Mười một tháng ba, rạng sáng, Phúc Châu.
Trong sân viện được dùng làm hành cung tạm thời đèn đuốc thắp sáng, Chu Quân Vũ từ trên bàn sách bừng tỉnh, phát hiện mình mới vừa thiếp đi.
Một đống sổ sách cao cao chồng lên bàn, bởi vì động tác đứng dậy của hắn, tờ giấy vốn bị đè dưới đầu phát ra tiếng vang. Thị nữ thức đêm ở gian ngoài cũng bị đánh thức, vội vàng chạy tới.
- Bệ hạ.
- Đã mấy giờ rồi? Sao không đánh thức ta?
- Giờ Dần sắp ba khắc rồi.
Thị nữ quỳ trên mặt đất.
- Bệ hạ... gần đây đều không nghỉ ngơi đàng hoàng...
- Ta ngủ lúc nào?
- Ước chừng... qua giờ Tý. Bệ hạ đã quá mệt.
- Không sao cả.
Quân Vũ đưa tay xoa trán và gò má.
- Không sao cả, lấy chậu nước tới đây. Ngoài ra, rót cho ta chén trà sâm, ta phải xem tiếp.
Thị nữ lui xuống, Quân Vũ vẫn đang xoa thái dương, từ mấy hôm trước hắn đã thức đêm liên tục, mấy ngày nay ngủ cực ít, đến giờ Tý tối qua rốt cuộc không chịu nổi nữa, đến lúc này, đại khái ngủ hai canh giờ, nhưng đối với người trẻ tuổi mà nói, tất nhiên vẫn còn tinh lực.
Thứ được bày trên bàn lúc này, là ghi chép ra vào các mục vật tư sau khi tiếp quản Phúc Châu, kiêm tình huống thu chi các mục quân tư trong quân và triều đường. Những thứ này vốn cũng không cần hoàng đế tự mình hỏi đến —— tỷ như lúc trước ở Giang Ninh làm nghiên cứu phát triển truy nguyên, các loại thu chi đều là do đám người Văn Nhân Bất Nhị, Lục A Quý quản lý, nhưng cùng với quân đội hiện giờ đóng quân ở Phúc Châu, Quân Vũ vốn đã có thể thở phào nhẹ nhõm cũng không dừng lại, mà bắt đầu tìm hiểu tình hình các hạng mục vật tư ra vào, lượng dùng của thủ hạ mình.
Không làm ông chủ không biết củi gạo đắt, giờ hắn đã trở thành người quán xuyến, có thể tưởng tượng được, không lâu sau sẽ bị một tòa nhà lớn vây quanh, từ nay về sau khó biết được khó khăn dân gian cụ thể, bởi vậy hắn muốn nhanh chóng tìm hiểu các chi tiết sự vụ. Thông qua sổ sách là dễ dàng nhất, một binh sĩ mỗi tháng cần bao nhiêu tiền lương, hắn cần ăn bao nhiêu mặc bao nhiêu, giá cả đao thương là bao nhiêu, có binh sĩ hy sinh, trợ cấp là bao nhiêu... thậm chí giá cả trên thị trường là bao nhiêu. Sau khi hiểu thấu đáo sổ sách trên phương diện này, hắn sẽ có thể có một khuôn khổ rõ ràng cho những chuyện ấy.
Thật sự muốn hiểu thấu đáo một bộ sổ sách, thực ra vô cùng phiền phức. Quân Vũ bảo Thành Chu Hải tìm cho hắn một lão sư về sổ sách đáng tin cậy, không chỉ phải dạy hắn ghi chép sổ sách công khai bên ngoài, đồng thời cũng phải dạy hắn đủ loại mánh khóe và thủ đoạn làm sổ sách ngấm ngầm. Trong khoảng thời gian này, Quân Vũ ban ngày xử lý chính vụ, tiếp kiến nhân sĩ khắp nơi, ban đêm liền học tập và nghiên cứu sổ sách, ghi chép lại lý giải và cái nhìn của mình, sau khi quy tổng lại tìm thời gian thảo luận so sánh với lão sư về sổ sách.
Tháng ba mùa xuân, thế cục Phúc Châu nhìn như bước đầu ổn định, trên thực tế cũng chỉ là một góc an toàn. Sau khi Quân Vũ xưng đế, một đường chạy trốn, trong tháng hai mới đến Phúc Châu bên này hội hợp với tỷ tỷ Chu Bội, sau khi có căn cứ địa sơ bộ, Quân Vũ bèn muốn mượn danh nghĩa chính thống thử khôi phục Vũ triều. Lúc này quân Đông lộ Nữ Chân đã nhổ doanh lên phía bắc, chỉ lưu lại hơn vạn quân đội ở Lâm An làm chỗ dựa cho tiểu triều đình, nhưng dù vậy, muốn cho mọi người không chùn bước đứng về lập trường chính thống của Vũ triều, cũng là chuyện rất không dễ dàng.
Thời gian một năm trong quá khứ, sự phá hoại của người Nữ Chân chạm đến các phương diện của toàn bộ Vũ triều. Dưới sự phối hợp và thúc đẩy của tiểu triều đình, thể chế giữa văn và võ đã hỗn loạn, từ Lâm An đến các nơi của Vũ triều, dần dần đã bắt đầu hình thành cục diện cát cứ do các đại tộc, hương thân chống đỡ, xem trọng võ tướng, lôi kéo quân đội.
Đây là thủ đoạn tất nhiên để sĩ thân các nơi sợ hãi mà tự bảo vệ mình sau khi Nữ Chân đánh tan triều đường Lâm An với thế như bẻ cành khô. Mà sau khi Chu Ung chết, Quân Vũ một đường chạy trốn trong hoàn cảnh nguy hiểm, truyền thừa của quyền lực chính trị, trên thực tế cũng không quá độ một cách rõ ràng lên trên người hắn, sau khi quyền lực tách ra trong thời gian nửa năm, đại tộc các nơi trên cơ bản đã bắt đầu nắm chặt lực lượng trong tay, tuy rằng không ít người tự xưng trung thành với Vũ triều, nhưng trên thực tế lực kiểm soát mà Quân Vũ có thể tạo ra với Vũ triều, đã không bằng một nửa của một năm trước.
Những đại tộc, sĩ thân, tướng lĩnh tự xưng trung thành với Vũ triều này phân chia ra các nơi, độ trung thành vẫn cần xác nhận, rất nhiều người còn đều có yêu cầu của mình, tương lai thậm chí còn có khả năng đàm phán sụp đổ. Xét theo tình hình trước mắt, lực lượng của Quân Vũ thậm chí còn chưa khôi phục được cả Phúc Kiến, hi vọng những người này viện trợ hoặc đầu quân, cũng không mấy thực tế.
Củng cố bản thân, xác định quy củ, đứng vững gót chân, trở thành vấn đề cần giải quyết bước đầu tiên của chính quyền Quân Vũ. Mà nay thứ trên tay hắn nắm được ổn định nhất chính là quân đội gần mười vạn do Nhạc Phi, Hàn Thế Trung cầm đầu, những quân đội này đã thoát ly sự quấy nhiễu và kiềm chế ngày xưa của đại tộc, nhưng muốn đi về phía trước, làm thế nào để ban lợi ích, ước nguyện phong quan cho những đại tộc, thân sĩ đó, cũng nhất định phải có điều lệ, bao gồm bảo trì chiến lực quân đội như thế nào, cũng là sự cân bằng bắt buộc phải có.
Những quy củ mới này, cần được thành lập từng bước một, mà muốn thành lập nên, vị hoàng đế vừa mới lên ngôi như Quân Vũ, cũng phải hiểu rõ ràng mỗi người dưới trướng, bọn họ rốt cuộc là người như thế nào, có yêu cầu như thế nào.
Đây là lý do liên tục nửa tháng tới nay, Quân Vũ ngày đêm liên tục xoay vần trên công khai, hắn trần thuật ý nghĩ của mình với Chu Bội và đám người thần tử. Nhưng chỉ có số ít người bên cạnh hiểu, ngoài những cách nghĩ ngoài mặt ra, càng có nguyên nhân sâu xa tối tăm hơn khiến Quân Vũ làm việc quá tải trong những ngày này.
Áp lực nặng nề khi làm quân vương đã rơi xuống trên lưng Quân Vũ một cách thực sự.
Mà quá trình đè xuống, tuyệt đối không thể nói là có chút thoải mái nào.
Năm ngoái, Quân Vũ ở ngoài thành Giang Ninh, lấy khí thế đập nồi dìm thuyền đánh ra một đợt đại thắng như cuốn ngược rèm châu sau đó xưng đế, nhưng sau đó, tân đế vương không thể vây thủ Giang Ninh vẫn chỉ có thể suất lĩnh đại quân phá vây. Một bộ phận dân chúng Giang Ninh dưới sự bảo vệ của quân đội thành công chạy trốn, nhưng cũng có một lượng lớn dân chúng, tử vong trong cuộc tàn sát sau đó. Đây là vòng áp lực thứ nhất trong lòng Quân Vũ.
Sau khi Giang Ninh bị giết thành đất trắng, quân đội bị Tông Phụ, Tông Bật đuổi theo một đường trăn trở, đến tháng một, đến gần huyện Hải Diêm phía nam Gia Hưng. Lúc đó Chu Bội đã đánh hạ Phúc Châu, hạm đội dưới trướng nàng lên phía bắc chi viện, yêu cầu Quân Vũ dời đi trước, nhưng Quân Vũ trong lòng còn có ám ảnh không chịu làm như vậy —— lúc ấy quân đội cấu trúc lên phòng tuyến xung quanh Hải Diêm, trong phòng tuyến vẫn bảo vệ một lượng lớn dân chúng.
Hắn hy vọng hộ tống dân chúng dời đi trước. Nhưng lựa chọn như vậy tự nhiên là ấu trĩ, không nói đến các văn thần sẽ bày tỏ sự từ chối, ngay cả đám người Nhạc Phi, Hàn Thế Trung cũng lần lượt góp lời, yêu cầu Quân Vũ đi trước, lý do lớn nhất trong đó là, Kim quốc gần như đã đánh tan Vũ triều, nguyên nhân hiện giờ đuổi đám người mình chạy nằm ở tân đế, Quân Vũ một khi vào biển, Tông Phụ, Tông Bật không thể đuổi theo kỳ thực sẽ không có tâm tình ở lại Giang Nam lâu.
Nhưng lý do như vậy nói ra tất nhiên hợp lý, có khác gì với toàn bộ hành vi và lựa chọn ban đầu của Chu Ung đây? Đặt trong mắt người khác, có khi nào sẽ cho rằng là một chuyện hay không? Nội tâm Quân Vũ dày vò, do dự một ngày, rốt cuộc vẫn lên thuyền trong sự khuyên bảo của Văn Nhân Bất Nhị, hắn dẫn hạm đội thuyền rồng lao thẳng giết về sông Tiền Đường, thẳng đến Lâm An. Tình hình trong thành Lâm An lập tức trở nên khẩn trương, đám đông của tiểu triều đình lo sợ bất an, Tông Phụ dẫn quân trở về, nhưng bên phía huyện Hải Diêm kia, Tông Bật đánh ra hỏa khí với Hàn Thế Trung không chịu bỏ qua, cuồng công mấy ngày, cuối cùng gây ra ly tán và tử vong cho một lượng lớn quần chúng.
Sau trận đại chiến này, người Nữ Chân nhổ trại về bắc, áp lực của huyện Hải Diêm đã giảm bớt rất nhiều, nhưng chuyện Quân Vũ bỏ dân chúng trốn lên trên biển vẫn bị Kim quốc cùng với đám người ở Lâm An tuyên truyền trắng trợn, các nơi như Gia Hưng thậm chí có không ít dân chúng sau khi chạy thoát vào rừng làm cướp, để cầu tự bảo vệ mình.
Mấy nhánh thế lực nghĩa quân, lưu dân cũng vào lúc này nổi dậy mở rộng, trong đó, bách tính lưu tán gặp lúc Tông Bật tàn sát ở mạn bắc huyện Hải Diêm liền tụ tập thành một nhánh nghĩa quân lấy danh nghĩa Hắc Kỳ, lục tục tụ tập quy mô mấy vạn người, nhưng cũng không thần phục Vũ triều nữa. Trách nhiệm của Quân Vũ đối với những bách tính ly tán, bị tàn sát này, cũng là một vết sẹo, một vòng áp lực trong lòng vị đế vương mới này.
Trừ bỏ đi những điểm khác với Chu Ung, một vị hoàng đế một khi muốn chịu trách nhiệm, áp lực như vậy, cũng sẽ xuất hiện gấp mười gấp trăm lần.
Hắn vắt kiệt sinh mệnh của mình trong công việc bận rộn, nhưng đối với chuyện này, người bên cạnh cũng không tiến hành khuyên giải cùng khuyên bảo quá mức. Xét theo một ý nghĩa nào đó, người trẻ tuổi hơn hai mươi tuổi, muốn gánh vác một quốc gia, tiêu hao như vậy chưa chắc là một chuyện xấu, bóng tối và dày vò trong lòng, cũng vừa hay là con đường trưởng thành nhanh nhất của một người.
Chỉ là đến Phúc Châu thế cục hơi an ổn lại, Chu Bội kiểm kê vật tư trong thành, lấy ra một bộ phận lương thực dự trữ trang bị cho hai thuyền, lại để Văn Nhân Bất Nhị áp tải lên phía bắc, giao cho lưu dân huyện Hải Diêm bên kia vẫn đang giãy giụa trong nạn đói. Trước đây đối với những lưu dân, nghĩa quân này, Thành Chu Hải đã từng đi du thuyết, trình bày lợi hại, một số đội ngũ đã buông xuống cái nhìn đối với Quân Vũ, nhưng nhánh nghĩa quân lấy danh nghĩa Hắc Kỳ kia lại không bằng lòng tiếp nhận hiệu lệnh của Vũ triều nữa, đến lần này, Chu Bội để Văn Nhân Bất Nhị áp tải vật tư đi qua, cho dù không tuân theo hiệu lệnh, cũng để hắn cung cấp miễn phí một phần lương thực. Quân Vũ sau khi nghe nói chuyện này, ngoài mặt mặc dù không nói gì, nhưng lo âu trong lòng, mới hơi giảm bớt.
Đương nhiên, mấy ngày nay cũng có tin tức khiến người ta thả lỏng truyền đến: ví dụ như kết quả cuộc chiến Trường Sa, trước mắt đã truyền vào Phúc Châu. Quân Vũ nghe xong, hết sức mừng rỡ.
Hôm đó hắn lật xem sổ sách đến sáng sớm, sau khi ra sân đánh một vòng quyền, mới rửa mặt, dùng bữa. Sau khi ăn sáng xong, liền nghe người hồi báo, Văn Nhân Bất Nhị đã trở lại, vội vàng triệu hắn đi vào.
Lần này vận chuyển vật tư qua đó, tuy nói là cứu người, nhưng lý do để Văn Nhân Bất Nhị đi theo, nhiều hơn vẫn là thương lượng trao đổi với thủ lĩnh trong nghĩa quân kia là Hà Văn, trình bày sự bất đắc dĩ khi rời đi của Quân Vũ trong tháng một. Trên thực tế, nếu không phải hiện giờ Quân Vũ vẫn còn một lượng lớn chuyện phải xử lý phối hợp, hắn có thể sẽ càng bằng lòng tự mình qua đó, gặp gỡ vị "nguyên thành viên Hoa Hạ quân" đã cứu một lượng lớn bách tính trong đồ sát này, tán gẫu với hắn một chút chuyện có liên quan đến Tây Nam.
Bên cạnh Quân Vũ và Chu Bội, hiện giờ người có năng lực làm việc mạnh nhất chỉ sợ vẫn là Thành Chu Hải tâm tính kiên quyết thủ đoạn ngoan độc, trước đó hắn chưa từng thuyết phục Hà Văn, đến lần này Văn Nhân Bất Nhị đi qua, nhiều hơn chính là đưa ra thiện ý. Đợi đến khi Văn Nhân Bất Nhị tiến vào, hơi tấu một chút, Quân Vũ liền biết Hà Văn kia tâm ý kiên quyết, rất có hận ý đối với Vũ triều, chưa từng thay đổi, hắn cũng không tức giận, đang muốn hỏi cặn kẽ, lại có người vội vàng thông báo, trưởng công chúa điện hạ có việc gấp tới.
Chỉ qua một lát, Chu Bội xuất hiện ở cửa, nàng một thân váy dài màu trắng, trong ung dung không mất đi sự nhẹ nhàng, cầm trong tay một phong thư, bước chân nhanh nhẹn, sau khi tiến vào, trước tiên chào hỏi với Văn Nhân Bất Nhị, bảo hắn miễn lễ, sau đó mới đưa bức thư xem ra khá có phân lượng kia tới:
- Thám tử Lâm An, đưa tin tới, có chuyện bệ hạ quan tâm. Ta đã triệu Nhạc tướng quân lập tức vào cung, Văn Nhân tiên sinh vừa vặn ở đây, ngược lại có thể xem qua sớm một chút.
- Ồ? Cuộc chiến Đàm Châu có tiếp diễn rồi?
Mấy ngày hôm trước nhận được tin tức đại chiến Trường Sa mới định, là thời khắc Quân Vũ vui vẻ nhất trong khoảng thời gian gần đây, hắn tiếp nhận thư, suy đoán một câu, sau đó rút thư từ trong phong bì ra, tin tức trong phong bì không ít, dày đặc có đến mấy bài văn. Quân Vũ nhất thời không cầm vững, lá thư rơi xuống đất, hắn nhặt lên lúc, thấy trên cùng một tờ có viết "Luận Tần Nhị Thế nhi vong":
- Thứ gì đó?
Chu Bội nhìn thoáng qua, như cười như không:
- Áng hùng văn mới soạn của Mai công ở Lâm An, nghe nói, lan truyền dữ đội ở Lâm An mấy ngày, bệ hạ không ngại xem một chút.
- Ồ?
Quân Vũ tĩnh tâm lại, xem từng chữ, chỉ xem một lát, đã nhíu mày:
- Chút thông minh này so với "Quá Tần Luận" (bàn về cái sai của nhà Tần - Giả Nghị) vẫn còn chưa đủ... có điều, Ngô Khải Mai vì sao phải viết ra thứ này? Ăn no rửng mỡ... ám chỉ ta cực kỳ hiếu chiến sao?
- Đương nhiên là có lý do, thứ này là hắn viết cho Giang Nam đại tộc xem. Nếu bệ hạ không kiên nhẫn, lật về sau đi.
Quân Vũ liền lật một trang.
Hắn nhìn một lát, rút ra một trang vốn để ở trên cùng, lui về phía sau một bước ngồi vào ghế, thần sắc nghiêm túc, xem qua xem lại hai lần. Trong sân bên ngoài phòng có ánh mặt trời sáng sớm chiếu vào, không trung truyền đến tiếng chim hót. Quân Vũ nhìn Chu Bội, lại nhìn tin tức kia:
- Là...
Thanh âm của hắn có chút khàn khàn, dừng một chút, mới nói:
- Là thật sao?
Giờ khắc này Chu Bội cũng trầm mặc một lát:
- Tin tức đầu tiên là truyền tới Lâm An, nhân lực của chúng ta không đủ, cũng không cách nào xác định, giống như Ngô Khải Mai, chờ đợi mấy ngày, đến khi Lâm An tung ra những văn chương này, mới có thể xác nhận sự thật của chuyện này. Cho nên gửi cùng lúc tin tức và văn chương tới... sau khi ta xem qua, lập tức tới đây.
Trong thư gửi tới, chính là ghi chép tình hình chiến báo của Tây Nam, Quân Vũ gật gật đầu, không tự chủ được mà đứng lên:
- Hai mươi tám tháng hai... hiện giờ cũng không biết tình hình Tây Nam thế nào rồi...
Hắn dừng một chút, tùy ý lật xem một ít tin tức phía sau, sau đó chuyển giao cho Văn Nhân Bất Nhị đang tò mò. Người trong phòng khách đi tới đi lui một lượt, nói:
- Đây mới gọi là đánh trận! Đây mới gọi là đánh trận! Lão sư vậy mà chém Tà Bảo rồi! Lão sư chém Tà Bảo ngay trước mặt Tông Hàn! Ha ha, nếu có thể cùng lão sư kề vai chiến đấu...
- Bệ hạ.
Chu Bội cười có chút bất lực:
- Ngài đã là hoàng đế Vũ triều, bệ hạ.
- Hoàng đế với không hoàng đế cái gì, cái tên thì có ích gì! Làm ra được chuyện gì mới là chính đạo!
Quân Vũ phất tay trong phòng, hắn giờ phút này thân mặc long bào, diện mạo gầy gò, hàm dưới có râu, thoáng nhìn đã người thượng vị rất có uy nghiêm, giờ phút này lại hiếm thấy lộ ra tính trẻ con đã lâu không gặp của hắn, hắn chỉ vào tình báo trên tay Văn Nhân Bất Nhị, chỉ hai lần, hốc mắt đỏ lên, nói không ra lời.
- ... Lão sư... người... đánh bại người Nữ Chân rồi. Tỷ, tỷ có nghĩ tới không... hơn mười năm... hơn ba mươi năm rồi, tin tức nghe thấy đều là bại trận, người Nữ Chân đánh tới, hoàng đế Vũ triều, bị dọa đến chạy loạn khắp nơi... Tây Nam kháng cự được rồi, lão sư vậy mà kháng cự được Hoàn Nhan Tông Hàn, giết nhi tử của hắn... ta còn không dám nghĩ, cho dù mấy ngày hôm trước nghe được tin tức Đàm Châu, đã giết Ngân Thuật Khả, ta cũng không dám nghĩ tới chuyện Tây Nam. Hoàng tỷ... lão sư, mấy vạn người chống lại mấy chục vạn, chính diện chống đỡ a... ặc, tin tức này không phải giả chứ?
Hốc mắt Quân Vũ ửng đỏ, nói chuyện một cách khó khăn, khi thì cười một cách ngây ngốc, đến cuối cùng, mới lại cảm thấy có chút hư ảo. Chu Bội lần này không tranh cãi với hắn:
- ... Ta cũng không xác định.
Văn Nhân Bất Nhị nhìn tình báo, cũng trầm mặc thật lâu, không nói gì. Bọn họ lúc trước giết ra Giang Ninh, một đường trăn trở, dưới sự đuổi theo của người Nữ Chân mấy lần lâm vào hiểm địa. Tuy nói nam nhi đến chết tâm như sắt, nhưng trên thực tế, bóng ma của Nữ Chân quả thật giống như bầu trời vô biên, giống như đêm dài hoàn toàn không thể nhìn thấy ánh rạng đông, toàn bộ Vũ triều sụp đổ trong cơn ác mộng như vậy, khổ nạn như thế dường như còn muốn kéo dài thật lâu, nhưng đến giờ khắc này, có người nói, ngoài mấy ngàn dặm, Ninh Nghị đã ngang nhiên lật tung quân trận của Tông Hàn.
Tất cả mọi thứ dường như đều có chút phi thực tế.
Ba người trong phòng đều trầm mặc hồi lâu, sau đó Quân Vũ mở miệng, hắn có chút mong mỏi nói:
- ... Tây Nam chắc sẽ chiến hỏa không ngớt rồi.
Trong lời nói, trái tim khao khát điều đó.
Lúc này, bên ngoài cũng có người đến báo tin, Nhạc tướng quân đã đến. ...
Buổi sáng, ánh mặt trời đang trong suốt mà ấm áp chiếu xuống ngoài viện, sau khi Nhạc Phi đến, nhằm vào tình báo truyền đến, mọi người chuyển bản đồ tới, tiến hành từng vòng thôi diễn và tái dựng đối với chiến sự cách đó mấy ngàn dặm. Trong lúc này, Thành Chu Hải, Hàn Thế Trung cùng với một đám văn thần cũng lục tục đến, đối với tin tức truyền đến, tất cả mọi người cũng đều lộ ra thần sắc phức tạp.
Mọi người líu ríu nghị luận, nói chuyện. Trên thực tế, người có qua lại với Ninh Nghị ngược lại đều có vẻ có chút trầm mặc, Quân Vũ chỉ hơi có chút thất thố trước mặt vài người quen biết, đợi đến khi đám văn thần đi vào, bèn không nói những lời không thích hợp kia nữa. Chu Bội đi qua một bên, ngắm nhìn thủy tạ và phong cảnh ngoài cửa sổ, nàng cũng nhớ tới Ninh Nghị.
Kỳ thực, từ trước tới nay, thân ảnh nàng từng nhớ thương kia, trong ấn tượng đã trở nên vô cùng mơ hồ. Ninh Nghị của lúc trước, chẳng qua là một thư sinh tương đối nho nhã mà thôi, từ sau khi biệt ly ở kinh thành, hai người cũng chưa từng gặp lại, chuyện hắn làm sau đó, đồ diệt Lương Sơn cũng tốt, đối kháng lục lâm cũng được, thủy chung đều có vẻ có chút hư ảo.
Đến khi giết vua tạo phản, Ninh Nghị càng biến thành một đường nét hắc ám, đường nét này thỉnh thoảng làm ra chuyện cực đoan, nhưng cũng không thể không thừa nhận, hắn là hóa thân của cường đại chân chính. Đây là sự cường đại mà vị trí của nàng không cách nào định nghĩa được, cho dù là ngày hôm nay sau hơn mười năm tiếp nhận Thành Quốc công chúa phủ, chứng kiến đủ loại chuyện, nhớ tới nam nhân đã từng làm lão sư của mình, nàng đều không thể nào hoàn toàn định nghĩa trình độ cường đại của đối phương.
Loại chiến tích đánh tan Kim quân trong mắt người Vũ triều tựa như mộng ảo này, đặt trên người đối phương, sớm đã không phải lần đầu tiên xuất hiện. Hơn mười năm trước ở Biện Lương, hắn liền tập hợp một đám ô hợp, đánh tan Quách Dược Sư có thể đối đầu với người Nữ Chân ở Hạ thôn, cuối cùng phối hợp với Tần gia gia giải vây Biện Lương. Sau đó ở Tiểu Thương Hà, hắn trước sau chém giết Lâu Thất, Từ Bất Thất, khiến cho Kim quốc gặp phải thất bại thật lớn ở Tây Bắc.
Tất cả những điều này đều chỉ có thể xem như khai chiến cục bộ với Kim quốc, nhưng đến cuộc chiến Tây Nam, Hoa Hạ quân chân chính nghênh chiến một nửa giang sơn Kim quốc. Đối với thắng lợi của Đàm Châu, tất cả mọi người đều cảm thấy bất ngờ, nhưng cũng không phải không cách nào lý giải, điều này nhiều nhất được coi như niềm vui ngoài ý muốn, nhưng đối với chiến sự Tây Nam, cho dù là người lạc quan nhất, có niềm tin nhất đối với Ninh Nghị, chỉ sợ cũng không cách nào suy đoán được chiến quả hôm nay.
Mọi người nhiều lắm cho rằng, Hoa Hạ quân sẽ mượn địa lợi, giữ chân quân Tây lộ Nữ Chân ở Tây Nam, thông qua vật lộn bằng thời gian, cuối cùng đạt được một tia sinh cơ dưới thế công diệt đỉnh của Nữ Chân. Không ai ngờ tới được Hoa Hạ quân vỏn vẹn dùng lực lượng mấy vạn người, đánh ngang tay với gần hai mươi vạn quân đội tinh nhuệ nhất của Kim quốc, sau đó Ninh Nghị suất lĩnh bảy ngàn người xuất kích, chỉ với một đòn thứ nhất, liền đánh tan ba vạn Diên Sơn Vệ do Tà Bảo suất lĩnh, chém chết Hoàn Nhan Tà Bảo ngay trước mặt Niêm Hãn.
Cả đời này của hắn, đối mặt với bất cứ kẻ nào, gần như đều chưa từng rơi vào hạ phong thực sự. Cho dù là loại ác ma giết ra từ bạch sơn hắc thủy, giết lật cả thiên hạ như Nữ Chân, sau mười năm mài giũa, hắn vậy mà vẫn cho đối phương một trọng quyền như vậy?
Hoàn Nhan Tông Hàn nhìn nhận hắn như thế nào?
Tây Nam... thật sự đã ở trong chiến hỏa không ngớt...
Trong đầu nàng nghĩ đến những thứ này. Đây là lần đầu tiên trong mấy năm qua nàng nghiêm túc dùng sức nhớ tới Ninh Nghị như thế, tuy rằng thân ảnh kia đã không nhìn thấy rõ ràng, khi đối mặt với ác mộng người Nữ Chân nam hạ, hắn nghênh đón đi quá xa quá xa... nàng hiện tại vẫn có chút phí công nhớ lại những chuyện này, cũng đang suy nghĩ: Nếu như sau cuộc chiến Hạ thôn năm đó, đám súc sinh trên triều đình, bao gồm cả Chu Triết, không đến mức ngu xuẩn như vậy, tất cả mọi thứ hiện giờ, nên có một quỹ tích khác đến cỡ nào...
Trên cây ngoài cửa sổ, hoa đào đã tàn. Nàng nhắm mắt lại, nhẹ nhàng, nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Tất cả những thứ này, cũng sẽ không thực hiện được nữa... ...
Cách đó không xa, Quân Vũ trầm mặc hồi lâu cũng triệu Văn Nhân Bất Nhị đến một bên, mở miệng hỏi về chuyện trước đó bị cắt ngang:
- ... Văn Nhân tiên sinh, ngươi lần này qua đó, thủ lĩnh nghĩa quân tên Hà Văn kia, thật sự... là người đã từng ở Tây Nam sao?...
Ngoài cửa sổ, đang có ánh mặt trời rơi xuống. Phúc Châu an phận ở một góc, mọi người vui mừng trước tin tức truyền tới, nhưng dưới bầu trời tươi đẹp này, một đường lên bắc, mây đen chưa từng tản đi trong tầm mắt, mấy chục vạn quân đội, trăm vạn Hán Nô, đang tạo thành tập đoàn cồng kềnh, vượt qua Trường Giang.
Thắng lợi và thảm bại tụ tập ở chỗ này, khải hoàn và thê lương đan xen vào nhau, những người chiến thắng cao cao tại thượng xua đuổi đồng loại như trăm vạn gia súc đi về phương bắc. Một bên là đường về, một bên vĩnh viễn không có đường về. Mỗi một ngày đều có thi thể bị sóng nước Trường Giang cuốn lên, chìm nổi đi về phương xa của địa ngục.
Tin tức truyền đến sau đó cũng cắt ngang niềm vui và bi thương thuần túy này.