Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 1204 - Chương 1204: Đại Quyết Chiến 3

Chương 1204: Đại quyết chiến 3 Chương 1204: Đại quyết chiến 3

Đao dài va chạm mạnh trên không trung, sắt thép ma sát bắn ra tia lửa. Hai bên đều là ánh mắt đầu tiên lướt qua nhau liền không chút do dự nhào lên, thân hình của chiến sĩ Hoa Hạ quân lùn hơn chút, nhưng trên người đã có vết máu. Thám báo của Nữ Chân cứng rắn đỡ ba nhát đao, thấy đối phương không dừng bước, xông thẳng tới định chết chung, thám báo nghiêng người lùi lại, đại đao chém mạnh từ sau lưng thuận thế hạ xuống chặt đứt một bàn tay của hắn.

Thắng thua trên chiến trường chỉ trong nháy mắt, thám báo Nữ Chân có đầy kinh nghiệm sa trường, khoảnh khắc cánh tay bị chém đứt liền né sang một bên, giây sau, cái đầu bay lên.

Suy nghĩ cuối cùng trong đầu thám báo Nữ Chân là 'quân hàm' trên vai chiến sĩ Hoa Hạ quân. Thoạt nhìn chiến sĩ Hoa Hạ quân này khoảng hai, ba mươi tuổi, bề ngoài trẻ trung, thậm chí hàm dưới cọa sạch râu, nhưng xem 'quân hàm' thì đã là 'trung đoàn trưởng' trong Hoa Hạ quân, đổi lại bên người Nữ Chân là trưởng quan 'mãnh an' dẫn dắt nghìn người.

Nếu không phải nhìn thấy quân hàm đó thì thám báo Nữ Chân đã không bản năng thụt lùi khi đối mặt đường đao thứ bốn. Trên thực tế, nếu kẻ địch phía đối diện kém hơn một chút thì thám báo đã không bị đứt tay, cũng không bay đầu, dù sao hắn là lính già đã chém giết nhiều năm trên chiến trường.

Đại đao ở sau lưng vẫy trên không trung, máu rơi xuống đất làm cỏ cây nhuộm sắc đỏ lấm tấm. Trần Hợi siết chặt vải đỏ trên cổ tay. Khu vực chém giết ở đây đã gần kết thúc, thám báo Nữ Chân khác đang từ xa chạy tới, chiến hữu thì vừa cảnh giác bốn phía vừa lại gần.

Trần Hợi nhìn đằng trước, nói:

- Di chuyển người bệnh trước. Chúng ta đi hướng Nam, thông báo cho hai đại đội ở phía sau đừng gấp gáp đến gần, hãy giấu kín, người của chúng ta quá nhiều, cố gắng đến chỗ Lạn Nê Than, tập trung đánh một trận với chúng.

Trong lúc hắn nói chuyện thì quan sát viên cưỡi ngựa đến chỗ cao trên lưng núi cũng tới gần:

- Phổ Tra bày trận thế, xem bộ dạng chuẩn bị tiến công.

- Đúng như Bộ Tham Mưu dự đoán dự đoán, dục vọng tiến công của người Nữ Chân rất mạnh. Mọi người hãy lắp tên vào cung nỏ, vừa đánh vừa đi!

Đội thám báo qua loa tập kết, xuyên qua dãy núi đi hướng ruộng dốc phía Nam. Thám báo người Kim đuổi theo đến nơi, bọn họ dùng cường cung bắn, tầm bắn của thần xạ thủ người Nữ Chân khiến người đau đầu, nhưng cự ly quá xa, khó gây ra trí mạng, nhưng đi vào tầm bắn cỡ vừa thì kình nỗ của Hoa Hạ quân sẽ làm bọn họ mất vài người.

Đương nhiên, bắn nhau ở khoảng cách xa không phải món ăn chính của hai bên, vì tránh cho thám báo Nữ Chân đuổi theo phát hiện bộ đội di chuyển hướng Lạn Nê Than, Trần Hợi dẫn dắt một đám chiến hữu mai phục giữa đường, sau một đợt chém giết thì lại lên đường.

Đối với bộ đội Nữ Chân thì Lạn Nê Than không quá xa, chốc lát sau, bộ đội thám báo từ hậu phương đuổi theo đến đã tăng thêm hai trăm người, e rằng số người sẽ còn tăng thêm nữa, vừa là rượt đuổi vừa để tìm chủ lực Hoa Hạ quân.

Đối với lính Kim, tuy họ chịu thiệt nhiều khi ở Tây Nam, thậm chí mất đại tướng lãnh đạo thám báo là Dư Dư, nhưng số lượng và sức chiến đấu của thám báo tinh nhuệ vẫn không thể khinh thường, hai trăm thám báo hay thậm chí càng nhiều người hơn nữa tràn qua, gặp phục kích thì bọn họ có thể rút đi, bọn họ vẫn có phần thắng nếu xung đột ngay mặt với số người xấp xỉ.

Đương nhiên, với Hoa Hạ quân đoàn Bảy thì vấn đề thám báo lại là một khái niệm khác.

Số thám báo mà Hoa Hạ quân đoàn Bảy có thể vận dụng ở đa số tình huống được cỡ một nửa quân đội.

Với đám người Trần Hợi thì mấy năm sinh tồn ở Đạt Ương, bọn họ trải qua nhiều nhất là huấn luyện sinh tồn trong dã ngoại, chạy cự ly dài, sinh tồn dã ngoại theo nhóm hoặc một người. Những huấn luyện này cũng chia ra vài cấp bậc, một số người không chịu đựng nổi sẽ được xếp vào binh chủng bình thường, nhưng phần lớn đều vượt qua thử thách.

Bởi vì trước khi đi vào Đạt Ương, bọn họ trải qua ác chiến ba năm trong Tiểu Thương Hà. Ngược dòng từ Tiểu Thương Hà, một số lính già trong bọn họ đã trải qua đại chiến Tây Bắc đối kháng Lâu Thất. Lại ngược dòng nữa, số ít người là người sống sót trên Đổng Chí Nguyên.

Trần Hợi ba mươi tuổi làm trung đoàn trưởng, khá trẻ so với đồng bạn, nhưng hắn gia nhập Hoa Hạ quân đã hơn mười năm. Trần Hợi là chiến sĩ từng tham dự cuộc chiến Hạ Thôn.

Đội ngũ xuyên qua dãy núi, đồi cỏ, đến vùng trũng tên là Lạn Nê Than thì trời còn sáng, không khí ẩm ướt dễ chịu.

Trần Hợi rút đao ra, đi hướng bên cạnh giao giới với rừng cây thưa thớt:

- Chuẩn bị tác chiến.

Khuôn mặt của hắn trẻ trung, âm thanh cũng trẻ, chỉ có ánh mắt là kiên quyết nghiêm nghị giống như mùa đông, người quen đều biết hắn chưa từng cười.

Hoa Hạ quân đoàn Bảy trải qua môi trường khắc nghiệt quanh năm, khi huấn luyện dã ngoại, lôi thôi lếch thếch là là chuyện rất bình thường. Nhưng rạng sáng trước khi lên đường, Trần Hợi rửa sạch mình, cạo râu cắt tóc. Binh sĩ cấp dưới liếc qua hắn, thậm chí cảm thấy trung đoàn trưởng giống như thiếu niên, chỉ có ánh mắt là khác.

Chỉ vì từ thời niên thiếu hắn đã mất đi ánh mắt tuổi trẻ.

Hơn mười năm trước, người Nữ Chân lần đầu tiên xuôi Nam, Trần Hợi à một trong những người trực tiếp chứng kiến trận đại chiến ấy. Trước đó Vũ triều vẫn ca vũ thăng bình, ai cũng chưa từng tưởng tượng ra bị xâm lược là trạng huống như thế nào. Nhưng người Nữ Chân giết vào thôn của họ, phụ thân Trần Hợi chết, mẫu thân giấu hắn trong đống củi. Khi Trần Hợi ra khỏi đống củi kia, hắn nhìn thấy xác chết trần trụi của mẫu thân, nửa người dính bùn đen.

Không lâu sau, Trần Hợi được quân đội cứu, một thợ săn hơn bốn mươi tuổi họ Trịnh mang theo hắn, nhiều ngày ở Mưu Đà Cương thăm dò người Nữ Chân. Mặt băng vỡ ra, thợ săn họ Trịnh rơi vào nước lạnh, gần đó có người Nữ Chân tuần tra, thợ săn già ở trong nước không giãy giụa, để Trần Hợi có thể sống sót.

Bắt đầu từ lúc ấy, Trần Hợi đã vài lần khóc, nhưng chưa từng cười một lần.

Trên Lạn Nê Than không có bùn đen, bãi bùn có màu vàng. Hán Trung vào tháng tư không có băng, không khí cũng không lạnh lẽo. Nhưng Trần Hợi mỗi ngày đều nhớ kỹ cảm giác lạnh đó, ở trong lòng hắn có một góc là nước bùn chực chờ nuốt người.

Trần Hợi chưa bao giờ cười. . . .

Giờ Thân hai khắc, Tây Nam Lược Dương huyện, phía sau đất trũng tên là Lạn Nê Than, hai bên thám báo ma sát càng trầm trọng. Một bộ đội thám báo Hoa Hạ quân khác lục tục gia nhập chiến đấu, khuếch trương chém giết hỗn loạn lên quy mô hơn sáu trăm người. Cùng lúc đó, thám báo Nữ Chân phát hiện chủ lực sư đoàn Một của Hoa Hạ quân đoàn Bảy, sau khi nhận tình báo liền từ phía Tây của bờ sông Gia Lăng tiến quân hướng Lạn Nê Than.

Chủ lực đã lộ mặt, Phổ Tra chỉ huy quân đội xông về phía Lạn Nê Than, thám báo đã nhanh chóng đưa tin tình huống trận đụng độ về đại doanh chủ lực của Tông Hàn ở hậu phương.

Bọn họ không để ý chiến thuật gì cả, bất chấp đánh lộn xộn, đối với phe chủ công chiếm ưu thế binh lực thì điều lo lắng duy nhất là kẻ địch như con cá trạch liều mạng chạy lung tung, bởi vậy hễ gặp địch là cắn chặt trước rồi tính. . . .

Tề Tân Nghĩa ngồi trên lưng ngựa nhìn một lữ đoàn dưới trướng tiến lên trong ánh chiều tà, phương hướng Lạn Nê Than đã bốc lên khói lửa.

- Người Nữ Chân muốn đánh ra thành tích trước khi Kiếm Các thất thủ, chúng ta chỉ sợ cách đánh vật hy sinh như Hi Doãn, giờ thì tốt rồi, hai bên đều vui.

Tề Tân Nghĩa nói chuyện với một trung đoàn trưởng dưới trướng:

- Năm ngoái chỉ có một lần ma sát quy mô lớn, người Nữ Chân chưa nắm rõ thực lực của chúng ta, phải lợi dụng tốt cơ hội lần này, không chừng lần sau đụng độ bọn chúng sẽ thận trọng hơn.

Trung đoàn trưởng gật đầu.

- Ngoài ra, bên chúng ta đánh tốt thì bên Tân Hàn sẽ dễ thở hơn chút. . . .

Bộ đội tiên phong Nữ Chân trèo qua lưng núi, nhóm thám báo ở Lạn Nê Than vẫn chia từng tổ đánh kịch liệt. Một thiên phu trưởng dẫn dắt lính Kim đi tới, bên Hoa Hạ quân cũng có vài người đến, sau đó là đại đội của Nữ Chân trèo qua lưng núi, dần bày trận thế. Đại đội Hoa Hạ quân dừng lại dưới núi, dàn trận, bọn họ không tiếp tục tiến quân vào Lạn Nê Than.

Hán Trung tháng tư, mặt trời khuất núi hơi muộn. Khoảng giờ Dậu, chủ lực tiên phong của lính Kim phát động tiến công Hán quân ở dưới núi, bọn họ vận chuyển sung túc, mang theo pháo sắt, . Nhưng pháo sắt mới chậm rãi xếp trong núi, Trần Hợi ở một góc chiến trường Lạn Nê Than lập tức nắm rõ địa điểm phát lệnh của Nữ Chân phía đối diện. Lúc này có khoảng một nghìn bốn trăm lính Kim tụ tập ở Lạn Nê Than, một trung đoàn dưới trướng Trần Hợi gồm chín trăm người cũng đã tụ tập xong, bọn họ đã hoàn thành nhiệm vụ bộ đội chủ lực dụ địch vào sân.

Trần Hợi ra lệnh:

- Bên chúng ta đã xong, kéo lưới, phát lệnh xung phong!

Ba mũi tên lệnh mang theo pháo hoa trong tích tắt lần lượt bay vút lên trời, pháo hoa có màu đỏ máu.

Trần Hợi rút đao.

- Giết!

- Giết!

- Giết!

Trên chiến trường đột nhiên nổ tung tiếng quát như sấm mùa xuân, tiếng rống của chín trăm người hòa cùng nhau. Trên toàn bộ chiến trường, binh sĩ dưới trướng Trần Hợi tự động hội tụ thành sáu tiểu đoàn, xung phong hướng bốn điểm trung tâm lúc trước quan sát được.

Thiên phu trưởng Nữ Chân từ trên núi lao xuống mặc áo giáp, đứng dưới cờ lớn, chợt thấy ba dòng binh lực từ hướng khác nhau lao về phía mình, trong khoảnh khắc này, da đầu của hắn tê dại, nhưng sau đó là kiêu ngạo và máu nóng của tướng lĩnh Nữ Chân sôi trào dâng lên tận óc.

- Bắn tên! Theo ta giết địch!

Thiên phu trưởng vung đao dài quét ngang dưới ráng chiều màu trắng.

Hoa Hạ quân ném ra lựu đạn đợt thứ nhất, sau đó đội hình tản binh giao hội, binh sĩ Hoa Hạ quân xông đến toàn nhắm vào tướng lĩnh Nữ Chân trong quân trận.

Trần Hợi vung đại đao dày nặng xông về phía tướng lĩnh Nữ Chân thân hình vạm vỡ ngồi trên ngựa chiến, binh sĩ bên người tựa như hai dòng hải triều va chạm vào nhau, cắn nuốt nhau trong tiếng gầm rống. Ánh mắt của tướng lĩnh Nữ Chân vặn vẹo mà khát máu, khiến người nhìn liền sợ, nhưng Trần Hợi không quan tâm, trong mắt của hắn chỉ có băng tuyết gào thét và vực sâu nuốt người.

Tướng lĩnh Nữ Chân dẫn dắt thân binh giết lên!

Bình Luận (0)
Comment