. Nhưng nghe ý của Cừ đại ca thì sẽ xử theo hướng nghiêm khắc à?

- Cá nhân ta phỏng chừng sẽ xử nghiêm, nhưng nghiêm cũng có hai loại, xử nặng là nghiêm, mở rộng đả kích cũng là nghiêm, tùy vào các ngươi có thể chấp nhận loại nào. Nếu xử nặng thì giết người đền mạng, các ngươi có chịu không?

Cừ Khánh nói xong vỗ vai Trác Vĩnh Thanh, cười nói:

- Được rồi, tán gẫu tới đây thôi, vào việc chính đi.

Trác Vĩnh Thanh vội vàng xua tay:

- Cừ đại ca, không cần nói việc chính.

- Phải nói việc chính chứ, mới bước vào cửa đã bị hai tẩu tử của ngươi kéo qua hạ lệnh liều mạng. Cũng già đầu rồi, tìm một nữ nhân đi, ngươi đừng học theo La Nghiệp, hắn ở kinh thành là công tử ca, đi ra từ đống son phấn. Ngươi sống khổ lớn lên từ Tây Bắc, gặp nữ nhân không nhiều bằng La Nghiệp sờ soạng. Phụ mẫu của ngươi đều mất, chúng ta phải làm tốt chuyện này giúp ngươi. Nào, chúng ta không nói lời giả tạo, ngươi hãy đưa ra điều kiện đi, ca ca xem có thể chọn được không.

Trác Vĩnh Thanh nhăn mặt lắc đầu, hắn không dám qua loa lấy lệ, vốn từng định dùng cái cớ cùng nhau coi mắt cùng nhau thành thân để đè ép Cừ Khánh, nhưng Cừ Khánh không xem trọng nữ nhân, chẳng qua chơi bời đủ rồi không biết xằng bậy nữa, không có nghĩa là e ngại đi coi mắt, nếu Trác Vĩnh Thanh đưa ra điều kiện đi chung thì vị Cừ đại ca này nhất định sẽ thuận nước đẩy thuyền, nhưng Trác Vĩnh Thanh thì rất xem trọng việc này.

Quân đội và mấy bộ môn khác quyết định mở cuộc họp về chuyện này vào buổi chiều hôm sau. Hệt như Cừ Khánh đã nói, bên trên rất trọng thị chuyện này, sau khi mấy bên chạm mặt thì Ninh tiên sinh và đứng đầu Bát Đạo phụ trách bộ quân pháp Lưu Đại Bưu cũng đến, nữ nhân này tuy cũng là thê tử của Ninh tiên sinh nhưng tính tình hào sảng võ nghệ cao cường, mấy lần quân đội tỷ võ đều có nàng tham gia, rất được đám lính kính yêu.

Xử trí cụ thể hàng loạt chuyện này là công việc giữa mấy bộ môn, Ninh tiên sinh và Lưu Đại Bưu chỉ xem như dự thính. Trác Vĩnh Thanh nhớ kỹ lời của Cừ Khánh, nghiêm túc lắng nghe trong cuộc họp, trần thuật công chính, chờ trần thuật xong ý kiến của các mặt, Trác Vĩnh Thanh nhìn Ninh tiên sinh ngồi ở phía trước trầm mặc thật lâu mới bắt đầu mở miệng nói chuyện.

- Mấy lần, thậm chí không chỉ có vài lần hỏi các ngươi, các ngươi cảm thấy chính mình rốt cuộc là ai? Hoa Hạ rốt cuộc là cái gì? Các ngươi và người bên ngoài rốt cuộc có cái gì khác biệt?

- Vũ triều thua người Nữ Chân, mấy trăm vạn người bị đánh bại như cắt cỏ, chúng ta giết vua của Vũ triều, cũng từng đánh bại Nữ Chân. Chúng ta nói chính mình là Hoa Hạ quân, bao nhiêu năm qua đã đánh đủ trận thắng rồi, các ngươi cảm thấy chính mình và người của Vũ triều có gì khác nhau? Các ngươi từ đầu tới đuôi không phải chung một bọn, đúng chứ? Chúng ta rốt cuộc làm sao đánh bại được nhiều kẻ địch như vậy?

- Bởi vì chúng ta ý thức được không có đường lui, bởi vì chúng ta ý thức được mạng sống của mỗi người là tự mình giành lấy, chúng ta đánh cuộc mạng sống, trả giá nỗ lực biến chính mình thành người ưu tú, một đám người ưu tú ở cùng nhau hợp thành một đoàn thể ưu tú! Cái gì gọi là Hoa Hạ? Trung Quốc hữu lễ nghi chi đại, cố xưng hạ; có phục chương chi mỹ, gọi chi hoa*. Thứ ưu tú, hơn người mới gọi là Hoa Hạ! Ngươi làm ra điều vĩ đại, ngươi nói chúng ta là dân Hoa Hạ, vậy Hoa Hạ là vĩ đại. Ngươi làm chuyện xấu, nói ngươi là dân Hoa Hạ thì còn mặt mũi không? Mất mặt!

(*) Hai câu miêu tả nguồn gốc cái tên Hoa Hạ, người xưa cho rằng phục sức tinh xảo xinh đẹp là Hoa; biên giới rộng lớn và văn hóa phồn vinh, văn minh đạo đức hưng thịnh là Hạ. Hoa có hàm nghĩa ‘xinh đẹp’, ‘vinh’. Hạ có ý nghĩa thịnh đại, ‘người Trung Quốc’. Quần áo tinh mỹ, vật thì phong phú, người biết lễ học, nước được ích lợi, quân thần xưng rằng nước của ta, dân của ta, như vậy mới là Hoa Hạ thật sự.

- Vũ triều hơn hai trăm năm, quan văn muốn quyền, kết bè kết cánh bè cánh đấu đá, quan võ muốn tiền, kết bè kết đảng từng lớp bóc lột ăn chơi, thế cho nên văn không thể gián, võ không thể chiến! Kẻ địch đánh tới nơi, làm binh thì trước tiên là xem người bên cạnh mình có chạy hay không. Hoa Hạ quân sắp được mười năm, rốt cuộc đánh ra, ngày lành tới rồi đúng không? Các ngươi mở ra khởi đầu tốt là đây à? Các ngươi cũng là người Vũ triều! Bị dồn ép đến tột độ thì tỉnh ngộ, ưu tú, mới bắt đầu có thể đánh thắng trận, ưu tú của các ngươi không phải do phụ mẫu sinh ra liền có! Những người ở bên ngoài cũng có thể biến thành người giống như các ngươi! Con thỏ bị ép quá mức còn cắn người được, đánh chạy Nữ Chân, các ngươi muốn biến thành Nữ Chân tiếp theo sao?! Cho các ngươi làm nô lệ hết chịu không?

- Mở họp quá nhiều lần, đã làm công tác tư tưởng nhiều lần rồi, chúng ta vì chính mình vùng vẫy giành sự sống, làm việc trong bổn phận, việc đến trước mắt thì cảm thấy mình cao hơn người ta một bậc! Nhiều người phàn nàn họp quá nhiều, ta thì thấy còn chưa đủ! Trước kia Chu Đồng nói rằng thế đạo tốt là văn nhân phải có thước, người tập võ phải có đao, hôm nay đao của các ngươi đã mài bén rồi, xem ra thước đo không đủ, quy củ còn chưa đủ! Cuộc họp trước là về pháp viện, ai làm sai, thẩm thế nào, phán ra sao thì tiếp theo phải làm cho rõ, đưa cho mỗi người một cây thước đo rõ ràng!

- Cầu tình hả? Muốn xử nhẹ, lấy công xóa tội à? Tương lai cho các ngươi làm hoàng đế, không tới hai trăm năm là con cháu của các ngươi sẽ bị người giết ở Kim Loan điện, các ngươi sẽ bị người đời sau chỉ vào cột sống mắng! Ta thì thấy cơ hội đó cũng không có, người Nữ Chân đang đánh Đại Danh Phủ! Vương Sơn Nguyệt và Chúc Bưu lấy mạng ra ở tiền tuyến đánh với người ta! Hoàn Nhan Tông Hàn và Hoàn Nhan Hi Doãn cũng xuống rồi, vượt qua Nhạn Môn Quan! Chúng ta cùng người Nữ Chân còn có một trận đại quyết chiến, muốn hưởng phúc? Biến thành thứ giống như người Vũ triều hiện giờ? Bè cánh đấu đá? Làm sai chuyện tự phạt ba ly? Ta thì thấy các ngươi muốn chết trên tay người Nữ Chân!

- Chúng ta không phải muốn dựng lại một Vũ triều, chúng ta phải làm tốt hơn nữa! Chư vị, lần này tất cả cấp lãnh đạo của quân đoàn số Năm đều phải viết bản kiểm điểm, ai có phần tham dự chuyện này thì phải tra tới cùng. Ai nhờ các ngươi đến cầu tình . . .

Trác Vĩnh Thanh vừa nghe những lời nói này vừa nhanh tay chép lại hết. Tuy ngôn ngữ nặng nhưng thái độ không phải tiêu cực, ngược lại có thể nhìn ra tính khuynh hướng trong đó, Cừ đại ca nói đúng, so sánh với tình hình cuộc chiến bên ngoài thì Ninh tiên sinh càng trọng thị quy củ bên trong. Trác Vĩnh Thanh giờ đây đã trải qua nhiều chuyện, tham dự nhiều huấn luyện quan trọng, đã nhìn thấu điều ẩn chứa bên trong.

Trác Vĩnh Thanh là đại biểu đến đây nghe chửi, hắn chỉ là truyền lời nên không sợ lắm. Họp xong, đến buổi tối Ninh tiên sinh rút ra thời gian gặp mặt Trác Vĩnh Thanh, nói giỡn với hắn ‘Lại bị đẩy ra à’, hỏi thăm một số tình huống ở tiền tuyến.

Ngày thứ hai, Trác Vĩnh Thanh theo đội rời đi Hòa Đăng, định trở về chiến trường tiền tuyến phía nam Thành Đô. Khi đến Gia Định, Trác Vĩnh Thanh tạm rời khỏi đội đi sắp xếp làm xong việc mà Ninh Nghị giao cho: Thương nhân họ Hà bị giết ở Gia Định, sau khi chết để lại quả phụ và hai người con gái mồ côi. Lần này Hoa Hạ quân nghiêm túc xử lý chuyện này, nhất định phải làm tốt việc trợ cấp và thu xếp cho người nhà, vì làm tốt chuyện này, Ninh Nghị thuận miệng nói với Trác Vĩnh Thanh, dặn hắn chú ý một chút.

Vì thế Trác Vĩnh Thanh mang theo ít đồ tự mình đến cửa, thật ra hắn có chút tư tâm.

Lần trước ở Gia Định Trác Vĩnh Thanh đã gặp gia đình này rồi, cũng tìm hiểu một ít tình huống. Gia cảnh của thương nhân họ Hà không được tốt, tính cách thì nóng nảy, thích uống rượu, có lẽ bởi vì vậy mà phát sinh xung đột với Hoa Hạ quân tới cửa để rồi cuối cùng bị giết. Quả phụ của người này tính tình yếu đuối, trượng phu đã chết, thật ra bà căn bản không dám đứng ra nói chuyện. Trưởng nữ Hà Anh có chút nhan sắc, tính tình hơi cương cường, nếu không phải nàng kiên trì e rằng chuyện lần này sẽ không làm lớn ra, bên quân đội đại khái muốn đè xuống luôn.

Nữ nhi thứ hai của thương nhân này là Hà Tú, một người què rõ ràng suy dinh dưỡng, thân hình gầy guộc, tính cách hướng nội, gần như không dám nói chuyện.

Nàng khiến Trác Vĩnh Thanh nhớ đến thung lũng Tuyên Gia bảy, tám năm trước.

Lúc ấy Trác Vĩnh Thanh bị thương nặng, bị chiến hữu để lại thung lũng Tuyên Gia, thôn dân chữa trị vết thương cho hắn, sai nữ nhi nhà mình chăm sóc hắn. Nữ hài tử kia vừa câm vừa thọt, gầy rộc như bó củi. Tây Bắc nghèo khó, nữ hài tử như vậy dù muốn cũng không gả cho ai được, lão thôn hộ hơi có ý muốn cho Trác Vĩnh Thanh mang nàng đi, nhưng cuối cùng không thể nói ra.

Người Nữ Chân đến, ách nữ bị xé hết quần áo rồi bị giết ngay trước mặt Trác Vĩnh Thanh. Từ đầu đến cuối hai người không nói một chữ nào, nhưng đã qua bao nhiêu năm mà ánh mắt của ách nữ vẫn thoáng qua trước mặt hắn, mỗi lần người nhà bằng hữu làm mai cho hắn, thật ra hắn cũng muốn thành thân, nhưng ánh mắt kia vẫn mãi ám ảnh hắn.

Trác Vĩnh Thanh nhớ kỹ ách nữ kia tên là Tuyên Mãn Nương.

Thiếu nữ què chân tên là Hà Tú khiến Trác Vĩnh Thanh nhớ tới Tuyên Mãn Nương.

Bình Luận (0)
Comment