Năm đầu Vũ Chấn Hưng, mười một tháng ba, khu vực chung quanh Thái Hồ, vẫn dừng lại trong dấu vết của chiến hỏa tàn sát bừa bãi, chưa từng hồi phục.
Trong thời gian nửa năm qua, chinh chiến và tàn sát liên tục tàn phá nơi này. Từ Vô Tích đến Tô Châu, đến Gia Hưng, từng tòa thành lớn giàu có và đông đúc hoa lệ mấy lần bị đập mở cửa thành, người Nữ Chân tàn sát bừa bãi nơi này, quân đội Vũ triều khôi phục nơi này, sau đó lại lần nữa đổi chủ. Tàn sát hết trận này đến trận khác, cướp bóc hết lần này đến lần khác, từ cuối năm Kiến Sóc đến đầu năm Chấn Hưng, dường như cũng chưa từng dừng lại.
Hơn trăm vạn người Hán đã chết trong mùa đông năm ngoái, thợ thủ công, tráng đinh, cũng như mỹ nữ có chút tư sắc Giang Nam với số lượng tương đương bị Kim quân bắt lại, làm chiến lợi phẩm kéo về phương bắc.
Chiến tranh và vơ vét quy mô lớn đến tháng hai năm nay mới dừng lại, nhưng cho dù sau khi người Nữ Chân ăn uống no đủ quyết định ban sư hồi triều, tình hình một vùng Giang Nam vẫn không thuyên giảm, một lượng lớn lưu dân kết thành sơn phỉ, đại tộc lôi kéo quân đội, mọi người khoanh định địa bàn, vì sinh kế của mình tận khả năng cướp đoạt tất cả còn lại. Chém giết và xung đột nhỏ vụn lại còn phát sinh liên tục, vẫn xuất hiện ở mỗi một nơi trên mảnh thiên đường đã từng giàu có và đông đúc này.
Tha thứ cho tầm nhìn của chúng ta không dừng lại quá lâu ở một nơi, trong thời gian đêm dài chiến tranh dài đằng đẵng này, nỗi giày vò mà rất nhiều người mỗi một ngày phải chịu, đều phải vượt quá cả một đời con người trong hoàn cảnh thái bình.
Đi theo bách tính chạy nạn bôn ba trong thời gian hơn hai tháng, Hà Văn liền cảm nhận được đêm dài dường như vô cùng vô tận này. Đói khát khiến người ta không thể chịu đựng được, bệnh tật tàn sát bừa bãi không cách nào thuyên giảm, mọi người ăn thịt con của mình hoặc con của người khác trong tuyệt vọng, rất nhiều người bị ép đến phát điên, phía sau vẫn có kẻ địch đang đuổi giết tới.
Trong sự chạy trốn và xoay vần không ngừng, năng lực tổ chức của tân hoàng đế được xưng là phải bảo vệ dân chúng, cũng không lý tưởng, hắn chưa từng thấy hy vọng giải quyết vấn đề, rất nhiều lúc cái giá phải trả cho tráng sĩ chặt cổ tay, cũng là cái chết của dân chúng như con sâu cái kiến. Hắn ở trong đó, không thể tưởng tượng.
Sau khi rời khỏi lao ngục, một cánh tay của hắn đã bị phế, không sử dụng được bất cứ sức mạnh nào, thân thể cũng đã sụp đổ, võ nghệ trước đó, mười không còn một. Vài năm trước, hắn là nho hiệp văn võ song toàn, cho dù không thể khoe khoang nói kiến thức hơn người, nhưng tự hỏi ý chí kiên định. Quan viên của Vũ triều mục nát khiến hắn cửa nát nhà tan, trong lòng hắn thực ra cũng không có quá nhiều hận ý, hắn đi giết Ninh Nghị, cũng không thành công, về đến nhà, ai có thể chứng minh cho hắn đây? Trong lòng không cảm thấy hổ thẹn, đến trong hiện thực, vợ con ly tán, đây là sai lầm và thất bại của hắn.
Nhưng đến một đường chạy trốn này, sự giày vò của đói khát và vô lực lại cũng thường xuyên khiến hắn phát ra tiếng kêu rên khó tả, loại thống khổ này cũng không phải nhất thời, cũng không phải mãnh liệt, mà là vô lực và phẫn nộ liên tục không ngừng, giằng xé phẫn nộ rồi lại vô lực. Nếu để cho hắn đứng ở góc độ khách quan nào đó, lạnh lùng lẳng lặng phân tích tất cả, hắn cũng sẽ thừa nhận, tân hoàng đế quả thật đã nỗ lực rất lớn, quân đội do hoàng đế dẫn dắt, ít nhất cũng đã cố gắng chắn phía trước, hình thế mạnh hơn người, không ai có thể chống lại được.
Nhưng hắn bị cuốn vào trong đám người chạy trốn, thứ mỗi một khắc nhìn thấy đều là máu tươi và kêu rên, mọi người sau khi ăn thịt người phảng phất linh hồn đều bị xóa bỏ trống rỗng, dày vò trong tuyệt vọng. Trượng phu mắt thấy thê tử không thể chạy nữa phát ra tiếng gào thét như thú vật, mẫu thân mắt thấy hài tử sau khi bệnh chết đi về phía trước như cái xác không hồn, sau khi bị người khác đụng vào ngã xuống đất cuộn tròn thành một đống, thanh âm trong miệng nàng phát ra sẽ không ngừng vang vọng trong giấc mộng, giằng xé trái tim của bất cứ ai còn lương tâm, khiến người ta không thể chìm vào bất cứ nơi nào bình yên trong tâm hồn.
Như vậy đã đủ rồi sao?
Thật sự đã cố gắng hết sức sao?
Hắn sẽ nhớ lại tất cả những gì đã thấy ở Tây Nam.
Cuộc sống ở đó cũng gian nan như vậy, mọi người sẽ ăn uống tiết kiệm, sẽ để bụng đói thực hành tiết kiệm, nhưng sau đó trên mặt mọi người sẽ có thần sắc không giống nhau. Nhánh quân đội lấy tên Hoa Hạ đó đối mặt với chiến tranh, bọn họ sẽ nghênh đón, bọn họ đối mặt với hy sinh, chấp nhận hy sinh, mà sau đó do những người còn sống sót hưởng thụ niềm vui của bình an.
Hắn nhớ tới lời lẽ đanh thép của vô số người lúc ở Tây Nam —— cũng bao gồm hắn, bọn họ chất vấn với Ninh Nghị:
- Vậy bách tính có tội gì, ngươi sao có thể mong đợi mỗi người đều hiểu lý lẽ, mỗi người đều đưa ra lựa chọn chính xác!
Hắn sẽ nhớ tới câu trả lời máu lạnh bị chỉ trích của Ninh Nghị:
- Vậy bọn họ phải chết thôi!
Hà Văn một bận cảm thấy mình đã hỏi đúng vấn đề.
Rất nhiều vấn đề mà Ninh Nghị trả lời, Hà Văn không thể đưa ra phương thức phản bác chính xác. Nhưng duy chỉ có vấn đề này, nó thể hiện sự máu lạnh của Ninh Nghị. Hà Văn cũng không tán thưởng một Ninh Nghị như vậy, từ đó đến giờ, hắn cũng cho rằng, ở góc độ này, mọi người có thể khinh bỉ Ninh Nghị —— ít nhất, sẽ không đứng cùng phía với hắn.
Nhưng vào giờ khắc rất nhiều người bị đuổi giết, chết đi một cách không có chút sức nặng nào bởi đủ loại lý do thê lương này, hắn lại sẽ nhớ tới vấn đề đó.
Bọn họ phải chết thôi.
Giang Nam xưa nay giàu có và đông đúc, cho dù trong thời gian hơn nửa năm này gặp phải chiến hỏa tàn sát bừa bãi, bị giày vò hết lần này đến lần khác, giờ khắc này mọi người một đường chạy trốn da bọc xương cũng không nhiều, một bộ phận thậm chí là gia đình giàu có lúc trước, bọn họ trước đây có cuộc sống sung túc, thậm chí cũng có trái tim nhân hậu. Bọn họ chạy trốn, khóc lóc, chết đi, cũng không từng có ai bởi vì sự tốt đẹp của họ mà dành cho bọn họ bất cứ sự ưu đãi nào.
Cho dù là một nhánh trước mắt này của quân đội Vũ triều, đã đánh tương đối cố gắng. Nhưng mà, đã đủ chưa?
Kẻ địch chém tới, không ngăn được sẽ chết, bàn về khó khăn và lý do, đều vô nghĩa.
—— Nếu Ninh Nghị ở bên cạnh, có lẽ sẽ nói ra loại lời nói lạnh lùng tàn bạo tới cực điểm này nhỉ. Nhưng bởi vì nỗi sợ đối với cái chết, thời gian nhiều năm như vậy, Tây Nam thủy chung đều làm bản thân trở nên mạnh mẽ, lợi dụng mỗi một phần sức mạnh của mỗi người, hy vọng có thể may mắn sống sót trong chiến tranh. Mà dân chúng sinh ra ở Vũ triều, bất luận sự yếu đuối của bọn họ có lý do đầy đủ cỡ nào, bất luận bọn họ bất lực cỡ nào, làm người ta sinh lòng trắc ẩn.
Bọn họ chết rồi đó thôi.
Ninh Nghị nhìn hắn:
- Bọn họ phải chết thôi.
Một ngày trong tháng một, người Nữ Chân đánh tới, mọi người chạy trốn tứ tán không mục đích, Hà Văn cả người vô lực nhìn ra phương hướng chính xác, dùng giọng nói khàn khàn hô to về bốn phía, nhưng không ai nghe hắn, mãi cho đến khi hắn hô lên:
- Ta là quân nhân Hoa Hạ quân! Ta là quân nhân Hắc Kỳ quân! Đi theo ta!
Những người đã nghe rõ đi theo tới, sau đó một truyền mười mười truyền trăm, ngày hôm đó hắn dẫn không ít người chạy trốn tới phụ cận trong núi. Đến khi sắc trời sắp tắt, mọi người lại bị đói khát bao phủ, Hà Văn lấy lại tinh thần, một mặt sắp xếp người tìm kiếm chút thức ăn có còn hơn không trong núi đầu xuân, mặt khác thu thập ra hơn mười thanh vũ khí, muốn đi tới chỗ tiểu đội Hán quân đầu hàng đi theo người Nữ Chân tới ở gần đó để cướp lương thực.
Một đường chạy trốn, cho dù là người thân thể cường tráng trong đội ngũ lúc trước, lúc này cũng đã không có sức lực gì. Cộng thêm chạy tán loạn trên một đường này, không dám tiến lên đã thành thói quen, nhưng cũng không còn tồn tại con đường khác, Hà Văn nói với mọi người về chiến tích của Hắc Kỳ quân, sau đó cam kết:
- Chỉ cần tin ta là được!
Hắn mang theo hơn mười người lo sợ bất an, tìm tới một nhánh đội ngũ Hán quân đầu hàng gần trăm người, muốn báo cáo với họ tình báo chuyển dời của đại đội Hàn Thế Trung.
Một khắc kia Hà Văn quần áo tả tơi, suy yếu, gầy gò, một cái tay gãy cũng có vẻ càng thêm vô lực, người dẫn đầu không lo lắng thêm nữa, buông xuống cảnh giác trong giọng nói suy yếu của Hà Văn.
Sau đó không lâu, Hà Văn móc ra đao nhỏ, tại trận tiền của Hán quân đầu hàng này, một đao lướt qua cổ của tướng lĩnh nọ, máu tươi phun ra trong ánh sáng lửa trại, hắn lấy ra cờ xí màu đen đã sớm chuẩn bị sẵn giơ lên thật cao, trong bóng tối trong núi xung quanh, có bó đuốc lục tục sáng lên, tiếng la hét liên tiếp.
Hơn một trăm người cứ vậy buông đao thương xuống.
Đó là sự khởi đầu của việc hắn dựng lá cờ. Nếu như truy xét cách nghĩ thuần túy của hắn, Hà Văn kỳ thực cũng không bằng lòng dựng lá cờ đen này lên, hắn cũng không kế tục y bát của Hắc Kỳ, đây chẳng qua là một tiếng la của hắn trong tuyệt vọng mà thôi. Nhưng sau khi tất cả mọi người tụ tập lại, cái tên này, cũng không thể đổi được nữa.
Chiến hỏa khắp nơi kéo dài, chỉ cần có người bằng lòng dựng lên một cây dù, không lâu sau, sẽ có một lượng lớn lưu dân tập trung đến. Giữa các nghĩa quân va chạm lẫn nhau, có người thậm chí sẽ chủ động công kích những Hán quân đầu hàng mà vật tư vẫn được coi là đầy đủ kia, chính là một nhóm hung hãn nhất trong nghĩa quân rồi, Hà Văn chính là lôi kéo lên một nhánh quân đội như vậy, hắn nhớ lại nội dung huấn luyện, phương pháp tổ chức của quân đội Tây Nam, tiến hành điều phối đối với lưu dân tụ tập lại, người có thể cầm đao nhất định phải cầm đao, sau khi tạo thành trận hình tuyệt đối không lui về phía sau, bồi dưỡng sự tín nhiệm lẫn nhau của chiến hữu, thỉnh thoảng mở họp, hồi tưởng gian nan đã qua, nhớ tới hạnh phúc hôm nay, lên án Nữ Chân. Cho dù là nữ nhân hài tử, hắn cũng nhất định sẽ sắp xếp công việc tập thể cho người ta.
Đội ngũ vội vàng tổ chức cực kỳ cứng nhắc, nhưng đối phó với Hán quân hàng Kim gần đó, cũng đã đủ rồi. Cũng chính là tác phong như vậy, làm cho mọi người càng thêm tin tưởng Hà Văn thật sự là thành viên của nhánh quân đội trong truyền thuyết kia, chỉ với thời gian một tháng, nhân số tụ tập tới không ngừng khuếch trương. Mọi người vẫn đói khát như cũ, nhưng theo ngày xuân vạn vật sinh sôi, cũng như nguyên tắc phân phối công bằng mà Hà Văn tự nêu gương trong đám người ô hợp này, đám người trong đói khát cũng không đến nỗi phải đổi con mà ăn.
Nhân viên quan trọng dưới trướng tân đế Thành Chu Hải một bận tìm tới Hà Văn, trần thuật với hắn sự bất đắc dĩ của việc Chu Quân Vũ rời đi cũng như quyết tâm chấn hưng Vũ triều, lại trò chuyện với Hà Văn rất nhiều chuyện có liên quan đến Tây Nam —— Hà Văn cũng không cảm kích, trên thực tế, Thành Chu Hải không hiểu, trong lòng Hà Văn cũng không hận vị tân hoàng đế Vũ triều kia, rất nhiều lúc hắn cũng tận lực rồi, tư thái bên ngoài thành Giang Ninh lừng lẫy biết bao, cuối cùng đánh cho đại quân vây thành của Tông Phụ mặt mày xám xịt. Nhưng mà, cố gắng hết sức, là không đủ.
Mặt khác, hắn kỳ thực cũng không muốn đề cập quá nhiều đến chuyện Tây Nam, nhất là trước mặt một người hiểu rõ tình hình Tây Nam khác. Trong lòng hắn hiểu, mình cũng không phải là quân nhân chân chính của Hoa Hạ quân.
Đến tháng ba, nhánh đại quân lưu dân lấy danh nghĩa lá cờ đen này bèn có danh tiếng ở toàn bộ Giang Nam, thậm chí không ít người trên đỉnh núi đều có liên lạc với hắn. Văn Nhân Bất Nhị tới đưa đồ một lần, ngoài thể hiện thiện chí ra cũng cùng Hà Văn tán gẫu về Ninh Nghị —— hắn giống Thành Chu Hải, không rõ khúc mắc của Hà Văn, kết quả cuối cùng tự nhiên cũng là trở về mà không thu được gì.
Mấy ngày mùng tám, mùng chín tháng ba, thành quả chiến đấu của Tây Nam trên thực chất đã khuếch tán ra ở Giang Nam, nhánh nghĩa quân danh nghĩa Hắc Kỳ này tuyên bố đại chấn, sau đó là văn chương của Ngô Khải Mai trong triều Lâm An truyền đến tay các đại tộc các nơi, cách nói liên quan đến bạo ngược, cách nói bình đẳng, sau đó cũng truyền tới tai rất nhiều người.
Hà Văn nhận được tin tức bên phía Lâm An kia truyền đến là trên đường lên phía bắc, hắn đi cả ngày lẫn đêm, cùng đồng bạn mấy người xuyên qua con đường ở phụ cận Thái Hồ, chạy về phía Trấn Giang, đến phụ cận Tô Châu lấy được tin tức do lưu dân bên này truyền đến, trong đồng bạn, một vị hiệp khách tên là Hoàng Phủ Thanh cũng từng đọc nhiều thi thư, sau khi xem bài văn của Ngô Khải Mai, trở nên hưng phấn:
- Hà tiên sinh, Tây Nam... thật sự là một nơi bình đẳng như vậy sao?
- ... Hắn xác thực từng nói qua đạo lý người người bình đẳng.
Xem xong bài văn của Ngô Khải Mai, Hà Văn liền hiểu được dụng tâm hiểm ác của lão cẩu này. Tường thuật về tình hình của Tây Nam trong bài văn toàn bộ dựa vào phỏng đoán, không đáng nhắc tới, nhưng nói đến từ bình đẳng này, Hà Văn hơi do dự, không đưa ra nghị luận quá nhiều.
Thân phận của hắn ở Hòa Đăng bị nhìn thấu, là chuyện sau khi Ninh Nghị trở lại Tây Nam, chuyện liên quan đến "Ngạ Quỷ" Trung Nguyên, ở cấp độ lúc trước của hắn, cũng từng nghe qua một ít nghị luận của Bộ tham mưu. Ninh Nghị đưa ra đề nghị với Vương Sư Đồng, nhưng Vương Sư Đồng không nghe, cuối cùng quần thể Ngạ Quỷ lấy cướp bóc mà sống không ngừng mở rộng, trăm vạn người bị ảnh hưởng.
Tình huống của Giang Nam, tình huống của mình, lại quá tương tự như Ngạ Quỷ?
Sau khi người Nữ Chân nhổ trại đi, vật tư Giang Nam gần thấy đáy, những người còn sống chỉ có thể hướng đao kiếm về phía nhau, cắn nuốt lẫn nhau. Lưu dân, sơn phỉ, nghĩa quân, Hán quân hàng Kim đều đang tranh đoạt lẫn nhau, mình vung lá cờ đen lên, nhân viên dưới trướng không ngừng bành trướng, sau khi bành trướng công kích Hán quân, sau khi công kích tiếp tục bành trướng.
—— Cuối cùng sẽ tự cắn mà chết.
Hắn chưa từng đưa ra đánh giá quá nhiều về bài viết của Ngô Khải Mai, trên một đường này trầm mặc suy nghĩ, đến buổi chiều ngày mười một, đã tiến vào khoảng trăm dặm về phía nam Trấn Giang.
Doanh địa của quân Kim đóng quân ở hai bên bờ Trường Giang, bao gồm trăm vạn Hán nô bọn họ xua đuổi lên, đội ngũ qua sông, kéo dài một mảnh thật dài. Bên ngoài đội ngũ, cũng có đội ngũ Hán quân đóng quân tuần tra sau khi hàng Kim, Hà Văn và đồng bạn lén lút tới gần khu vực nguy hiểm nhất này.
Chạng vạng tối, bọn họ ở trong núi nghỉ ngơi một chút, đội ngũ nho nhỏ không dám nổi lửa, trầm mặc ăn lương khô không nhiều. Hà Văn ngồi trên bãi cỏ nhìn trời chiều, hắn một thân quần áo cũ nát, thân thể vẫn suy yếu, nhưng trong trầm mặc tự có một cỗ lực lượng, người bên ngoài cũng không dám đi tới quấy rầy hắn.
Mãi đến một khắc trời chiều trở nên đỏ bừng, hắn gọi đám người Hoàng Phủ Thanh tới.
- ... Lúc ở Tây Nam, Ninh tiên sinh xác thực rất nhiều lần nói qua về lý niệm người người bình đẳng, hắn nói, điều này không thể nghi ngờ là mục tiêu theo đuổi cuối cùng và cao nhất của xã hội loài người. Nói cách khác, thế đạo này cứ biến đổi, cuối cùng, nhất định sẽ biến đổi tới phương hướng đó.
Đám đông ngồi vây quanh có người nghe không hiểu, có người nghe hiểu một phần, lúc này phần lớn thần sắc nghiêm túc. Hà Văn nhớ lại rồi nói:
- Lúc ở Tây Nam, ta đã từng... nhìn thấy một thứ như vậy, bây giờ nhớ lại, ta nhớ rất rõ ràng, là như thế này... quy luật cơ bản này có thể được thấy từ lý niệm cơ bản của học thuyết truy nguyên và sự quan sát của thế giới và xã hội mà con người đang sống: Ở xã hội mà con người đang sống, tất cả những thay đổi có ý thức, có thể ảnh hưởng, đều do hành vi của mỗi một người tạo thành xã hội này mà sinh ra. Dưới sự hướng dẫn của quy tắc cơ bản này, để tìm kiếm sự công bằng và chính nghĩa mà xã hội loài người có thể đạt được một cách thực tế và cùng nhau tìm kiếm, chúng ta cho rằng, con người sinh ra đã có những quyền lợi hợp lý và hợp pháp sau đây: Một, quyền sinh tồn... (Lời tác giả: Hồi ức vốn không nên rõ ràng như vậy, nhưng đoạn này sẽ không sửa đổi và làm xáo trộn nữa).
Hà Văn ngồi trong trời chiều nói những lời như thế, mọi người hoặc nhiều hoặc ít cảm thấy mê hoặc, lại thấy Hà Văn sau đó dừng một chút:
- Các ngươi có biết, Ngô Khải Mai ở Lâm An vì sao phải viết một bài văn chương như vậy không, đều bởi vì căn cơ triều đình kia của hắn, đều đặt trên người các thân sĩ đại tộc, thứ mà những sĩ thân đại tộc này xưa nay sợ hãi nhất, chính là bình đẳng trong này nói tới... nếu như thật sự người người bình đẳng, dựa vào cái gì bọn họ ăn sung mặc sướng, mọi người nhịn đói nhịn khát? Dựa vào cái gì trong nhà địa chủ ruộng tốt ngàn khoảnh, ngươi cả đời lại chỉ có thể làm tá điền? Lão cẩu Ngô Khải Mai này, hắn cảm thấy, nói như thế về Hoa Hạ quân với những thân sĩ đại tộc này, những đại tộc này sẽ sợ Hoa Hạ quân, muốn đánh bại Hoa Hạ quân.
Hắn vung tay lên, ném văn chương của Ngô Khải Mai và một số người khác ra ngoài, trang giấy bay múa trong trời chiều, lời nói của Hà Văn trở nên vang dội và kiên định:
- ... Mà thứ bọn họ sợ, chúng ta nên đi làm! Bọn họ sợ bình đẳng, chúng ta sẽ đòi bình đẳng! Sau khi chuyện lần này thành công, chúng ta sẽ đứng ra, nói với tất cả mọi người cách nghĩ về bình đẳng!
- Chư vị, thiên hạ này đã mất rồi!
Hà Văn nói:
- Bao nhiêu người cửa nát nhà tan vợ con ly tán! Mà những đại tộc kia, lúc Vũ triều còn bọn họ dựa vào Vũ triều để sống, sống tốt hơn bất kỳ ai, bọn họ chính sự không làm, ngồi không ăn bám! Nơi này muốn lấy một chút, chỗ kia muốn chiếm một chút, phá hủy Vũ triều, bọn họ lại dựa vào việc bán Vũ triều, bán chúng ta, tiếp tục sống cuộc sống tốt đẹp của bọn họ! Đây chính là vì thứ mà bọn họ chiếm, bọn họ lấy nhiều hơn chúng ta, mạng của tiểu dân không đáng tiền, thời bình như trâu ngựa, khi đánh trận lại như con sâu cái kiến! Không thể tiếp tục như vậy nữa, từ nay về sau, chúng ta sẽ không để những người này cao hơn người một bậc nữa!
Hà Văn vung nắm đấm lên, đầu óc hắn vốn đã thông minh, ở Tây Nam mấy năm, kỳ thực đều đã tiếp xúc rất nhiều với tác phong, tin tức trong nội bộ Hoa Hạ quân, thậm chí còn có rất nhiều "chủ nghĩa", bất kể có thành thục hay không, nội bộ Hoa Hạ quân đều cổ vũ thảo luận và biện luận, lúc này hắn một mặt nhớ lại, một mặt nói ra, cuối cùng đã đưa ra quyết định.
- ... Thân sĩ đại tộc trên đời này có thể có bao nhiêu? Hiện giờ người cửa nát nhà tan mới là đa số! Mọi người bị sĩ thân đại tộc bóc lột, bị người Nữ Chân xua đuổi như súc vật, bởi vì người nhiều nhất cả thiên hạ này đều là đám ô hợp. Nhưng từ nay về sau, không phải như vậy nữa, chúng ta phải nói đạo lý cho bọn họ nghe, dựa vào cái gì! Dựa vào cái gì chúng ta không xứng làm người, chúng ta phải khiến bọn họ thức tỉnh, trở nên đoàn kết! Bắt đầu từ hôm này, chúng ta sẽ gọi là ——
Hắn dừng một chút, cuối cùng bình tĩnh mà kiên định gõ xuống đất:
- —— Đảng! Công! Bằng!
Thần sắc của mọi người đều lộ ra sự kích động, có người muốn đứng dậy hô hào, bị người bên cạnh ngăn lại. Hà Văn nhìn những người này, trong trời chiều, thứ hắn nhìn thấy chính là mình và Ninh Nghị mấy năm trước lúc ở Tây Nam, hắn nhớ tới mấy thứ Ninh Nghị đã nói kia, nhớ tới "trước đọc sách, sau thi cử" mà Ninh Nghị đã nói. Lại nghĩ tới tiền đề về bình đẳng mà Ninh Nghị đã nói qua. Lại nghĩ tới thần sắc phức tạp của hắn mấy lần nói đến "đánh thổ hào chia ruộng đất". Kỳ thực rất nhiều biện pháp, đã sớm bày ra ở đó.
Thế sự luôn bị mưa gió thúc giục.
Chúng ta không còn dư dả như vậy nữa, không phải sao?
Nếu bọn họ đã sợ hãi như vậy.
Nếu phía trước đã không còn đường đi.
Vậy thì đánh thổ hào, chia ruộng đất đi.