Thang Mẫn Kiệt mang theo nghi vấn đến, đã bị vây thành mười ngày, sự kiện lớn như vậy vốn có thể vớt chút cá trong nước đục, nhưng Lư Minh Phường không có động tác gì lớn, nên Thang Mẫn Kiệt đoán phải chăng có hành động lớn nào mà mình không được tham dự.
Bây giờ nghi vấn đã bị xóa bỏ, trong lòng Thang Mẫn Kiệt thoải mái, uống hai hớp trà, chợt cười nói:
- Mà này, Lư lão đại.
- Hửm?
- Ngươi nói xem, có khi nào lúc nhóm lão sư đến Tây Hạ, đám thảo nguyên dã man không có mắt kia đặc biệt vị phu nhân của Bá Đao, kết quả lão sư dứt khoát diệt bọn họ luôn?
- Vậy mà ngươi cũng nói ra được, thật là không lấy đại cục làm trọng.
Thang Mẫn Kiệt cười nói:
- Cũng đúng, nếu có việc này, ở trước mặt phu nhân Bá Đao kia e rằng không có vài tên tên thảo nguyên dã man không có sống tới bây giờ.
Hắn tạm dừng rồi nói tiếp:
- Nếu người thảo nguyên thật sự đắc tội lão sư, tạm thời lão sư không tiện trả thù thì cũng sẽ để lại càng nhiều hậu chiêu mới đúng.
Giờ thì Thang Mẫn Kiệt thật sự suy nghĩ rõ ràng, nếu Ninh Nghị thật sự ghi hận đám người thảo nguyên kia, vậy thái độ của hắn sẽ không là tùy ý bọn họ, hắn đã sớm dùng các chiêu như xa thân gần đánh, mở cửa làm ăn, lôi kéo làm quen. Ninh Nghị không làm gì cả, tuy chuyện này hơi kỳ lạ nhưng Thang Mẫn Kiệt tạm đặt nghi hoặc trong lòng, có lẽ bên trong có đáp án rất thú vị, hắn hơi tò mò muốn biết.
Hai người thương lượng đến đây thì đã có phác thảo cho chuyện tiếp theo, Lư Minh Phường định đi chỗ Trần Văn Quân tìm hiểu tin tức. Trong lòng Thang Mẫn Kiệt dường như có chuyện gì, lúc sắp đi còn ngập ngừng muốn nói lại thôi.
Lư Minh Phường hỏi:
- Sao vậy?
Thang Mẫn Kiệt mới lên tiếng:
- Biết La Nghiệp trong quân đội không?
- Biết chứ, La Phong Tử, hắn là ma cũ đi theo Võ Thụy Doanh khởi binh, hình như . . . luôn nhờ chúng ta tìm muội muội giúp hắn, sao vậy?
- . . .
- Có manh mối? Sống? Hay đã chết?
Thang Mẫn Kiệt do dự một chút, cuối cùng chỉ nói:
- Thôi, đợi ta xác nhận rồi nói với ngươi sau.
Lư Minh Phường gật đầu, nói:
- Được.
Thang Mẫn Kiệt không chịu nói thì Lư Minh Phường cũng không hỏi dồn. Hắn ở đất Bắc nhiều năm, chuyện gì đều đã chứng kiến. Sỉ nhục Tĩnh Bình trôi qua lâu như vậy, nhóm Hán nô đầu tiên lên Bắc gần như chết hết, loại tin tức này vô luận là tốt hay xấu, chỉ riêng quá trình của nó đã đủ để phá hủy cuộc đời của người bình thường. Trước khi thắng lợi hoàn toàn đến, đối với tất cả điều này tốt nhất là nuốt chửng đi, đừng nhai kỹ, đó là cách duy nhất khiến người cố gắng giữ được tinh thần bình thường.
Hai người ra khỏi sân, đi hướng khác nhau.
Cùng dưới một vòm trời, lửa chiến ở Tây Nam, Kiếm Môn Quan còn đang cháy. Tông Hàn dẫn dắt bộ đội Kim quốc và Hoa Hạ quân đoàn Bảy do Tần Thiệu Khiêm dẫn dắt đã mở màn cuộc chiến lớn. . . .
- Các vị, thời điểm quyết chiến đã đến!
Ngày mười chín tháng tư, Đại Long Sơn gần Khang huyện, ánh trăng lúc rạng sáng lấp lánh xuyên qua khung cửa sổ nhà gỗ chiếu vào nhà thành hình ô vuông.
Trong nhà gỗ đốt đống lửa không quá lớn, ánh lửa hòa cùng ánh sao, Tần Thiệu Khiêm làm động viên cho tướng lĩnh quân Bảy mới tập hợp lại đây.
Tần Thiệu Khiêm nói:
- Đã qua hơn mười năm, trong thời gian đó Trung Nguyên bị chiếm đóng trong lửa chiến, đồng bào của chúng ta bị ức hiếp, bị đồ sát, chúng ta cũng giống như vậy, chúng ta mất đi chiến hữu, các vị đang ngồi đây phần lớn bị mất người thân, các người còn nhớ . . . hình dáng người thân của mình không?
Ngoài phòng, chiến sĩ của Hoa Hạ quân đoàn Bảy đã tập kết bên cạnh từng đống lửa.
Tần Thiệu Khiêm nói:
- Ta còn nhớ hình dáng của phụ thân mình. Vũ triều năm xưa là một chỗ tốt, phụ thân của ta là tể phụ của triều đình, vì thủ Biện Lương mà đắc tội hoàng đế, cuối cùng chết trên đường bị lưu đày. Huynh trưởng của ta là mọt sách, hắn thủ Thái Nguyên hơn một năm, triều đình không chịu phát binh cứu hắn, cuối cùng hắn bị người Nữ Chân băm vụn, đầu treo trên tường thành, có người đưa đầu của hắn về . . . ta không nhìn thấy.
- Trong mười mấy năm ngắn ngủi đó, ta vẫn nhớ hình dáng của họ, cũng nhớ kỹ dáng vẻ của Biện Lương. Đứa con còn sót lại của huynh trưởng hiện giờ còn là một đứa nhóc, nó lớn lên trong Kim quốc, bị người Kim chặt một ngón tay. Chỉ là mười mấy năm, con nít thời của ta suốt ngày bắt gà chọc chó trong thành, nhưng con nít bây giờ bị chặt ngón tay, nói chuyện không rõ ràng, nó lớn lên trong đám người Nữ Chân, thậm chí không dám nói chuyện!
Ngựa và lừa kéo xe lớn từ trên núi xuống, trên xe chở các quân giới như pháo sắt, phương xa có một số dân chúng đến ven núi nhìn lén.
Tần Thiệu Khiêm dùng một con mắt nhìn đám tướng lĩnh:
- Có người nói, tụt hậu sẽ bị đánh, nên chúng ta ăn đòn. Ta nhớ mười mấy năm trước khi người Nữ Chân lần đầu xuôi Nam, ta và Lập Hằng ở ven đường nói chuyện, dường như là vào một buổi hoàng hôn, xế chiều của Vũ triều. Lập Hằng nói, quốc gia này đã mắc nợ, ta hỏi hắn làm sao trả nợ? Hắn nói trả bằng mạng. Nhiều năm qua, không biết đã chết bao nhiêu người, chúng ta luôn trả nợ, trả đến tận bây giờ.
Gió thổi đống lửa bên ngoài chiếu ra từng bóng dáng thẳng tắp, bầu không khí lẫm liệt càng đậm hơn.
Tần Thiệu Khiêm quét mắt qua mọi người:
- Từ Hạ Thôn đến Đổng Chí Nguyên, Tây Bắc rồi tới Tiểu Thương Hà, Đạt Ương, lại đến chỗ này. Kẻ địch của chúng ta từ Quách Dược Sư đến đám lính già của triều đình, từ người Tây Hạ đến Lâu Thất, Từ Bất Thất, từ ba năm ở Tiểu Thương Hà đến Hoàn Nhan Tông Hàn, Hoàn Nhan Hi Doãn ngày nay. Có bao nhiêu người từng đứng cạnh các ngươi? Bọn họ theo các ngươi xông lên trước, gục ngã ở dọc đường.
- Hơn mười năm trước, chúng ta nói đến người Nữ Chân giống như một thần thoại, từ Xuất Hà Điếm đến Hộ Bộ Đạt Cương, bọn họ đánh bại người Liêu quốc không ai bì nổi, mỗi lần đều là lấy ít thắng nhiều. Còn Vũ triều chúng ta, nghe người Liêu quốc đến đã cảm thấy đau đầu, huống chi là Nữ Chân mãn vạn không thể địch? Lúc ở Đồng Quán dẫn dắt hơn mười vạn người Bắc phạt, đánh không lại bảy ngàn Liêu binh, bỏ ra mấy nghìn vạn lượng bạc mua về bốn châu trong Yến Vân mười sáu châu.
Tần Thiệu Khiêm nhớ lại năm xưa, cười nói:
- Đồng vương gia năm đó là nhân vật một tay che trời, chúng ta đều phải quỳ trước mặt hắn, mãi khi Lập Hằng giết Chu Triết, Đồng Quán chắn ở phía trước, Lập Hằng một bàn tay đánh vào đầu hắn, hắn bay lên đập đầu vào bậc thang của Kim Loạn điện, bùm một tiếng . . .
- Năm đó, chúng ta quỳ nhìn Đồng vương gia, Đồng vương gia quỳ nhìn hoàng đế, hoàng đế quỳ nhìn người Liêu, người Liêu quỳ nhìn Nữ Chân. Tại sao người Nữ Chân lợi hại như vậy? Lúc ở Hạ Thôn, chúng ta không biết, đại quân trăm vạn thành Biện Lương cần vương, bị mấy vạn người ngựa của Tông Vọng xung phong vài lần đánh tan tác, đó là chênh lệch cách xa đến nhường nào. Nhiều người trong chúng ta luyện võ cả đời, chưa từng ngờ tới cách biệt giữa người với người sẽ lớn đến mức đó. Nhưng mà! Hôm nay!
Giọng của Tần Thiệu Khiêm như sấm nổ:
- Chênh lệch này còn không? Giữa chúng ta và Hoàn Nhan Tông Hàn, là bên nào đang sợ???
Ngoài cửa sổ, ánh lửa chập chờn, gió đêm giống tiếng hổ gầm xuyên qua đồi núi.
- Quân đoàn Năm chúng ta vừa đánh bại họ ở Tây Nam, Ninh tiên sinh giết nhi tử của Tông Hàn ngay trước mặt họ, giết Ngoa Lý Lý, giết Đạt Lãi, giết Dư Dư. Trần Phàm giết Ngân Thuật Khả ở Đàm Châu, sau đó là đệ đệ của hắn, Bạt Ly Tốc vĩnh viễn không thể đi ra Kiếm Các! Trên nay những người này dính đầy máu của người Hán, chúng ta đang từng chút một bắt chúng trả lại!
- Quân đoàn Năm đã đối kháng với Tông Hàn trong hoàn cảnh gian nan nhất, chuyển bại thành thắng. Chư vị Hoa Hạ quân, binh lực của họ đã rất eo hẹp, Bạt Ly Tốc liều mình bảo vệ Kiếm Các, không muốn cho hai quân đội chúng ta nối liền thành một. Tông Hàn cho rằng chỉ cần ngăn cách Kiếm Các, bọn họ ở bên này đối mặt với chúng ta sẽ chiếm ưu thế về binh lực, chủ lực của họ có gần mười vạn, còn chúng ta chỉ vỏn vẹn hai vạn người, nên Tông Hàn muốn thừa dịp Kiếm Các chưa bị phá tranh thủ đánh bại chúng ta, cuối cùng cho trận đại chiến này một giải thích.
Đáy mắt Tần Thiệu Khiêm vụt qua sát ý:
- Người Nữ Chân đã là tướng bại trận trong Tây Nam, nhuệ khí của chúng đã mất, nhưng Tông Hàn, Hi Doãn không muốn thừa nhận điểm này, đây là một tin tốt và một tin xấu với chúng ta. Tin tốt là chúng ta đối mặt một đám tướng bại trận; tin xấu là một đám quân đội mãn vạn không thể địch từng đánh hạ giang sơn cho người Nữ Chân đã không còn nữa.
- Hoa Hạ quân đoàn Bảy chúng ta trải qua bao nhiêu mài giũa đi đến hôm nay. Giữa người với người tại sao cách biệt nhiều như thế? Chúng ta đẩy người vào cái lò lửa lớn này đốt cháy, chạy trên mũi đao, lăn lộn trong biển máu, ăn nhiều cực khổ, trải qua trui rèn khó khăn nhất, các ngươi từng đói bụng, từng chịu đựng áp lực, từng nuốt than lửa, từng chạy trong gió cát, đi đến nơi này. Nếu là năm xưa, nếu là ở Hộ Bộ Đạt Cương, chúng ta sẽ sẽ đánh chết hoàn Nhan A Cốt Đả ngay trước quân trận.
- Nhưng mà hôm nay, chúng ta chỉ có thể ăn cơm thừa.
Tần Thiệu Khiêm nói đến đoạn này thì ngữ điệu không cao, gằn từng chữ như ngậm máu, tướng lĩnh trong phòng đều ngồi nghiêm chỉnh, mọi người siết chặt hai nắm tay, có người nhẹ nhàng xoay cổ phát ra tiếng động khe khẽ trong ban đêm mát lạnh.
Tần Thiệu Khiêm tạm dừng giây lát:
- Ngẫm lại những người đã chết trên con đường phía sau đi! Ngẫm lại hung thủ đã làm những chuyện tồi tệ này! Bọn họ có mười vạn người, bọn họ đang đi hướng chúng ta! Bọn họ muốn thừa dịp chúng ta ít người để ăn bớt! Vậy cứ cho họ ăn! Chúng ta phải đập nát vọng tưởng cuối cùng của họ, chúng ta phải vùi đầu chó của Thiên Hạ Binh Mã Đại Nguyên Soái Hoàn Nhan Tông Hàn này vào bùn lầy!
- Tất cả tập hợp!
Tướng lĩnh trong phòng đứng lên.
Tần Thiệu Khiêm quét mắt qua bọn họ.
Ánh trăng sáng trong ngoài cửa sổ cũng quét qua núi trập trùng chốn trần gian này, có một số ảnh hưởng tựa như sóng gợn khuếch tán, tướng lĩnh đi hướng binh sĩ, từng tầng động viên. Sau đó bộ đội thám báo hành động trước, rồi tới chủ lực, đồ quân nhu. Quân đội Bảy khác với quân đội khác, bọn họ không cuồng nhiệt ở mặt ngoài, chỉ có máu thiêu đốt trong thân thể.
Giây phút quyết chiến đã đến.
- Chúng ta . . . xuất chinh!
Quân tiên phong giống như sông lớn vỡ đê tràn lên.