Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 1176 - Chương 1176: Không Về 3

Chương 1176: Không về 3 Chương 1176: Không về 3

Lúc ánh chiều tà sắp rơi xuống thì trấn Đỗ Khê ở Giang Bắc Trường Giang sáng lên ánh lửa.

Trong căn nhà lớn xây bằng đá xanh cổ kính hiện giờ dựng lên cờ quạt, tướng lĩnh của Nữ Chân, tinh nhuệ của Thiết Phù Đồ ra vào trấn nhỏ. Bên ngoài trấn, quân doanh kéo dài đến vùng núi phía Bắc, lan tràn tới bờ Đại Giang ở phía Nam.

Tướng lĩnh Nữ Chân Đông Lộ quân khải hoàn hướng Bắc đang trú đóng ở khu vực này của Giang Bắc, mỗi ngày tổ chức tiệc chúc mừng rình rang, chờ đợi trăm vạn Hán nô bị bắt trong đợt Nam chinh này bị chở hết qua sông. Mãi đến mấy ngày gần đây, bầu không khí náo nhiệt đó mới lắng xuống đôi chút.

Về tình báo liên quan Tây Nam được truyền đến, các tướng lĩnh cao tầng lấy Tông Phụ, Tông Bật dẫn đầu đang liên tục dựng lại và thôi diễn, hơn nữa tùy theo tin tức hoàn thiện mà điều chỉnh lại nhận thức. Cách xa hơn ba nghìn dặm, những thông tin này khiến các tướng lĩnh Đông Lộ quân khải hoàn cảm thấy không hiểu nổi.

Dù cho đến nay quân đội hai lộ Đông Tây cùng với 'triều đình' hai mặt Đông và Tây hoặc trực tiếp hoặc gián tiếp đối kháng, nhưng đột nhiên nghe tin nhóm người Tông Hàn gặp suy sụp lớn ở Tây Nam, các tướng lĩnh của Đông Lộ quân khó tránh khỏi sinh ra cảm giác thỏ chết cáo khóc. Một cảm xúc khác càng mãnh liệt hơn cảm giác này là Tây Nam xuất hiện thứ mê hoặc và bất an khiến họ không thể hiểu thấu, không cách nào nắm chắc.

Dù trong trạng thái đối lập, ngẫu nhiên sản sinh các ma sát lớn nhỏ, thỉnh thoảng sẽ châm chọc mỉa mai nhau, nhưng các tướng lĩnh Đông Lộ quân tự nhận rằng mình hiểu được đôi chút thực lực của đám người Tông Hàn, Hi Doãn. Dù là Ngột Truật tính tình ngạo mạn, khi gặp Hi Doãn thì luôn miệng cọp gan thỏ, hắn vẫn luôn thừa nhận nhóm Tông Hàn, Hi Doãn rất lợi hại, cùng lắm là tự tin bản thân không thua kém gì bọn họ.

Ba vạn người Hoàn Nhan Tà Bảo thua bảy nghìn người bên Ninh Nghị, toàn quân bị bắt làm tù binh, Tà Bảo bị chém chết trước mặt Tông Hàn. Đoàn quân chiến thắng cách xa ba nghìn dặm thật sự khó mà tưởng tượng được Ninh Nghị sử dụng yêu pháp gì, dù trong tình báo đã kể rõ hỏa khí mới của Hoa Hạ quân, nhưng đám người Tông Phụ, Tông Bật hiện tại không chịu tin tưởng trên đời này tồn tại loại hỏa khí vô địch.

Đương nhiên, có lẽ thật sự có hỏa khí mới, cùng lúc đó Hoàn Nhan Tà Bảo ứng đối không đủ tinh ranh, Tâm Ma Ninh Nghị quỷ kế chồng chất, cuối cùng dẫn đến thảm bại mất mặt là ba vạn người bị diệt trọn ổ. Trong chuyện này còn phải quy tội Tông Hàn, Hi Doãn điều phối không chuẩn xác. Phân tích theo kiểu này mới là ý tưởng hợp lý nhất.

Có Tông Hàn, Hi Doãn trấn giữ, Nữ Chân Tây Lộ quân vẫn là những thành viên từng tung hoành thiên hạ. Nhưng ở phía Đông, trừ Tông Phụ, Tông Bật lấy thân phận vương tử thống lĩnh quân, về kinh nghiệm thì không bằng tướng già như Tông Hàn, Hi Doãn, dưới trướng hai người đa số là lão tướng ngày xưa đi theo Nữ Chân quân thần Hoàn Nhan Tông Vọng chinh chiến. Trước kia bọn họ cho Tông Hàn, Hi Doãn sự khẳng định và tôn trọng, nhưng nếu như đối phương đánh thua, nhóm người bên này thay thế họ, tự tin rằng mình mà đối mặt tình hình cuộc chiến tương tự thì nhất định sẽ không thua.

- Toàn quân bị diệt ở Vọng Viễn Kiều phần lớn là do Bảo Sơn đại vương lỗ mãng liều lĩnh!

Mấy ngày qua đã phân tích rất nhiều lần về tình hình chiến đấu cách mấy nghìn dặm, ánh mắt của nhiều người vừa chuẩn vừa độc.

- Quân khách đánh trận đụng phải Tâm Ma nổi tiếng thiên hạ gian xảo âm hiểm, Hoàn Nhan Tà Bảo lựa chọn là toàn quân đột tiến. Ba vạn người ngựa từ bỏ địa lợi mà qua sông, biết rõ Ninh Nghị điều binh chậm vì muốn dụ mình mắc câu, Hoàn Nhan Tà Bảo tự cao có binh lực hùng hậu, trực tiếp nghênh đón. Hắn ngạo mạn chọn chiến trường mà Ninh Nghị tỉ mỉ bày ra, cho rằng đông người là có thể thắng, Hoàn Nhan Tà Bảo nghĩ Ninh Nghị là tên ngốc sao?

- Nói về ứng đối hỏa khí thì từ trước bên mình đã có nhiều kinh nghiệm, hoặc là lựa chọn tiến quân lúc trời mưa dầm, hoặc là lợi dụng khinh kỵ đi đường vòng phá trận. Ta chưa thấy có sắp xếp vào như Bảo Sơn đại vương, trận thua này là gieo gió gặt bão.

- Ba vạn người thua trận ở trước mặt Ninh Nghị, đúng là việc lớn dao động lòng quân, nhưng chỉ vì vậy mà không thể đánh sao? Nhìn xem trên tờ giấy này viết cái gì? Thổi phồng! Ta chỉ nói một điều, nếu hỏa khí trên tay Ninh Nghị thật sự có oai lực hủy thiên diệt địa, sau Kiếm Các đường núi uốn lượn, hắn canh giữ ở cửa núi giết người như ngóe, nếu hỏa khí như thế ở trong tay ta thì Kim quốc là cái đếch gì, sang năm đánh thẳng vào Vân Trung Phủ luôn!

- Theo ta thấy cuối năm nay đủ để san bằng Vân Trung . . .

- Đường xa xôi, đi đường mệt nhọc, ta mà có vũ khí hủy thiên diệt địa như vậy thì cần gì mệt nhọc kéo quân viễn chinh, dọc đường phải ngắm phong cảnh. Không cần chờ sang năm, không chừng người còn chưa đến chúng ta đã phải đầu hàng.

Đám tướng lĩnh hoặc là mỉa mai hoặc tức giận đối với tình báo từ Tây Nam truyền đến, nhưng một số thứ khác dần uấn nhưỡng đằng sau tin tức này thì bị che giấu dưới dư luận công khai.

Sóng ngầm đang uấn nhưỡng dưới mặt nước phẳng lặng.

Hoàn Nhan Tông Bật xuyên qua khung cửa sổ của thủy tạ từ xa nhìn chăm chú mặt sông Trường Giang dần trở nên mờ tối, thuyền lớn lướt qua mặt sông gần đó. Nữ nhân Vũ triều mặc đồ thiếu vải bị buộc ca hát nhảy múa đều đã bị đuổi xuống, huynh trưởng Tông Phụ im lặng ngồi trước bàn ăn.

- Tin tức truyền đến hai ngày này vẫn khiến ta thật khó tin. Bảo Sơn bị giết trước trận, Tông Hàn nguyên soái vậy mà quay đầu bỏ trốn. Tứ đệ, hành động này không giống như tính tình của hắn, ngươi đã khi nào gặp Niêm Hãn như vậy không? Hắn rõ ràng là anh hùng giống như đại huynh!

Tông Bật nhìn bên ngoài:

- . . . Hắn già rồi.

- Lúc trước gặp hắn vẫn chưa phát hiện ra những điều này, ta vốn tưởng hắn đã ôm quyết tâm không chết không ngừng đối với cuộc chiến Tây Nam.

Tông Bật lặp lại lời vừa nói:

- Hắn già rồi. Khi người ta già thì chỉ cố gắng cầu ổn thỏa, nếu chỉ là suy sụp nhỏ, ta nghĩ hắn sẽ anh dũng tiến lên, nhưng hắn gặp đối thủ ngang tay, Ninh Nghị đánh bại Bảo Sơn, chém chết ngay mặt. Sau khi nhi tử chết, Tông Hàn cảm thấy Nữ Chân ta đã gặp kẻ địch lớn thật sự, cho rằng chính mình nên tráng sĩ chặt cổ tay, muốn cố gắng hết sức bảo vệ lực lượng về Bắc. Hoàng huynh, đây là bởi vì hắn đã già.

Tông Phụ suy nghĩ một hồi, gật đầu nói:

- Cũng đúng, lúc phụ hoàng dấy binh, bất luận đối diện kẻ địch lợi hại cỡ nào cũng chỉ biết xông thẳng tới trước, còn có đại huynh nữa. Mấy năm trước bọn họ làm gì gặp được trận nào tất thắng? Niêm Hãn chinh chiến cả đời, về già có ý tưởng như vậy cũng không lạ. Ài, ta vốn nghĩ Cốc Thần sẽ khuyên được hắn, nhưng giờ thì . . .

- Cốc Thần thì sao?!

Tông Bật quay đầu lại, ánh mắt phẫn uất:

- Ta cho hắn ba vạn kỵ binh, hắn liệu hồn không mang người về đầy đủ thì chờ xem ta đối phó hắn như thế nào!

Ở trong lòng Tông Phụ vẫn còn e ngại Tông Hàn, Hi Doãn, nên không nói tiếp về vụ 'đối phó'.

Tông Bật ngẫm nghĩ, nói:

- Hoàng huynh, mấy năm nay trên triều đường có nhiều văn thần hơn, không biết hoàng huynh có nghe được tiếng gió gì không?

- Văn thần thân thiết nhiều với Cốc Thần, Thời lão đại nhân.

- Hi Doãn ngưỡng mộ Hán học, nhưng chưa chắc Hán học vừa mắt hắn.

Tông Bật cười khẩy nói:

- Đại Kim ta ở trên lưng ngựa được thiên hạ, nhưng chưa chắc có thể ngồi trên ngựa mà trị thiên hạ, muốn trị thiên hạ thì cần dựa vào văn trị. Trước kia nói là Hi Doãn giỏi về Hán học, chẳng qua là vì hắn đọc sách nhiều hơn các huynh đệ thúc bá một chút, nhưng từ khi Đại Kim được thiên hạ, bốn phương thần tử đến hàng, Hi Doãn . . . hừ, chẳng qua là kẻ đánh giỏi nhất trong những người hiểu Hán học.

Tông Phụ nghe xong gật đầu:

- Nói là trên lưng ngựa được thiên hạ, nhưng chưa chắc có thể ngồi trên ngựa mà trị thiên hạ, ý nghĩa là cái gì? Cách thường dùng của Đại Kim chúng ta sẽ dần dà hết thời. Niêm Hãn, Hi Doãn, bao gồm huynh đệ chúng ta, mấy năm nay chinh chiến chém giết, binh lực càng lúc càng nhiều, vũ khí ngày càng tốt, nhưng đối phó một Vũ triều tầm thường mà kéo dài còn hơn lúc đánh Liêu quốc, tất cả là tại sao?

Tông Phụ tạm dừng một chút:

- Tông Hàn, cách làm của Hi Doãn cũng sẽ dần hết thời.

Tông Bật nhíu mày nói:

- Lúc trước phụ tá dưới trướng của ta đã từng nói việc này rồi, chúng ta không cần để ý Tây triều đình gì đó, thứ cũ kỹ sớm muộn gì cũng sẽ tan rã như tuyết đọng. Cho dù là lần này xuôi Nam, lúc trước Tông Hàn, Hi Doãn làm ra tư thái hung hãn như thế kia, huynh đệ chúng ta nên phát hiện ra bọn họ luôn miệng nói muốn một trận chiến định thiên hạ, thật ra cũng vì nhận ra rằng: thiên hạ này quá lớn, chỉ dùng sức mạnh một đường chém giết, dần dà không tiến lên nổi nữa. Tông Hàn, Hi Doãn đang sợ hãi.

Tông Phụ cũng nhíu mày:

- Nhưng chinh chiến chém giết thì vẫn phải dùng vũ lực.

Tông Bật nói:

- Đúng là cần vũ lực, nhưng khác trước kia nhiều. Lúc chúng ta còn nhỏ, còn chơi tuyết trong núi lớn, bên cạnh chúng ta đều là hán tử Nữ Chân trong nhà không trồng trọt được gì, mùa đông đến phải chịu đói. Khi đó vẫy tay một cái, cả đám kéo nhau ra ngoài chém giết, nên Nữ Chân mới đánh ra danh tiếng mãn vạn không thể địch. Nhưng đánh mấy chục năm, Liêu quốc bị đánh hạ, mọi người đều có gia đình, có vướng bận, khi lại lên đường chinh chiến, vung tay kêu gọi, tự nhiên ít người hưởng ứng liều mạng.

Bình Luận (0)
Comment