Tông Bật cười nhạt:
- Nhóm Tông Hàn, Hi Doãn xem chuyện này là tai họa lớn của tộc Nữ Chân ta, cảm thấy mất đi võ dũng thì giang sơn Đại Kim nguy trong sớm tối. Nhưng những chuyện này đều là lẽ thường, đi đến bước này thì phải như thế thôi, sao có thể cưỡng lại được? Bọn họ cho rằng không có sự liều lĩnh tay trắng thì sẽ trắng tay thật, nhưng ta thì không nghĩ như vậy. Liêu quốc mấy trăm năm, Vũ triều mấy trăm năm tại sao tồn tại được?
- Ngồi trên lưng ngựa lấy được thiên hạ, nhưng ở trên lưng ngựa không thể trị thiên hạ, đây chính là đạo lý trong đó! Người Kim quốc chúng ta không có sự liều lĩnh bạt mạng của hai mươi năm trước, nhưng võ dũng trên chiến trường lẽ nào phải là tay trắng mới làm được? Trên chiến trường có quân pháp, có khích lệ, có huấn luyện, nghĩa lớn quốc gia, còn có gì nhỉ, à, công giáo hóa. Dũng sĩ sẵn lòng xông trận cho Đại Kim chúng ta đều là vì chúng ta tìm ra cách làm thế nào, huấn luyện ra.
- Tông Hàn, Hi Doãn chỉ biết tiến lên, bọn họ già rồi, gặp gỡ kẻ địch lớn là không chịu nổi, cho rằng gặp tai họa ngầm lớn của Kim quốc. Mấy ngày nay bên ngoài nói đúng lắm, nếu Bảo Sơn không hữu dũng vô mưu, cứ khăng khăng nhường thiên thời địa lợi cho Ninh Nghị thì sao Ninh Nghị có thể đánh thuận lợi đến thế! Nếu hắn đổi chỗ khác, lưng không dựa vào một cây cầu đơn thì ba vạn người cũng có thể thoát được!
Tông Bật nói:
- Hoàng huynh, đến bây giờ ta mới nghĩ thông những đạo lý này. Trước kia dù ta nghĩ đến cũng không muốn thừa nhận. Nhưng hoàng huynh cũng thấy thành quả chiến đấu của mấy năm nay, Lâu Thất gục ngã dưới tay Hắc Kỳ, Từ Bất Thất gục ngã dưới Hắc Kỳ, Ngân Thuật Khả gục ngã dưới Hắc Kỳ, Tông Hàn thua thảm ở Tây Nam, nhi tử bị giết. Những đại tướng này ngày xưa ở dưới trướng Tông Hàn đều cực kỳ lợi hại, nhưng càng lợi hại thì càng tin tưởng chiến pháp trước kia của mình không sai.
- Dựa vào một lòng dũng mãnh xông thẳng tới trước, vô cùng cứng rắn, tuy nhờ thế mà đánh bại người Liêu, cũng đánh bại Vũ triều, nhưng đụng phải đối thủ vừa có cương vừa có nhu như Ninh Nghị, cuối cùng từng người đều nếm mùi thất bại. Thật ra ta cảm thấy xét cho cùng là vì thế đạo đang thay đổi, còn bọn họ khư khư không chịu đổi thay, dần dà đi đến ngõ cụt. Hai mươi năm trước, bọn họ vung tay nói xông lên, cả đám người tiến lên liều mạng, hai mươi năm sau, bọn họ vẫn vung tay hô hào xông lên, nhưng ít người chịu liều mạng thì cũng không trách được.
Tông Bật trước kia tính tình ngạo mạn, lúc này nói xong những lời đó thì chắp hai tay sau lưng, ngữ khí ngược lại tỏ ra bình tĩnh.
Bầu không khí trong phòng hơi có vẻ tịch liêu, hai huynh đệ đều trầm mặc, qua một lúc, Tông Phụ khẽ thở dài:
- Mấy ngày nay ta nghe người khác lén thảo luận, dường như có chút đạo lý. Nhưng Tứ đệ à, dù sao cách xa hơn ba nghìn dặm, khó mà xác định nguyên do bên trong.
Tông Bật cười nói:
- Ta cũng chỉ là trong lòng phỏng đoán. Có lẽ còn nguyên do nào khác, ai biết được. Ài, cách nhau quá xa, gặp nạn ở Tây Nam dù sao cũng là ngoài tầm tay với, rất nhiều việc chỉ có thể đợi trở về rồi tính tiếp. Dù thế nào thì quân của chúng ta may mắn không làm nhục mệnh, đến lúc đó chờ xem hai người Tông Hàn, Hi Doãn báo cáo chuyện này thế nào với chúng ta, với bệ hạ.
Tông Bật nói đến đây thì Tông Phụ cười khẽ, lắc đầu nói:
- Ăn cơm đi.
Trên thực tế, nói đến chuyện bên Tông Hàn, ngoài mặt Tông Phụ, Tông Bật tỏ vẻ sốt ruột, các tướng lĩnh cao tầng đều nghị luận, dựng lại tình hình chiến đấu, tạm ngừng việc chúc mừng khải hoàn, nhưng sau lưng thì đám người tâm trạng sung sướng, chẳng qua lén gọi nữ nhân vào phòng vui vẻ chứ không tụ tập tiệc tùng trước công chúng.
Hai huynh đệ trao đổi ý tưởng, ngồi uống rượu tìm vui vẻ. Lúc này là ban đêm ngày mười bốn tháng ba, màn đêm nuốt chửng ánh sáng, trên Trường Giang ở phương xa lập lòe những ánh đèn, mỗi chiếc thuyền chở trái cây thắng lợi của họ đến. Mãi khi đêm khuya có một chiếc thuyền truyền tin lướt nhanh hướng Đỗ Khê, có người đánh thức Tông Bật đang say giấc nồng.
Phía Nam của Trường Giang xảy ra nhiễu loạn.
Một đội nghĩa quân lấy danh nghĩa Hắc Kỳ lẻn vào doanh địa Hán quân đóng ở vùng ngoài Trấn Giang, giết một tướng Hán tên là Ngưu Đồ Tung gây ra hỗn loạn, doanh địa thợ thủ công gần hai vạn người trong đám tù binh bị mở ra cửa lớn, Hán nô thừa dịp đêm đen chạy tứ tán.
- Hắc Kỳ?
Khi nghe cái tên này thì Tông Bật ngây người.
Sau khi người Nữ Chân tàn phá Giang Nam, dân chúng ở các nơi nhà tan cửa nát, nghĩa quân giơ cờ hiệu chống Kim mọc lên như nấm, nhưng chân chính có gan ra tay với người Kim, hơn nữa tổ chức có trật tự và hành động thành công thì gần như không có. Trong vòng một tháng có người nhân danh Hắc Kỳ tụ tập lưu dân ở Giang Nam, Tông Bật biết điều này, nhưng hôm nay đối phương chạy đến cứu người, còn gây rối loạn.
Không lẽ Hắc Kỳ này là hàng thật?
Giây lát sau, Tông Bật thẹn quá thành giận vì sự do dự một thoáng này:
- Truyền lệnh thăng trướng! Nếu còn có người không muốn sống thì ta cho chúng mãn nguyện!
Đến rạng sáng, mệnh lệnh tiêu diệt băng cướp và đám người chạy trốn đã truyền đến phía Nam Trường Giang. Quân đội Kim còn chưa qua sông, trú đóng trên đất phía Nam Trấn Giang lần thứ hai di chuyển.
Sau giữa tháng ba, tin Hà Văn dẫn dắt Hoa Hạ nghĩa quân giết vào doanh địa Nữ Chân, cứu gần tám nghìn người Hán bị bắt đã lan truyền trong Giang Nam. Người Nữ Chân vì việc này mà mở ra một đợt đồ sát mới. Tiếng tăm của Công Bình đảng không lâu sau theo quân tiên phong tàn phá và máu tươi tiến vào tầm nhìn của mọi người.
Cùng lúc đó, một bữa tiệc thảm liệt máu và lửa thật sự đang nở rộ trong vùng núi ở Tây Nam. Trong khi chúng ta chuyển tầm nhìn hướng bốn phương thiên hạ, đường núi kéo dài trăm dặm này chưa bao giờ ngừng xung đột.
Vì tranh cướp vận mệnh quốc gia để Đại Kim nổi lên, xóa sổ tai họa ngầm cuối cùng của Kim quốc, trong mấy tháng qua, Hoàn Nhan Tông Hàn dẫn dắt đại quân ngang nhiên xông vào vùng núi này, cho tới hiện tại, bọn họ vẫn vì nguyên nhân đó muốn dọc theo đường núi hẹp hòi khúc khuỷu này lao ngược ra. Khi đi vào thì hung mãnh sục sôi, tới lúc rút ra, bọn họ vẫn giống như dã thú, thứ thêm vào là càng nhiều máu tươi, một vài phương diện nhuộm đẫm bi tráng khiến người rung động.
Vô luận đám người cách xa mấy nghìn dặm đánh giá hời hợt như thế nào, giây phút này chuyện phát sinh trong vùng núi Tây Nam xứng đáng là đấu tranh của nhóm người mạnh nhất thời đại này.
- Meo meo meo.
Khoảnh khắc nhận được thư từ Lâm An gửi đến, ánh lửa của Đế Giang vụt qua trời đêm, Hồng Đề ở bên cạnh quay đầu qua nhìn Ninh Nghị giơ lá thư, phát ra âm thanh kỳ lạ.
Hồng Đề hỏi:
- Hả? Sao thế?
- Đùa gì vậy? Hung tàn, gian xảo, điên cuồng, bạo ngược . . . ta làm gì có mấy cái này?
Gần đó, ngọn lửa nổ tung trên đường núi dưới màn đêm, lửa cháy hừng hực.
- Xấu xa, vu oan cho ta. . . .
Năm đầu Vũ Chấn Hưng, tháng ba.
Lấy cuộc chiến Vọng Viễn Kiều làm bước ngoặt, chiến dịch Tây Nam liên tục dài cỡ bốn tháng đi vào giai đoạn Hoa Hạ quân phản công có tính chiến lược.
Tranh cướp, chém giết đối đầu triển khai cùng lúc với 'đàm phán hòa bình' trao đổi tù binh. Tuy chỉ là trao đổi mấy trăm tù binh, nhưng Kim quốc tốn nhiều công sức cho danh sách sàn lọc tuyển chọn này.
Ngày thứ ba sau khi bắt đầu đàm phán, các bộ của Hoa Hạ quân sắp xếp bốn đường binh lực kéo hướng Hoàng Minh huyện, Vũ Thủy Khê, đánh thông con đường truy kích.
Bên Nữ Chân cũng điều động quân đội rất nhanh, trong lúc Hoa Hạ quân tiến lên thì đội Kim giơ cờ trắng, nâng binh khí, bày ra trạng thái quân đến đường cùng liều mạng tiến công, đập nồi dìm thuyền. Mấy ngày đầu họ làm tư thái cực kỳ kiên quyết, ở mấy khu vực mấu chốt cục bộ, quân đội Nữ Chân triển khai tấn công mãnh liệt, thế công như vũ bão mà liên miên, cài răng lược.
Nếu nhìn từ đằng sau thì thủ đoạn đánh nghi binh lão luyện như vậy thành công mê hoặc rất nhiều người, đương nhiên cũng không thể thuần túy nói là đánh nghi binh, nếu như người Kim thật sự không muốn sống, cứ muốn bất chấp tất cả đột nhập đồng bằng Thành Đô, nhìn về lâu dài thì người Kim khó mà sống đi về nhà, nhưng ít nhất trong thời gian ngắn vẫn có thể chế tạo nhiều phiền phức cho Hoa Hạ quân. Cũng vì thủ đoạn như vậy, mấy ngày đầu tháng ba Hoa Hạ quân hành động cẩn thận, bởi vì thái độ của Kim quân y như thật, việc xúi giục đám Hán tướng như Lý Như Lai cũng bị chậm lại.
Cục diện như vậy tự nhiên không thể nào liên tục quá lâu. Ngày sáu tháng ba, tùy theo mấy đội ngũ tác chiến đặc chủng của Hoa Hạ quân luôn kiên quyết vững vàng thẳng tiến, cục diện tiền tuyến của người Nữ Chân không thể chống chọi được nữa.
Hôm nay, tùy theo Bạt Ly Tốc dẫn dắt quân đội tiền tuyến phát động tổng tấn công, chủ lực Kim quân chủ lực bắt đầu lùi lại phía sau, khoảnh khắc thật sự đụng độ, chiến trường trong núi dài mấy chục dặm nháy mắt sôi trào lên.
Từ Sư Lĩnh đến Tú Khẩu, bộ đội tiến công gặp pháo kích dày đặc, tên lửa còn sót lại có một nửa được phê chuẩn sử dụng, mấy vạn Hán quân bị chặn ở phần đầu chiến trường, thời điểm này việc xúi giục Hán quân trở thành một phần then chốt trên chiến trường.