Giờ Dậu hai khắc, Phổ Tra dẫn dắt quân đội xung phong mãnh liệt xuyên thủng trung lộ của chủ lực Hoa Hạ quân, đánh vào trót lọt khiến hắn hơi hoang mang, nhưng sau đó phản ứng lại. Trong tác chiến vừa rồi, Hoa Hạ quân chủ động mở hai cánh thả họ vào hậu phương, hậu phương đã tới gần sông Gia Lăng.
Phổ Tra chỉ nghĩ sơ qua đã hiểu, trong trận chiến đấu này không ngờ hai bên chọn ý đồ tác chiến giống nhau. Phổ Tra dẫn dắt quân đội giết hướng hậu phương Hoa Hạ quân vì muốn chặn đường lui của Hoa Hạ quân, chờ khi viện binh đến, tự nhiên đặt dấu chiến thắng. Nhưng Hoa Hạ quân cũng làm lựa chọn tương tự, bọn họ muốn thả Phổ Tra vào góc gần sông Gia Lăng để tiêu diệt từng nhóm?
Sau khi chiến thắng ở Tây Nam, có vẻ như Hoa Hạ quân trở nên quá cuồng vọng.
Trong lòng Phổ Tra dâng lên lửa giận.
Giờ phút này, Tát Bát dẫn dắt đội ngũ chi viện chắc đã trên đường đến đây, trễ nhất là vào đêm sẽ tới nơi.
Dưới trướng của Phổ Tra có tổng cộng vạn người, lúc này, một nghìn năm trăm ở Lạn Nê Than, hai nghìn năm trăm người trên lưng núi phía đối diện tổ thành trận địa hậu phương, Phổ Tra mang theo sáu nghìn người giết đến bên này, phía đối diện là bộ đội phiên hiệu sư đoàn Một thuộc Hoa Hạ quân đoàn Bảy, cộng lại chỉ có khoảng sáu nghìn.
Đây là trận chiến đầu tiên, tuy đối phương cuồng vọng nhưng bên mình phải nhớ kỹ bài học ở Vọng Viễn Kiều, cố gắng bảo thủ trong trận đánh sắp tới, khiến bộ đội của đối phương chậm rãi tiến thẳng lên trong núi, dùng thiết pháo chi viện, đánh đến trời tối sẽ giết sạch đám chó Hán này.
Trong lòng Phổ Tra đã có tính toán, cùng lúc đó, thám báo mang theo máu tươi xông đến, chiến trường Lạn Nê Than đã thua trận, mãnh an Phó Lỗ bị người Hán chặt đầu, trong thời gian ngắn có ba gã mưu khắc chết trận, hơn nghìn người đã tan rã lòng quân, đang chạy tứ tán. . . .
Phập!
Có chiến sĩ Hoa Hạ quân chém đầu tướng lĩnh Nữ Chân đã chết dưới cây cờ ngã nghiêng.
- Trung đoàn trưởng, còn cần cái đầu này không?
- Vứt cho chó ăn.
Trần Hợi mang theo máu của mình đi qua xác chết người Kim la liệt, trong tay cầm kính viễn vọng nhìn trận địa người Kim trên dãy núi phía đối diện, pháo trận đang chậm rãi hình thành hướng về chủ lực Hoa Hạ quân ở dưới núi.
Trần Hợi nói:
- Chủ lực lính Kim bị ngăn cách, tập hợp bộ đội, trước khi trời tối chúng ta sẽ hạ pháo trận.
Trần Hợi chưa từng cười. . . .
Trước khi trời tối, bộ đội của Hoàn Nhan Tát Bát đến gần sông Gia Lăng.
Hắn nghe thấy tiếng kèn xung phong chói tai. . . .
Mặt trời lưu luyến ở đường chân trời phía Tây, chỉ còn một vệt sáng cuối cùng. Trong núi, trên mặt đất ở xung quanh dần tối xuống.
Tiếng ngựa hí, có thể nhìn thấy từng đốm lửa cháy giữa dãy núi, bãi bùn, tiếng của lính rải rác lúc xa lúc gần trên mảnh đất chạng vạng khiến người không phân rõ khoảng cách được.
Lưng núi có tiếng nổ, lửa và sương khói bùng lên cực kỳ rực rỡ trên mảnh đất sắp chìm trong bóng tối. Trần Hợi nửa người ướt sũng máu đi trên mảnh trận địa này bị xung lực lan đến, lảo đảo mấy bước, vấp một cái xác của lính Kim ngã xuống, hắn ấn đầu của thi thể bò dậy, đầy tay đều là máu đặc sệch.
Trần Hợi lớn tiếng kêu tên tiểu đoàn trưởng dưới tay, rống to:
- Cảnh Trường Thanh! Trông chừng pháo của ta cho tốt, đếm kỹ số!
Tác chiến ở trận địa thiết pháo của lính Kim đã gần đến kết thúc.
Thiết pháo do Hoa Hạ quân chế tạo và mở rộng là vũ khí vượt thời đại, đối với chiến trường xông trận dày đặc thì uy lực của nó rất lớn. Nhưng từ khi xuất hiện mấy thứ như thiết pháo, lựu đạn thì Hoa Hạ quân đã đào thải phương trận xung phong dày đặc. Tuy quân đoàn Bảy huấn luyện phương trận đi nghiêm này nọ, nhưng chủ yếu là vì tăng thêm tính kỷ luật của quân đội và tính ám thị tổng thể, về mặt diễn tập tác chiến thực tế thì dùng chất nổ ném đối phương tan tác, bên ta xung phong với lính rải rác, phối hợp quy mô nhỏ tùy thời tùy chỗ mới là trọng tâm tác chiến của quân đoàn Bảy.
Một vạn tiên phong của Phổ Tra tổng cộng mang theo hai mươi mấy thiết pháo, nếu đối mặt binh sĩ tụ thành một đám vọt tới thì sẽ tạo thành tổn thương to lớn, tiếng nổ điếc tai có thể làm đa số người kinh sợ, nhưng đối với đám lính già trong Hoa Hạ quân đoàn Bảy thì loại kinh sợ này hoàn toàn vô hiệu.
Nếu đẩy thời gian về phía trước thêm một chút, ở chiến trường hơi hiện đại, thông thường cũng là lính mới sợ pháo, lính già sợ súng. Hơn hai mươi đại pháo tổ thành trận địa nếu bắn một lượt thì dư sức đánh chết ai đó, nhưng không ai làm như vậy. Đối với đơn binh thì ý nghĩa của hai mươi mấy đại pháo e rằng không bằng hai mươi mũi tên phân, it nhất khi bắn tên thì cung tiễn thủ nhắm vào mục tiêu, chứ đại pháo sẽ không tập trung bắn một người.
Trần Hợi tổ chức binh sĩ dưới trướng lấy tiểu đội làm đơn vị, trang bị nhẹ đi đường vòng dọc theo chân núi, sau đó liên tục tấn công từng đợt, đại pháo không thể ngăn cản được bao nhiêu, hai bên ném lựu đạn, hỏa lôi trước rồi lao vào chém giết trong trận địa thiết pháo. Hoa Hạ quân bắt đầu tiến hành chiến thuật chém đầu, còn lính Kim thì tổ chức chống cự ương ngạnh.
Làm bộ đội từng đè đầu thiên hạ ba mươi năm, mặc dù gần đây liên tục gặp thất bại, hao tổn đại tướng, nhưng sĩ khí của Kim quân cũng không có binh bại như núi đổ, Kiêu ngạo trong quá khứ chồng lên cảnh khốn khó trước mắt tuy sẽ có người khiếp đảm chạy trốn, nhưng cũng có không ít lính Kim bị kích ra chí khí dũng mãnh, ít nhất trong chém giết quy mô nhỏ vẫn rất tỏa sáng.
Cho nên Trần Hợi tốn nhiều công sức giành lấy trận địa này, trong giây phút tình hình cuộc chiến cơ hồ đã được quyết định, có binh sĩ Nữ Chân cầm đuốc phát động công kích bỏ mạng. Vụ nổ lúc trước là một chiến sĩ Nữ Chân đốt thùng thuốc súng ở một chỗ trong trận địa pháo binh, sóng xung kích hất bay hai cỗ đại pháo gần đó, không thể sử dụng được nữa.
- Cứu chữa người bệnh!
- Lập tuyến phòng thủ!
- Thử pháo!
Trần Hợi đi trên trận địa, phát ra từng đợt mệnh lệnh.
Có người từ xa đến, cầm một cái đầu người:
- Trung đoàn trưởng, giết được một mãnh an.
Trần Hợi chỉ nói:
- Ném cho chó ăn!
Trên chiến trường bên dưới, linh tan tác còn đang chạy khắp nơi, bờ sông Gia Lăng ở phương xa, cuộc chiến vẫn tiếp tục trên chiến trường chính. Mé Đông tầm nhìn có động tĩnh, Trần Hợi nâng lên kính viễn vọng, một mảnh ánh lửa xuất hiện ở cuối tầm nhìn phía Đông, trên đồi núi đối diện cách xa Lạn Nê Than, đuốc lửa của đội ngựa nối liền thành một mảnh.
Trần Hợi bình tĩnh ra lệnh:
- Tát Bát đến, chuẩn bị đại pháo! Mang theo thương dài, đội công binh đi xuống chi viện cho Hầu lữ đoàn trưởng. . . .
Hoàn Nhan Tát Bát không lập tức lao vào chiến trường.
Bộ đội chi viện do hắn dẫn dắt có tổng cộng hai vạn người, trong đó hơn ba ngàn nghìn người là kỵ binh. Quân đội của Hoàn Nhan Tát Bát và đội ngũ của Phổ Tra cách nhau không xa, vốn chỉ cần nửa ngày là có thể vào chiến trường, tốc độ của đội kỵ binh đương nhiên càng nhanh, vốn có thời gian đầy đủ nhưng không ngờ tình huống chiến tranh bên Lược Dương biến đổi sẽ kịch liệt đến mức độ này.
Trên đường Hoàn Nhan Tát Bát chạy đến tổng cộng nhận năm lần tình báo chiến trường, hai lần đầu xem như bình thường, tiếp theo là lần sau khẩn cấp hơn lần trước, lần cuối cùng, người đưa tin là binh sĩ bị đánh tan trên chiến trường. Thế công của Hoa Hạ quân sắc bén đến mức khiến người da đầu tê dại, Hoàn Nhan Tát Bát dẫn dắt kỵ binh đi nhanh, phút đầu tiên chiến trường đập vào mắt hắn kêu ngừng đội ngựa.
Phía trước tầm nhìn là cảnh tượng tan tác hỗn loạn, trên đồi núi bên này sáng rực ánh đuốc, một phần lính Kim chạy tứ tán đi tới gần, Tát Bát mệnh lệnh thân vệ tập hợp bọn họ lại, kêu người lại đây để hỏi thăm trạng huống, không lâu sau, các thông tin gom góp lại.
Một vạn bộ đội tiên phong của Phổ Tra sắp đến bờ vực tan vỡ, nhiều binh sĩ bị Hoa Hạ quân xua tan, Phổ Tra mang theo thân vệ trong trận chính rút hướng bờ sông Gia Lăng, định dựa vào nước sông phòng thủ đánh ra thế ai binh đập nồi dìm thuyền.
Theo binh sĩ thuật lại thì Phổ Tra đang ở bờ sông Gia Lăng chờ cứu, còn phía trước tầm nhìn là trận địa hỏa pháo đã bị Hoa Hạ quân bắt lấy. Lính Kim tán loạn lộn xộn trong màn đêm, còn đội ngũ tác chiến của Hoa Hạ quân thì rõ ràng tụ thành từng cơn lũ, trong chiến đấu hỗn loạn như vậy, bọn họ đều theo bản năng tụ tập, ôm đoàn, những nhóm này không lớn nhưng đối với lính Kim tán loạn thì mỗi tiểu đoàn đều giống như thú dữ ăn thịt người nuốt chửng mỗi lực lượng có thể phản kháng trong tầm nhìn.
Có một đội tụ tập đông người nhất đã phát hiện ra bọn họ đến, đang có pháo trận tụ thành một đường dài dưới sườn núi, thương dài tụ thành rừng, phía trước rừng thương là một hàng binh sĩ dường như đang hì hục đào đất.
Đội ngũ bộ binh này chỉ có hai, ba nghìn người, bọn họ ngồi trên ngựa, sẵn sàng đánh trận với kỵ binh, chặn đường đi hướng sông Gia Lăng cứu người của Hoàn Nhan Tát Bát, nhưng hắn hiểu rằng đội ngũ hành động nhanh chóng mà lại kiên quyết như vậy tương đương đáng sợ.
Còn có càng đáng sợ hơn nữa, Hoàn Nhan Tát Bát đã bước đầu ghép lại thông tin nguyên nhân ẩn giấu khiến bộ đội Phổ Tra tan vỡ nhanh chóng, hắn xem xong cũng ê răng.
Nếu là mười năm trước thì Hoàn Nhan Tát Bát sẽ không chút do dự đưa kỵ binh dưới trướng vào chiến trường.
Nhưng trước mắt không có nhiều thời gian cho hắn do dự và chờ đợi.
Hoàn Nhan Tát Bát nhanh chóng hạ đạt mấy mệnh lệnh, thứ nhất là lệnh cho thân vệ dưới trướng thu gom lại binh sĩ chạy tứ tán, khôi phục sức chiến đấu. Thứ hai là khiến người nhanh chóng chạy đi sông Gia Lăng truyền tin, lệnh cho Phổ Tra không thể do dự nữa, dùng tốc độ nhanh nhất hướng đường phía Đông phá vòng vây để hội hợp với bên ta. Hoàn Nhan Tát Bát còn gọi một thân binh được hắn nể trọng nhất đến, sai khiến chạy nhanh về đại doanh hậu phương, kể lại vấn đề và phát hiện về mảnh chiến trường này cho Tông Hàn biết.
Hoàn Nhan Tát Bát nói:
- Đi mau, không thể chậm trễ nữa!
Tát Bát quay đầu, trên chiến trường ở chân núi, trong rừng cây, đất trũng, bãi bùn đều rải rác đốm lửa, mặt trời đã hoàn toàn lặn, đối với kỵ binh thì đây không phải là thời cơ xông trận tốt nhất, nhưng bắt buộc phải xông lên, phải tìm ra sơ hở của đối phương trong khi di chuyển.
Đây là đường ra duy nhất!