Tông Hàn ít khi nhớ biển rừng và cánh đồng tuyết kia.
Hổ Thủy (Nay là khu vực Cáp Nhĩ Tân A Thành) không có bốn mùa, cánh đồng tuyết ở đó thường khiến người cảm thấy xuân hạ thu đông viết trong sách là ảo giác. Người Nữ Chân từ nhỏ lớn lên trong nơi đó thậm chí không biết vùng nào trong trời đất này thay đổi bốn mùa khác với quê hương.
Biết được quá nhiều là một loại thống khổ.
Tông Hàn là con trai cả của quốc tướng Tát Cải, tuy Nữ Chân là bộ lạc nhỏ nghèo nàn, nhưng hắn làm con của quốc tướng lẽ tất nhiên được đặc quyền, có Tát Mãn kiến thức uyên bác giảng thuật đạo lý trong đất trời cho hắn nghe, hắn may mắn được đi phía Nam, được nhìn và cảm nhận mùi vị mùa hè của Liêu quốc.
Đó là hương vị của thống khổ.
Có một khoảng thời gian, hắn thậm chí cảm thấy người Nữ Chân sinh ra giữa trời đất băng giá là ông trời nguyền rủa họ. Khi ấy hắn còn nhỏ, rất sợ mùa đông, mọi người thường dấn thân vào trời tuyết rồi buổi tối không về nữa, người ta nói kẻ đó không thể quay về.
Trong băng tuyết có sói, có gấu, mọi người dạy cho hắn cách chiến đấu, hắn không sợ sói và gấu, hắn chỉ sợ băng tuyết không thể chiến thắng, vật khổng lồ tràn ngập ác ý giữa bầu trời đó dù hắn cầm cương đao và cây lao cũng không thể làm nó trầy xước. Lúc hắn còn nhỏ, mọi người trong bộ lạc dạy hắn phải trở thành dũng sĩ, nhưng dũng sĩ không thể tổn thương góc trời này, mọi người không cách nào chiến thắng thứ không thể bị tổn thương.
Dù trở thành dũng sĩ mạnh nhất, ở trước mặt kẻ địch thì hắn vẫn chỉ là con kiến bất lực.
Mãi đến năm mười hai tuổi, hắn theo đám người lớn tham gia săn mùa đông lần thứ hai, trong gió tuyết, hắn bị lạc với người lớn. Ác ý đầy trời đè ép thân thể của hắn, tay hắn đông cứng trong băng tuyết, đao thương không thể bảo vệ hắn. Hắn một đường tiến lên, gió và tuyết xoay quanh, con thú khổng lồ như muốn nuốt chửng hắn.
Mãi đến khi chân trời còn sót lại tia sáng cuối cùng, hắn phát hiện một cái nhà nhỏ từ củi gỗ xếp chồng lên dưới một gốc cây, không biết là thợ săn Nữ Chân nào dựng tạm nơi nghỉ ngơi. Tông Hàn bò vào trong, trốn trong không gian nhỏ kia, uống hết ngụm rượu cuối cùng mang theo bên người.
Bên ngoài đống củi là cuồng phong gào rít giận dữ, hắn co ro cuộn chặt người trong không gian kia.
Hắn cứ như thế ở cùng gió tuyết một buổi tối, không biết từ khi nào, gió tuyết ngừng một cách lặng lẽ. Hắn bò ra khỏi phòng, vạch tuyết đọng sang bên, ước chừng là bình minh, bên trên rừng cây có sao giăng, trời đêm trong như tẩy, khoảnh khắc đó, giống như đất trời chỉ có mình hắn, bên cạnh là nơi lánh nạn nhỏ bé từ đống củi xếp chồng lên. Hắn dường như hiểu được, trời đất thì vẫn chỉ là trời đất, không phải con thú khổng lồ.
Sáng hôm sau, hắn xuất phát từ chỗ đống củi kia, mang đao và thương, hắn săn giết một con sói trong cánh đồng tuyết, uống máu ăn thịt sói, trước khi trời tối hắn tìm được một căn nhà thợ săn nhỏ khác, tìm phương hướng mà mình đi vào đây.
Mọi thứ rõ ràng bày ra trước mặt Tông Hàn, trong trời đất đầy rẫy nguy cơ, nhưng trời đất không tồn tại ác ý, con người chỉ có đi từ đống củi này đến đống củi khác là có thể chiến thắng hết thảy. Từ đó về sau, hắn thành chiến sĩ xuất sắc nhất tộc Nữ Chân, hắn nhạy bén phát hiện, tính toán cẩn thận, dũng cảm giết chóc, hắn đi từ đống củi này đến chỗ đống củi khác.
Lâu dài tới nay, người Nữ Chân vẫn luôn sống trong đất trời khắc nghiệt như vậy, chiến sĩ xuất sắc luôn giỏi về tính toán, tính toán sống, cũng tính toán chết.
Mấy năm sau, A Cốt Đả định dấy binh phản Liêu. Liêu quốc là vật khổng lồ nắm giữ đại quân trăm vạn, bên cạnh A Cốt Đả chỉ có hơn hai nghìn binh sĩ đi theo, mọi người sợ uy thế của Liêu quốc, giữ thái độ bảo thủ, mỗi mình Tông Hàn là chọn cùng phương hướng như A Cốt Đả.
Nếu đất trời này là kẻ địch, vậy tất cả chiến sĩ đều chỉ có thể ngồi chờ chết. Nhưng đất trời không có ác ý, rồng và voi mạnh đến đâu thì khi nó bị thương là sẽ tìm ra cách đánh bại nó.
Không lâu sau, A Cốt Đả với hai nghìn năm trăm người đánh bại một vạn Bột Hải quân, chém giết Gia Luật Tạ Thập, cướp lấy Ninh Giang Châu, bắt đầu cho hành trình huy hoàng mấy chục năm.
Nhớ lại quá khứ thì đây đã là chuyện bốn mươi năm trước.
Trong khoảng thời gian đó Tông Hàn ít khi nhớ lại gió tuyết đêm ấy, tâm trạng nhìn con thú khổng lồ chạy nhanh qua, sau đó là ánh sao như nước, mọi sự vật trên cõi đời đều dịu dàng chấp nhận hắn.
Tông Hàn ngồi trên sườn núi mở mắt ra, phía trước là lều trại lan tràn, sao giăng đầy trời, đất đai ấm áp, đồi núi vắt ngang, thoạt trông hoàn toàn chẳng có một chút ác ý. Ở đây, mọi người không cần đi từ đống củi này đến đống củi khác, không cần tranh thủ tìm căn nhà tiếp theo trước lúc trời tối, nhưng vào một buổi bình minh nhàn nhã này, hắn lại nhìn thấy gió bắc rít gào lẫm liệt kia.
Nếu không tính toán đúng chặng đường đến căn nhà nhỏ tiếp theo thì mọi người sẽ chết trong gió tuyết.
Thiếu niên bốn mươi năm trước nắm chặt trường mâu, trong đất trời này hắn đã chứng kiến vô số cảnh long trọng, đã giết biết bao nhiêu con rồng và voi to, gió tuyết nhuộm trắng râu tóc. Hắn nhớ những đồng bạn cùng đi trong gió tuyết lẫm liệt này, Hặc Lý Bát, Doanh Ca, Ô Nhã Thúc, A Cốt Đả, Oát Lỗ Cổ, Tông Vọng, Lâu Thất, Từ Bất Thất, đến hiện giờ, các bóng dáng kia ở lại góc nào đó trong gió tuyết tàn phá.
Nhưng Nữ Chân vẫn sẽ tiến lên, tìm căn nhà tránh gió tuyết tiếp theo, còn hắn sẽ giết thú khổng lồ gặp trên đường, uống máu của nó, ăn thịt nó, đây là chân tướng trong đất trời.
Buổi sáng ngày mười chín tháng tư, thám báo đi trước quân đội quan sát thấy Hoa Hạ quân đoàn Bảy đổi phương hướng, có dấu hiệu chạy trốn hướng Nam, nhưng tới buổi chiều thì chứng minh phán đoán này là sai lầm. Giờ Mùi ba khắc, số đông thám báo của hai quân đội bị cuốn vào chiến đấu ở gần Dương Bá, quân đội ở gần đó bị thu hút tầm mắt chạy tới chi viện.
Không lâu sau, tiên phong của lính Kim là Phổ Tra đụng độ kẻ địch gần Lược Dương huyện cách xa trăm dặm, chủ lực sư đoàn Một của Hoa Hạ quân đoàn Bảy dọc theo Tần Lĩnh gặp Kim quân, hai bên nhanh chóng đi vào phạm vi giao chiến, gần như tấn công cùng một lúc.
Tông Hàn binh chia mấy đường, phát động hợp vây Hoa Hạ quân đoàn Bảy cực nhanh, hy vọng tranh thủ trước khi Kiếm Môn Quan bị Ninh Nghị đánh bại, lấy nhiều đánh thiếu, chiếm ưu thế cục bộ ngăn Kiếm Môn Quan ở ngoài. Hắn là bên tấn công, về mặt lý luận thì đối mặt binh lực nhiều hơn gấp bốn lần Hoa Hạ quân đoàn Bảy sẽ cố gắng lui giữ, phòng ngự, nhưng không ai ngờ là quân đoàn Bảy nhào lên.
Chiều hôm nay, kèn xung phong của Hoa Hạ quân vang vọng chốn núi hoang gần Lược Dương huyện, hai con thú khổng lồ lao vào cắn xé nhau. . . .
Mới đến giờ Thân, trong dãy núi phía Tây Lược Dương huyện đã xuất hiện manh mối chém giết.
Tên lệnh sắc nhọn mà chói tai bay lên từ rừng rậm, phá vỡ yên tĩnh của buổi chiều này. Bộ đội tiên phong của lính Kim đang đi trên đường núi cách vài dặm, người đi trước tạm dừng bước chân, các tướng lĩnh nhìn hướng phát ra tiếng động, thám báo ở gần đó đang nhanh chóng đi hướng kia.
Lưu Thừa Tông bộ đội tinh nhuệ thật sự tung hoành chém giết trên chiến trường thì thám báo luôn là then chốt của chiến tranh, thả họ ra, binh sĩ nào chấp hành nhiệm vụ mà còn về được thì dù ở bộ đội nào cũng sẽ được trọng dụng. Trong bộ đội Vũ triều ngày xưa thường là thân vệ, gia tướng của tướng lĩnh làm thám báo, số lượng không nhiều, được bồi dưỡng tốt nhất nhưng không thể phủ lên quá xa, nếu gặp tập kích thì không có năng lực phản kháng.
Đối với quân đội người Kim, hay cấp bậc như Đồ Sơn Vệ, đại quân đi trước, thả ra thám báo, trong phạm vi một, hai dặm không có góc chết nào là trạng thái bình thường, đương nhiên, gặp đại quân cùng cấp bậc thì thường là từ thám báo vén màn chiến tranh. Trong quá trình Kim diệt Liêu, đã nhiều lần có lệ thường thám báo chém giết, hô bằng gọi hữu, cuối cùng dẫn đến quy mô lớn quyết chiến.
Đương nhiên, thả ra quá nhiều thám báo đôi khi khó tránh khỏi báo nhầm tin, sau khi mũi tên đầu tiên phát ra tiếng động, tướng Kim Phổ Tra giơ kính viễn vọng quan sát động tĩnh. Chốc lát sau, mũi tên lệnh thứ hai cũng bay lên, điều này nghĩa là thật sự đụng độ địch.
Thám báo phía đầu trận đi hướng bên kia, tụ tập càn quét qua. Đối với người Nữ Chân thì trận này bọn họ là bên tấn công, mang theo ưu thế binh lực, khi nào bắt được kẻ địch là sẽ cắn chặt. Đội ngũ phụ trách cơ động chi viện ở hậu phương sẽ liên tục kéo đến đây, trong tình huống Bạt Ly Tốc trấn thủ Kiếm Các, đây sẽ luôn là ưu thế của họ.
Vì thế trận hình trong quân đội dừng ở ven đường thay đổi, nhanh chóng chuẩn bị cho giao chiến.