Nước trong trẻo nhưng lạnh lẽo từ mái hiên rơi xuống, quay đầu lại, mưa tí tách rơi xuống sân. Các nơi của tướng phủ, các vị đại nhân tới đây vẫn đang nói chuyện với nhau. Hạ nhân bưng trà rót nước cẩn thận từng li từng tí đi qua bên người.
Sau khi tin tức chiến sự Tây Nam truyền đến, trong phủ Hữu tướng Lâm An, thành viên Quân xã đã liên tục họp kín mấy ngày.
Đối với đám đông trên triều đình Lâm An, bao gồm cả Lý Thiện mà nói, chiến sự Tây Nam đến bây giờ, về bản chất giống như một hồi "tai bay vạ gió" ngoài dự liệu. Mọi người vốn đã tiếp nhận hiện trạng "thay đổi triều đại","Kim quốc chinh phục thiên hạ" —— đương nhiên, nhận thức như vậy ngoài miệng là tồn tại lời trần thuật vòng vo hơn mà cũng có sức thuyết phục hơn —— tình hình chiến sự ở Tây Nam là một sự thay đổi đột ngột trong sự hỗn loạn này.
Do đó mọi người không thể không suy nghĩ một số chuyện mà bọn họ vốn đã không muốn suy nghĩ nữa.
Lý do liên quan đến việc thành lập tiểu triều đình Lâm An, lý do liên quan đến việc hàng Kim, đối với mọi người mà nói, vốn dĩ tồn tại rất nhiều tự thuật: như những người kiên định hàng Kim đồng ý với thuyết hưng thịnh suy phế, tức là ba trăm năm tất có vương giả hưng, làn sóng lịch sử không thể ngăn cản, mọi người chỉ có thể tiếp nhận, cùng lúc với tiếp nhận, mọi người có thể cứu càng nhiều người, có thể tránh khỏi hy sinh vô vị.
Bởi vậy thôi diễn, tuy rằng người Nữ Chân được thiên hạ, nhưng từ xưa đến nay trị thiên hạ vẫn chỉ có thể dựa vào Nho học, mà cho dù trong bối cảnh thiên hạ khuynh đảo, nhân dân thiên hạ cũng vẫn cần Nho học cứu vớt, Nho học có thể giáo hóa vạn dân, cũng có thể giáo hóa Nữ Chân, vì vậy,"Nho sinh chúng ta", cũng chỉ có thể chịu nhục, truyền bá đạo thống.
Đương nhiên, cách nói như vậy, quá mức cao thượng, nếu như không phải giữa các đồng chí "cùng chung chí hướng" nhắc đến với nhau, có đôi khi có lẽ sẽ bị người không thức thời cười nhạo, bởi vậy thường xuyên lại có cách nói chầm chậm mưu toan, lý do lớn nhất của loại cách nói này cũng là sự vô năng trong trị quốc từ Chu Triết đến Chu Ung, Vũ triều suy yếu đến tận giờ, Nữ Chân thế lớn như vậy, chúng ta cũng không thể không lá mặt lá trái, giữ lại đạo thống Vũ triều.
Về phần vì sao không tôn Chu Quân Vũ làm đế, đó cũng là bởi vì có vết xe đổ của Chu Ung Xa, nhi tử của Chu Ung nhiệt huyết nhưng lại ngu xuẩn, không biết đại cục, không thể lý giải sự nhẫn nhục chịu đựng của mọi người, cho hắn làm đế, cục diện tương lai, chỉ sợ càng khó chấn hưng: Trên thực tế, nếu không phải hắn không tuân theo hiệu lệnh triều đình, biết không thể nhưng vẫn xưng đế ở Giang Ninh, trong lúc đó lại ngoan cố thay đổi chế độ quân đội, lực lượng vốn hội tụ dưới trướng chính thống chỉ sợ sẽ nhiều hơn. Mà nếu không phải hành vi cực đoan như thế của hắn, bách tính có thể sống sót của phía Giang Ninh kia, hẳn cũng sẽ nhiều thêm một ít.
Kỳ thực tỉ mỉ ngẫm lại, nhiều người nương nhờ vào triều đình Lâm An như vậy, lẽ nào chẳng phải mối họa do Chu Quân Vũ gây ra bởi thay đổi chế độ quân đội ở Giang Ninh, Trấn Giang sao? Hắn thu hết binh quyền về, đánh tan lực lượng dòng chính của đông đảo thế gia, trục xuất tướng lĩnh trung thượng tầng vốn đại biểu cho lợi ích của các gia tộc Giang Nam, khi một bộ phận đệ tử đại tộc đưa ra lời khuyên can, hắn thậm chí không nói lời nào muốn trục xuất người —— một vị đế vương không biết cân nhắc quyền lợi, ngoan cố đến mức độ này, thoạt nhìn có khác với Chu Triết, Chu Ung, nhưng trình độ ngu xuẩn, thì phải tương tự cỡ nào.
Hắn xưng đế ở Giang Ninh, cuối cùng lại vứt bỏ bách tính Giang Ninh phá vòng vây mà ra, khiến cho mấy chục vạn bách tính Giang Ninh chịu sự giết chóc của Nữ Chân. Hắn dựa vào sự hỗ trợ của mọi người phá vòng vây thành công, sau đó lại chỉ tin tưởng mấy vị tướng lĩnh trong quân như Nhạc Phi, Hàn Thế Trung, vứt bỏ lợi ích của đông đảo đại tộc không để ý... Chu Quân Vũ đã bị cô lập hoàn toàn, đạo thống Vũ triều như ngọn nến, những người giữ lại đạo thống bên mình này, lại có bao nhiêu người có thể hiểu được khổ tâm này đây?
Bất kể như thế nào, người Lâm An đi trên con đường của mình, lý do rất nhiều, cũng rất đầy đủ. Nếu không có chuyện bất ngờ xảy ra, tất cả mọi người có thể tin tưởng sự vô địch của người Nữ Chân, nhận thức được sự bất lực của mình, tính chính xác của việc "không thể không như thế" không cần chứng minh nhiều. Nhưng theo chiến báo Tây Nam truyền tới trước mắt, tình huống tồi tệ nhất, nằm ở chỗ tất cả mọi người cảm thấy chột dạ và lúng túng.
Nếu người Nữ Chân cũng không phải không thể chiến thắng như vậy, mình bên này rốt cuộc đang làm gì đây?
Tây Nam khiến cho người Nữ Chân chịu thất bại, mình bên này nên lựa chọn như thế nào đây? Tuân theo đạo thống người Hán, hòa giải với Tây Nam? Mình bên này đã bán nhiều người như vậy, người ta thật sẽ nể mặt sao? Đạo thống kiên trì ban đầu, nên định nghĩa như thế nào?
Nếu không hòa giải, bất chấp tất cả nương nhờ vào Nữ Chân, lá mặt lá trái, nhẫn nhục chịu đựng trong miệng mình, còn đứng vững sao? Còn có thể lấy ra nói sao? Quan trọng nhất là, nếu Tây Nam có một ngày từ trong núi giết ra, mình bên này gánh vác được sao?
Khi đối mặt với một kẻ địch thế lớn, rất dễ dàng đưa ra lựa chọn. Nhưng hôm nay Tây Nam thể hiện ra cơ bắp cường đại giống như Nữ Chân, mọi người ở Lâm An, liền ít nhiều cảm nhận được nỗi thấp thỏm và lúng túng nằm trong khe hở.
Đối với cái nhìn của Tây Nam, đám đông ở Quân xã thảo luận mấy ngày, những người thảo luận có chút quan điểm đều dè dặt, tận lực không để một số thứ sắc nhọn chạm tới lòng tự trọng của nhau, mặt khác, cũng đang chờ đợi người bên trên đưa ra cách nói càng quyền uy hơn. Hôm đó theo cơn mưa nhỏ tí tách rơi xuống trong Hữu tướng phủ, Cam Phượng Lâm mấy ngày hôm trước từng dò hỏi Lý Thiện cũng lặng lẽ đến, triệu tập mấy vị sư huynh đệ vào trong thư phòng nhỏ nói chuyện.
- Có thứ này hôm nay cho chư vị huynh đệ xem trước. Đây là tác phẩm mới của lão sư.
Cam Phượng Lâm nói rồi, cầm một phần văn chương ra, những người còn lại tinh thần phấn chấn:
- Ồ? Có liên quan đến chuyện Tây Nam à?
Mấy ngày nay Ngô Khải Mai cùng vài đệ tử tâm phúc sưu tầm tin tức Tây Nam, cũng không ngừng xác nhận các hạng mục công việc cụ thể của tin tức này, mấy ngày trước tuy không nói gì, nhưng mọi người đều biết hắn tất nhiên đang bận tâm đến chuyện này, hiện tại đã có văn chương, thiết nghĩ đã có phương pháp ứng đối. Có người nhận lấy trước, cười nói:
- Hùng văn của lão sư, học sinh xem trước cho thỏa chí.
Sư huynh kia cầm văn chương trên tay, mọi người vây quanh một bên, đầu tiên là xem đến mức mặt mày hớn hở, sau đó ngược lại bắt đầu nhíu mày, hoặc là nghiêng đầu nghi hoặc, hoặc là lẩm bẩm. Có người định lực không đủ nghị luận với người bên cạnh: Văn này giải thích thế nào đây?
Lý Thiện cũng nghi hoặc thò đầu ra, chỉ thấy trên giấy áng văn lưu loát, nhưng đề mục có tên là "Luận Tần Nhị Thế nhi vong".
Tình trạng của Tần triều, tương tự như trước mắt? Trong lòng hắn không hiểu, vị sư huynh đầu tiên xem xong văn chương kia rồi truyền cho người bên cạnh, cũng đang mê muội:
- Văn từ chắc chắn, đinh tai nhức óc, nhưng lão sư giờ phút này soạn hùng văn này, dụng ý là gì?
Sau đó mọi người lần lượt xem hết, hoặc nhiều hoặc ít có cảm xúc, các bên nghị luận sôi nổi, có người phát giác ra điều gì:
- Chính trị thời Tần, là đang nói chuyện Tây Nam a...
- Kỳ thực cũng tương tự với tiên thái tử Quân Vũ, khăng khăng theo ý mình, có thể sính cái mạnh nhất thời, nhưng không thể dài lâu, chư vị cảm thấy thế nào...
Mọi người nghị luận một lát, không bao lâu sau, Ngô Khải Mai cũng tới, tụ tập mọi người của Quân xã ở đại sảnh phía sau. Lão nhân tinh thần không tệ, đầu tiên là vui tươi hớn hở chào hỏi với mọi người, sau khi mời trà, mới phát cho mỗi người một phần văn chương mới của mình.
Không ít người xem văn chương, cũng lộ ra thần thái nghi hoặc, Ngô Khải Mai đợi mọi người xem xong, mới mở miệng:
- Mấy ngày gần đây, chư vị đều bị chiến sự Tây Nam quấy nhiễu, khi lão phu nghe nói đến chiến cuộc Tây Nam, cũng có chút bất ngờ, liền sai đám người Phượng Lâm, Giai Kỵ xác nhận tin tức, sau lại tỉ mỉ hỏi thăm tình hình Tây Nam. Cho tới hôm nay, có một số việc có thể xác định, cuối tháng trước, trong dãy núi Tây Nam, Ninh Nghị dẫn theo Hắc Kỳ phỉ quân mượn địa lợi thiết lập mai phục, lại đánh tan tinh nhuệ Nữ Chân do Bảo Sơn Đại Vương Hoàn Nhan Tà Bảo của quân Tây lộ suất lĩnh, Hoàn Nhan Tà Bảo bị Ninh Nghị chém trước trận. Trận chiến này đã đảo ngược thế cục Tây Nam.
Lão nhân thẳng thắn nói những tình huống này, trong sự nghiêm túc của mọi người, mới cười cười:
- Tin tức như thế, ngoài dự liệu của chúng ta. Mà nay xem ra, tình hình chiến đấu của toàn bộ Tây Nam khó đoán trước, mấy ngày nay, ta hỏi đám người Phượng Lâm, Giai Kỵ, Tây Nam vì sao có thể thắng, mấy năm qua, Tây Nam rốt cuộc đã phát triển thế nào trong khe núi kia? Nói ra thật xấu hổ, rất nhiều người lại không biết chút nào.
- ... Vì vậy lão phu cũng triệu tập một số người, những tiểu thương từng qua lại với Tây Nam trong mấy năm qua, những người thấy trước trong những ngày này, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Tây Nam, chưa từng buông lỏng, giống như Lý Thiện, hắn chính là một trong số đó, năm đó hắn lui tới rất mật thiết với Lý Đức Tân, không quên tìm hiểu tình huống Tây Nam... lão phu thỉnh giáo mọi người, cho nên biết được rất nhiều chuyện. Chư vị à, đối với Tây Nam, phải xốc lại tinh thần thôi.
Lão nhân gật đầu, lời nói thấm thía:
- Phải xốc lại tinh thần thôi.
Mọi người gật đầu, có người nhìn về phía Lý Thiện, rất hâm mộ đối với việc hắn nhận được sự khen ngợi của lão sư.
Chỉ nghe Ngô Khải Mai nói:
- Bây giờ xem ra, mấy năm tiếp theo, Tây Nam sẽ có thể trở thành mối họa tâm phúc trong thiên hạ. Ninh Nghị là kẻ nào, Hắc Kỳ là thứ gì? Ngày xưa chúng ta có một số ý nghĩ, chung quy chỉ là nói suông, mấy ngày nay lão phu tỉ mỉ hỏi thăm, kiểm chứng, lại xem rất nhiều tình báo, mới có kết luận.
Trong lúc hắn nói chuyện, Cam Phượng Lâm lấy ra một xấp giấy lớn, giấy có mới có cũ, thiết nghĩ đều là tin tức được thu thập, đặt lên bàn phải cao chừng nửa người. Ngô Khải Mai vỗ vỗ trên tờ giấy.
- Tây Nam sao có thể đánh ra được tình hình chiến trận như thế, Ninh Nghị là kẻ nào? Đầu tiên Ninh Nghị là kẻ hung tàn, rất nhiều chuyện ở đây, kỳ thực chư vị đều biết, lúc trước hoặc nhiều hoặc ít có nghe qua, người này tuy xuất thân ở rể, trời sinh tính tự ti, nhưng càng là người tự ti, càng hung tàn, không đụng vào được! Lão phu không biết hắn tập võ nghệ từ khi nào, nhưng sau khi hắn tập võ, nợ máu trên tay không ngừng!
- Năm đó hắn có Tần Tự Nguyên chống lưng, chấp chưởng Mật Trinh Tư, lúc quản lý chuyện của lục lâm, trên tay nợ máu vô số. Thường xuyên sẽ có giang hồ nghĩa sĩ ám sát hắn, sau đó chết trên tay của hắn... đây là đánh giá về hắn năm xưa đã có, kỳ thực nếu hắn thật là người quân tử, chấp chưởng lục lâm sao có thể kết oán với người như thế? Phỉ nhân Lương Sơn kết oán với hắn cực sâu, một bận giết tới Giang Ninh, giết tới trong nhà hắn, Ninh Nghị bèn cũng giết tới Lương Sơn, hắn lấy lực lượng của Hữu tướng phủ, đồ diệt gần nửa phỉ nhân Lương Sơn, máu chảy thành sông. Tuy rằng chó cắn chó đều không phải người tốt, nhưng đánh giá hai chữ hung tàn này về Ninh Nghị, sẽ không sai.
- Tiếp theo, Ninh Nghị là kẻ gian xảo.
Ngô Khải Mai gõ ngón tay lên bàn:
- Chư vị à, hắn rất thông minh, không thể khinh thường, hắn vốn xuất thân từ đọc sách, sau đó gia cảnh lụn bại ngã vào nhà thương nhân ở rể, có lẽ bởi vậy liền có dục niệm đối với tiền tài, cực kỳ có thiên phú đối với thương sự.
- Việc nhỏ chúng ta không đề cập tới, chỉ đề cập tới năm Cảnh Hàn thứ mười một, thiên hạ gặp tai họa, phương nam lũ lụt phương bắc hạn hán, nhiều mảnh đất không có gì thu hoạch, dân chúng lầm than. Lúc đó Tần Tự Nguyên là Hữu tướng, vốn nên phụ trách chuyện cứu trợ thiên tai của thiên hạ, Ninh Nghị mượn tiện lợi này, phát động người bán lương thực của thiên hạ đến bán lương thực ở vùng bị thiên tai. Hắn là đại tài về thương nghiệp, tiếp nhận danh nghĩa tướng phủ, thống nhất điều phối lương thương, thống nhất giá lương thực, phàm là người không chịu sự chỉ huy, bèn bị chèn ép, thậm chí là quan phủ tự mình ra xử lý. Năm đó, mãi cho đến khi tuyết rơi, giá lương thực không giảm xuống được, vùng đất Trung Nguyên bao nhiêu người chết đói, nhưng hắn giúp Hữu tướng phủ, kiếm được bộn tiền!
Ngón tay Ngô Khải Mai dùng sức gõ xuống, trong phòng liền có người đứng dậy:
- Việc này ta biết, năm đó nói là cứu trợ thiên tai, trên thực tế đều là bán với giá cao!
Lại có người nói tiếp:
- Không sai, tai họa lớn của năm Cảnh Hàn thứ mười một ta cũng có ấn tượng...
- Nếu không phải gặp tai họa lớn này, quốc lực tổn thương mạnh, người Nữ Chân có nam hạ không cũng khó nói...
Mọi người nghị luận sôi nổi, bàn tay Ngô Khải Mai đè xuống.
- Đây mới chỉ là chuyện năm đó, cho dù là vài năm trước, Hắc Kỳ ở trong núi Tây Nam, nhưng vẫn tiến hành thương sự với các nơi. Lão phu từng nói, Ninh Nghị chính là kỳ tài kinh doanh, đồ vật vận chuyển từ Tây Nam ra, chư vị kỳ thực đều hiểu rõ trong lòng nhỉ? Không nói những thứ khác, chỉ nói sách, Tây Nam in ấn Kinh Sử Tử Tập* cực kỳ tinh xảo, nó không chỉ sắp chữ chỉnh tề, hơn nữa bìa bên ngoài đều tinh mỹ tuyệt luân. Nhưng mà sao? Cùng một loại sách, chào giá của Tây Nam gấp mười lần trăm lần thậm chí ngàn lần sách bình thường!
*Là cách phân loại sách vở cổ điển của Trung Quốc, theo đó: Kinh: Bao gồm những sách vở chánh yếu của Nho gia, mang tính chất khuôn mẫu, quy định các phạm trù đạo đức và luân lý; Sử: Bao gồm cách sách chép về lịch sử và các thư tịch ghi chép về điển chương, quy chế, quy định về quan chức của các vương triều; Tử: Bao gồm các trước tác của các triết gia và học phái (hoặc các tác phẩm chú giải những bộ sách ấy) cũng như các sách vở của Phật Giáo và Đạo Giáo; Tập: Bao gồm các trước tác như tản văn (văn xuôi), biền văn (văn vần), thơ, từ, tán khúc, bình luận, hý khúc (các vở tuồng), ca khúc v. v...
- Điển tịch của Tây Nam, xuất hàng không nhiều giá cả cao ngất, từ mấy năm trước lão phu đã viết văn công kích, phải cảnh giác việc này, đều là sách thôi mà, cứ coi như trang trí tinh xảo, lời thánh hiền trong sách có thể có sai lệch sao? Không riêng như thế, Tây Nam còn cẩn thận trang hoàng các loại đồ đẹp đẽ dâm loạn, đủ loại đồ vật dung tục nhàm chán, vận chuyển đến Trung Nguyên, vận chuyển đến Giang Nam buôn bán. Kẻ học đòi văn vẻ đổ xô vào! Những thứ này hóa thành tiền bạc, trở lại Tây Nam, bèn trở thành súng pháo của Hắc Kỳ quân.
- Chư vị à, Ninh Nghị ở bên ngoài có một biệt danh, gọi là Tâm Ma, người này có hiểu biết rất sâu đối với những chỗ quá quắt trong tâm tính con người, mấy năm trước tuy hắn ở Tây Nam, nhưng mà dùng các loại vật kỳ dâm làm loạn nhân tâm Giang Nam ta, hắn thậm chí bán cả súng pháo trong quân cho quân đội Vũ triều ta, quân đội Vũ triều mua súng pháo của hắn, ngược lại cảm thấy chiếm hời, người bên ngoài nói đến chuyện công Tây Nam, các quân đội lấy đồ của người thì phải nương tay, làm sao còn cầm nổi đao thương! Hắn bèn từng chút từng chút một, ăn mòn quân đội Vũ triều ta. Cho nên nói, người này gian xảo, không thể không đề phòng.
- Thứ ba!
Ngô Khải Mai tăng thêm thanh âm:
- Kẻ này điên cuồng, không thể đo lường theo lẽ thường, cách nói điên cuồng này, một là hắn tàn nhẫn giết vua, đến nỗi Vũ triều ta, Trung Nguyên ta, Hoa Hạ ta rơi vào tay giặc, không thể nói lý! Mà sau khi hắn giết vua lại còn nói là vì Hoa Hạ! Đặt tên cho quân đội của hắn là Hoa Hạ quân, khiến người ta cười nhạo! Mà mục thứ hai của sự điên cuồng này, nằm ở chỗ hắn vậy mà đã nói, muốn diệt đạo thống Nho gia ta!
Hắn nói tới đây, nhìn mọi người dừng một chút. Trong phòng truyền ra tiếng cười:
- Việc này thật sự là điên rồi.
- Nghe nói sau khi hắn nói ra lời này không lâu, Tiểu Thương Hà kia liền bị thiên hạ vây đánh, bởi vậy, năm đó mắng không đủ...
- Diệt đạo thống Nho gia ta, năm đó sau khi ta nghe qua, còn không thèm mắng hắn...
Năm đó cách nói Ninh Nghị tuyên chiến với Nho gia được truyền ra bởi Lý Tần, nhưng nghị luận và công kích trong thiên hạ ngược lại không kéo dài, đây đầu tiên là bởi vì bên phía Tiểu Thương Hà không làm ra quá nhiều động tác mang tính thực chất —— ví dụ như gặp tên Nho sinh nào giết tên đó —— sau đó Tiểu Thương Hà bị thiên hạ vây đánh, ủ rũ chạy đến Tây Nam, cũng không có hành động quá khích. Tiếp theo cũng là bởi vì lòng tin của mọi người đối với Nho đạo quá đủ, giết hoàng đế còn là chuyện khả thi, một kẻ điên kêu lên diệt Nho, các Nho sinh kỳ thực cũng rất có sự thong dong "để cho hắn diệt".
Đối với chuyện này, mọi người nếu như quá mức nghiêm túc, ngược lại dễ dàng sinh ra cảm giác chính mình là kẻ ngốc, hơn nữa còn thua rồi. Thỉnh thoảng nhắc tới, mắng một chút cũng được.
Nói đến đây, Ngô Khải Mai cũng cười nhạo một tiếng, sau đó nghiêm mặt nói:
- Tuy rằng như thế, nhưng không thể khinh thường, các vị. Sự điên cuồng của kẻ này, mục thứ tư dẫn ra, chính là bạo ngược! Cái gì gọi là bạo ngược? Hắc Kỳ Tây Nam đối mặt với người Nữ Chân, nghe nói hung hãn không sợ chết, người trước gục ngã người sau tiếp bước, vì sao? Đều là vì bạo ngược mà ra! Cũng chính là nguyên do lão phu viết áng văn này mấy hôm nay!
Lão nhân nói tới đây, trong phòng đã có người kịp phản ứng, trong mắt tỏa sáng:
- Thì ra là thế...
Có mấy người bừng tỉnh đại ngộ, bao gồm Lý Thiện, chậm rãi gật đầu. Ánh mắt Ngô Khải Mai đảo qua mấy người này, có chút hài lòng.
- Tại sao Hắc Kỳ quân có thể chính diện đối kháng với Kim quân? Lão phu hỏi thăm rất nhiều người, cũng tra được một ít tin tức lúc trước, toàn bộ sự tình khả năng phải bắt đầu nói từ Phương Lạp... năm đó Phương Lạp làm loạn, đánh ra khẩu hiệu "Pháp này bình đẳng, không có cao thấp", cái gọi là hai chữ bình đẳng này, chính là một nguyên nhân trong đó. Năm đó Phương Lạp làm loạn đến Hàng Châu, cũng chính là Lâm An bây giờ. Ninh Nghị trùng hợp ở trong đó, về sau chúng ta biết rằng, rất nhiều trợ lực cho Ninh Nghị giết vua sau này, đều đến từ dư nghiệt khi Phương Lạp nổi loạn.
Lão nhân đứng dậy:
- Thống soái Trần Phàm của cuộc chiến Trường Sa ngày nay chính là đệ tử của Phương Thất Phật thủ lĩnh thổ phỉ, quân đội ngạch Miêu Cương do hắn suất lĩnh, không ít đều đến từ Bá Đao Doanh năm đó, mà thủ lĩnh Bá Đao Doanh hiện giờ lại là một trong những thiếp thất của Ninh Nghị. Năm đó Phương Lạp khởi sự, Ninh Nghị rơi vào trong đó, sau đó khởi sự thất bại, lúc thành phá, nói Ninh Nghị còn lập công cho triều ta, nhưng trên thực tế, Ninh Nghị lúc đó đã tiếp nhận y bát khởi sự của Phương Lạp.
- Hắn tiếp nhận gợi ý "Pháp này bình đẳng", sau khi giết vua, trong Hoa Hạ quân cũng ra sức nói về bình đẳng. Cái gọi là bình đẳng của hắn là gì? Chính là muốn nói, thiên hạ người người đều bình đẳng, phố phường tiểu dân bình đẳng với hoàng đế thiên tử, như vậy chuyện hắn giết vua, sẽ không còn là sai lầm lớn nữa! Hắn giương cờ bình đẳng, nói nếu mọi người đều bình đẳng, như vậy các ngươi sống ở nhà lớn, trong nhà có ruộng có đất, chính là không bình đẳng, có lý do như vậy, hắn ở Tây Nam, giết không ít hương thân hào tộc, sau đó sung công tài vật trong nhà đối phương, như thế liền bình đẳng.
- Đương nhiên, người này am hiểu sâu sắc nhân tâm nhân tính, đối với những chuyện bình đẳng này, hắn cũng sẽ không phô trương trắng trợn, ngược lại là âm thầm dốc lòng điều tra chuyện xấu mà đại hộ đại tộc phạm phải, chỉ cần hơi có hành vi sai trái, trong Hoa Hạ quân, đây chính là thiên tử phạm pháp tội như thứ dân, gia sản đại hộ sẽ phải sung công. Hoa Hạ quân làm việc với lý do như vậy, còn ở trong quân, cũng thực hành bình đẳng, trong quân tất cả mọi người đều gian khổ, tất cả mọi người không dư dả, tài vật đi đâu cả rồi? Tất cả đều dùng để mở rộng quân tư.
- Cái này đặt ở triều đường, gọi là cực kỳ hiếu chiến ——
- Dùng cách nói bình đẳng, sung công toàn bộ tài vật của mọi người, dùng sự uy hiếp của người Nữ Chân của thiên hạ, khiến cho mọi người trong quân đội hoảng hốt, sợ hãi, khiến cho mọi người tiếp nhận tình huống như vậy, khiến họ không dám chạy trốn trên chiến trường. Chư vị, nỗi sợ đã xâm nhập vào tận đáy lòng đám người của Hắc Kỳ quân. Lấy phép trị quân để trị quốc, đòi tài vật dư dả của dân, thi hành chính sách cai trị hà khắc, tước đoạt niềm vui của dân, gia tăng nỗi sợ của dân, chuyện như vậy, chính là cái gọi là —— bạo ngược!!!
Giọng nói của Ngô Khải Mai chấn động. Mọi người đến lúc này, cũng đã hiểu ra.
- Tần Thủy Hoàng cực kỳ hiếu chiến, cuối cùng có thể thống nhất sáu nước, lý do là gì? Bởi vì hắn thi hành chính sách cai trị hà khắc, chấp pháp nghiêm ngặt, Tần triều hưng thịnh, bởi vì hắn bạo ngược. Nhưng Tần Nhị Thế chết, vì sao? Cũng bởi vì chính sách cai trị hà khắc, chấp pháp nghiêm ngặt, người người đều sợ bạo ngược, đứng dậy phản kháng, cho nên Tần vong, cũng bởi vì bạo ngược. Xét đến cùng, cương không thể lâu dài được.
- Hắc Kỳ quân từ khi khởi sự, thường trong tình cảnh bốn phía đều là địch, mọi người đều có sợ hãi, nên ra trận đều chiến đấu anh dũng, từ Tiểu Thương Hà đến Tây Nam, đánh liên tục thắng liên tục, bởi vì sợ hãi mà sinh. Bất kể chúng ta có thích Ninh Nghị hay không, người này thật sự là một đời kiêu hùng, hắn chinh chiến mười năm, kỳ thực con đường mà hắn đi quá giống với người Nữ Chân? Hôm nay hắn đánh lui sự tiến công của một lộ đại quân Nữ Chân. Nhưng việc này có thể lâu dài sao?
Ngô Khải Mai lắc đầu:
- Không được. Trong nghịch cảnh, ép người quá mức, đến khi thuận cảnh, vậy thì không qua được. Ninh Nghị hung tàn, gian xảo, điên cuồng, bạo ngược... ma đầu như thế, có thể sính cái hung man nhất thời, nhưng nhìn tổng thể sử sách ngàn năm, loại ma đầu này có thể thành công sao?
Hắn cười cười:
- Tây Nam cách Giang Nam mấy ngàn dặm, chưa nói đến tình hình chiến đấu còn chưa xác định, cho dù Tây Nam Hắc Kỳ thật sự kháng cự được sự tiến công của một lộ đại quân Tông Hàn, tiếp theo nguyên khí cũng đã tổn thương nặng. Huống chi sau khi đánh tan Nữ Chân, nỗi sợ trong lòng Hắc Kỳ quân đã tan, mấy năm sau đó, không ngoài việc luận công ban thưởng, người bạo ngược làm chuyện bạo ngược, sẽ phải chịu phản phệ. Chúng ta cho dù có thể thấy sự cường hãn nhất thời của hắn, nhưng tiếp theo, sẽ là thời điểm rơi xuống, việc này sử sách ngàn năm có ghi. Không còn kết quả nào khác.
- Chuyện có liên quan đến Tây Nam, Ninh Nghị, Hắc Kỳ quân, mấy ngày nay ta sẽ ở nhà sắp xếp, sau đó tuyên cáo thiên hạ về hành vi bạo ngược của Hắc Kỳ quân, có những thứ này, chư công Vũ triều ta tất có thể thấy rõ hướng đi sau đó của thế cục thiên hạ,"Pháp này bình đẳng" của Ninh Nghị kia, lão phu tin tưởng, sẽ không có ai dám can dự vào. Lão phu kế tiếp cũng sẽ viết sách, cùng các vị đại nhân cốt cán của Vũ triều ta nói rõ việc này, Hắc Kỳ hung man nhất thời, khó mà dài lâu, chư vị không cần quá lo lắng. Nhưng cũng phải lấy sở trường của hắn, răn đe bản thân...
Mưa phùn bên ngoài vẫn còn rơi, Ngô Khải Mai nói như thế, trong lòng đám người Lý Thiện cũng đã nóng lên, có lời trần thuật này của lão sư, bọn họ mới thực sự thấy rõ mạch nối của chuyện thiên hạ này. Đúng vậy, nếu không có sự hung tàn bạo ngược của Ninh Nghị, Hắc Kỳ quân há có thể có sức chiến đấu hung tàn như vậy? Nhưng có chiến lực thì sao? Nếu con đường của tiền thái tử Quân Vũ thật sự có thể đi thông, chư công Vũ triều cũng đều biến thành người tàn bạo là được.
Nhưng chuyện như vậy, căn bản không thể nào lâu dài. Ngay cả người Nữ Chân, hiện giờ không phải cũng đi xuống dốc, muốn tham khảo Nho gia trị quốc sao?
Giờ khắc này, lời nói của Ngô Khải Mai đánh tan sương mù trong lòng mọi người, giống như một ngọn đèn sáng, chỉ rõ phương hướng cho mọi người. Một ngày này về đến nhà, đám người Lý Thiện cũng bắt đầu sáng tác văn chương, bắt đầu thảo luận đến sự bạo ngược trong nội bộ Hắc Kỳ quân: Thi hành bình đẳng, thổi phồng sợ hãi, tước đoạt tài sản riêng...
Thời gian nửa tháng sau đó, việc đắp nặn hình tượng hung tàn này của Hoa Hạ quân truyền ra trong Vũ triều theo chiến báo Tây Nam.