Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 1201 - Chương 1201: Thiên Quang Gầm Rống Ám Hỏa Lan Tràn 3

Chương 1201: Thiên quang gầm rống ám hỏa lan tràn 3 Chương 1201: Thiên quang gầm rống ám hỏa lan tràn 3

- Đám người thảo nguyên đó đang ném xác chết vào thành.

Bầu trời xám xịt, mây đen kịt hạ thấp xuống, trong sân cũ kỹ có mái tránh mưa, dưới mái chất các hòm lớn nhỏ, một góc sân chất đống củi khô, dưới mái hiên có lò lửa đang đun sôi nước. Thang Mẫn Kiệt ăn mặc như dân bốc vác, đội mũ vành rộng, tay cầm tách trà ngồi dưới mái hiên nhỏ giọng báo cho Lư Minh Phường.

Lư Minh Phường mặc đồ tốt hơn Thang Mẫn Kiệt một chút, lúc này dáng vẻ tương đối tùy ý. Lư Minh Phường có thân phận thương nhân vào Nam ra Bắc, bởi vì người thảo nguyên đột ngột đến vây thành, Vân Trung Phủ không ra được, hàng hóa quý giá cũng bị đặt trong sân.

- Ném xác chết?

- Có đầu người, có xác chết bị chặt thành từng khúc, thậm chí có nội tạng, bị bọc lại ném vào trong, một số còn mang mũ giáp bị ném vào, tóm lại sau khi rơi xuống đất thì mùi hôi nghẹt mũi. Ước chừng là đầu của cầm đầu lính Kim dẫn lính tới giải vây, người thảo nguyên giết họ, bắt tù binh phân thây và gói lại, phơi dưới nắng vài ngày sau đó ném vào thành.

Thang Mẫn Kiệt cởi mũ xuống, nhìn tách trà trong tay:

- Đám công tử bột Nữ Chân sau khi nhìn thấy đầu người thì tức điên.

- Ném xác chết vào thành là muốn tạo ôn dịch?

Thang Mẫn Kiệt lắc đầu, nói:

- Không tạo dịch nổi. Phơi xác chết mấy ngày, bị ném vào trong rất khó dọn dẹp, nhưng cũng chỉ là hơi ghê tởm. Thời Lập Ái sắp xếp rất ổn thỏa, gom xác chết lại đốt tại chỗ, người phụ trách dọn dẹp mặc áo khoác đã trụng trong nước sôi, ta vận chuyển vôi qua đó tưới lên chân tường thành. Bọn họ học theo lão sư, dù người thảo nguyên thật sự ném một đám xác chết nhiễm dịch bệnh vào thành, phỏng chừng là họ bị nhiễm trước.

- Đã tìm hiểu rõ ràng trạng huống ngoài thành chưa?

Thang Mẫn Kiệt lắc đầu, nói:

- Ta tìm hiểu sơ rồi, bên người Kim thì không rõ lắm. Lão già Thời Lập Ái đó vững vàng giống tảng đá thối trong hầm cầu. Ngày thứ hai sau khi người thảo nguyên đến, lão phái người ra ngoài thăm dò, nghe nói còn chiếm ưu thế, nhưng không biết đã nhìn thấy cái gì, không lâu sau kêu người về hết, cứng rắn lệnh cho mọi người đóng cửa không được ra. Hai ngày này người thảo nguyên lắp máy ném đá, xua tù binh người Kim tụ tập gần máy ném đá, bắt họ ném xác chết, còn trên tường thành thì quăng đá đánh trả đè chết từng nhóm người mình.

Thang Mẫn Kiệt đặt tách trà bên môi, không nhịn được bật cười:

- Ha ha, đám nhóc kia tức điên, nhưng Thời Lập Ái không lên tiếng thì bọn họ không động đậy được . . .

Lư Minh Phường uống ngụm trà:

- Thời Lập Ái già mà minh mẫn, sức phán đoán và tầm nhìn của lão không thể khinh thường, chắc lão đã phát hiện ra cái gì.

- Hai bên mới bắt đầu giao thủ, đánh trận đầu chiếm ưu thế vậy mà sau đó thành rùa đen rút đầu, lão làm như vậy để lộ sơ hở rất lớn, về sau có thể lợi dụng điều này, ha ha.

Thang Mẫn Kiệt quay đầu qua hỏi:

- Bên ngươi thì có ý tưởng gì không?

Lư Minh Phường nói:

- Đầu tiên là mục đích của người thảo nguyên. Vân Trung Phủ phong thành, hiện giờ tin tức bên ngoài không vào được, bên trong cũng không ra được. Dựa theo tin tức gom góp lại thì đám người thảo nguyên này không phải hỗn loạn không có trật tự gì, từ mấy năm trước bọn họ ma sát với người Kim ở phía Tây, không lần nào chiếm ưu thế. Sau này người thảo nguyên chuyển ánh mắt về phía Tây Hạ, lần này quay về Trung Nguyên, sau khi phá Nhạn Môn Quan gần như cùng ngày liền giết tới Vân Trung, không biết họ làm gì mà khiến Thời Lập Ái sản sinh cảnh giác, những độn tác này đều chứng minh bọn họ có mưu đồ, trận chiến đấu này là có mục đích.

Lư Minh Phường nói tiếp:

- Nếu có mưu đồ, vậy mưu đồ cái gì? Đầu tiên, khả năng bọn họ bắt lấy Vân Trung không lớn, tuy đại quân Kim quốc mấy chục vạn người rầm rộ đi ra ngoài, nhưng hậu phương vẫn còn người, trong huân quý, lính già còn đầy nhân tài, rút ra mấy vạn người từ các nơi không khó gì. Tạm không nói đám người thảo nguyên này không có dụng cụ công thành, cho dù bọn họ thật sự là kỳ tài ngút trời, biến ra ảo thuật chiếm được Vân Trung thì cũng không ở nơi này lâu được. Nếu người thảo nguyên có thể dùng bih từ Nhạn Môn Quan đến Vân Trung Phủ thì nhất định xem thấu tất cả điều này, đã không chiếm được thành thì bọn họ vì cái gì?

Lư Minh Phường đếm ngón tay:

- Lương thảo, quân ngựa, sức người, hoặc là vật tư càng then chốt hơn nữa. Mục đích là thứ biểu thị họ nhận thức về chiến tranh đến mức nào. Nếu là ta thì sẽ đặt mục đích đầu tiên vào Đại Tạo Viện, nếu không chiếm được nó cũng có thể đặt mục tiêu vào mấy nơi vận chuyển tích trữ quân nhu vật tư khác, hai chỗ gần nơi này nhất là Hồng Sơn, Lang Lương. Hai nơi này vốn là chỗ Tông Hàn tạo ra để trữ vật tư, có trọng binh canh gác, có thể uy hiếp Vân Trung, vì cứu viện, có lẽ sẽ điều động những binh lực kia đi. Vấn đề ở chỗ, người thảo nguyên thật sự hiểu rõ hỏa khí, quân bị đến mức này không?

Thang Mẫn Kiệt yên lặng nhìn hắn.

Lư Minh Phường lại nói:

- Biết mục đích của người thảo nguyên thì có thể đại khái đoán trước hướng đi của chiến tranh lần này. Có lẽ chúng ta có thể tiếp xúc với đám người thảo nguyên này, nhưng nhất định phải hết sức cẩn thận, cố gắng thận trọng. Chuyện quan trọng trước mắt là nếu chiến tranh giữa người thảo nguyên và người Kim tiếp tục thì những người Hán ở ngoài thành có lẽ sẽ có một cơ may sống, chúng ta có thể trước tiên lên kế hoạch mấy tuyến đường, xem thử có thể thừa dịp hai bên đánh cho sứt đầu mẻ trán tranh thủ cứu một số người không.

Thang Mẫn Kiệt yên lặng nghe đến đây, trầm mặc giây lát mới hỏi:

- Tại sao không suy xét kết minh với bọn họ? Không lẽ Lư lão đại biết nội tình gì rồi?

- Lão sư từng nói một câu.

Thang Mẫn Kiệt cau mày:

- Hửm?

Lư Minh Phường ngồi thẳng lên, đắn đo có nên mở miệng, sau đó phản ứng lại liếc qua Thang Mẫn Kiệt, mỉm cười nói:

- Ngay từ đầu ngươi muốn nói điều này phải không?

Khóe mắt Thang Mẫn Kiệt cong lên ý cười hơi tàn độc:

- Nhìn thấy kẻ địch của kẻ thù, phản ứng đầu tiên đương nhiên là có thể làm bằng hữu. Lúc đầu người thảo nguyên vây thành, ta liền nghĩ có thể mở cổng giúp họ không, nhưng mà khó khăn quá lớn. Về hành động của người thảo nguyên, ta từng nghĩ một việc, mấy năm trước lão sư giả chết, trước khi lão sư ra tay từng đi Tây Hạ một chuyến, có lẽ hành động của người thảo nguyên có chút liên quan đến sắp xếp của lão sư. Ta cảm thấy hơi lạ là tại sao chỗ ngươi mãi chưa thông báo ta làm sắp xếp.

Ánh mắt của hắn thành khẩn, nói:

- Mở cổng thành có rủi ro rất lớn, nhưng để ta làm sẽ được sắp xếp tốt nhất. Ta còn tưởng đâu các ngươi không tin tưởng giao cho ta làm việc này.

Thang Mẫn Kiệt ngay thẳng nói ra, trong mắt có ý cười. Tuy hắn dùng mưu tàn nhẫn, đôi khi hơi điên cuồng đáng sợ, nhưng ở trước mặt người mình thì thường chỉ có sự thẳng thắn.

Lư Minh Phường cười nói:

- Lão sư không sắp xếp nhiệm vụ gì liên quan thảo nguyên.

- Ngươi nói vậy thì ta hiểu rồi.

Thang Mẫn Kiệt uống một ngụm trà, ánh mắt giấu sau tách trà bởi vì trầm tư mà trông hơi nguy hiểm:

- Nếu lão sư không tham dự thì hành động của người thảo nguyên là tự họ quyết định, chứng minh trong nhóm người ngoài thành có một số người là nhà chiến lược ánh mắt nhìn rất xa, nguy hiểm đây.

Thang Mẫn Kiệt nói như vậy chứng tỏ đã để ý đám kỵ sĩ thảo nguyên ngoài thành, hắn quay đầu nhắc nhở:

- À mà ngươi vừa nói là lão sư có nói câu gì?

Lư Minh Phường gật đầu, nói:

- Lần đó quay về Tây Nam, ta cũng suy xét hành động trước khi lão sư ra mặt, dù sao lão sư đi Tây Hạ, lão sư có chút xem trọng người thảo nguyên. Sau khi suy nghĩ ta có nói chuyện với lão sư, nói đến chuyện này. Ta suy xét là Tây Hạ cách chúng ta khá gần, nếu bên lão sư có sắp xếp hậu chiêu gì thì cho chúng ta biết, để còn nắm rõ, nhưng lão sư lắc đầu, nói là không để lại gì ở Tây Hạ.

Thang Mẫn Kiệt cau mày thì thào:

- Điều này không giống với cách làm việc của lão sư.

- Lúc sau lão sư nói một câu khiến ta ấn tượng rất khắc sâu, lão sư nói: Người thảo nguyên là kẻ địch, chúng ta suy xét cách đánh bại chúng là được. Đây là nguyên nhân ta nói nếu tiếp xúc nhất định phải cẩn thận.

Thang Mẫn Kiệt cúi đầu trầm tư thật lâu, khi ngước đầu lên thì đã suy nghĩ kỹ rồi mới nói:

- Nếu lão sư từng nói câu này thì lão sư đúng là không muốn chơi trò xa thân gần đánh với người thảo nguyên. Điều này thật kỳ lạ, tuy Vũ triều bị diệt vong do chơi mưu này kế kia nhiều, nhưng chúng ta không phải ỷ lại mưu kế. Lúc trước đi theo lão sư học tập, lão sư lặp đi lặp lại nhấn mạnh rằng thắng lợi đều là đến từ tính toán trước tích lũy từng chút một, lão sư đi Tây Hạ nhưng không đặt quân cờ nào, vậy tức là lão sư suy xét điều gì đó.

Lư Minh Phường cười nói:

- Lão sư không nói câu nào về việc kết minh với người thảo nguyên, nhưng cũng không nói rõ không thể lợi dụng. Nếu ngươi có ý tưởng, thuyết phục được ta thì ta cũng đồng ý làm.

Thang Mẫn Kiệt lắc đầu, nói:

- Ý tưởng của lão sư có lẽ là có thâm ý nào đó, lần sau gặp ta sẽ hỏi thử. Hiện giờ nếu không có mệnh lệnh rõ ràng thì chúng ta cứ tùy theo tình huống bình thường, rủi ro quá lớn thì không liều được ăn cả ngã về không, nếu rủi ro ít thì chúng ta cứ đi làm. Lư lão đại, chuyện cứu người mà ngươi đề cập thì nhất định phải làm, còn về tiếp xúc như thế nào cứ đợi từ từ rồi tính. Trong nhóm người này nếu có đại nhân vật chưa ra mặt với đời thì chúng ta thận trọng chút cũng tốt.

Lư Minh Phường gật đầu.

Bình Luận (0)
Comment