Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 1206 - Chương 1206: Đại Quyết Chiến 5

Chương 1206: Đại quyết chiến 5 Chương 1206: Đại quyết chiến 5

Trời vào đêm.

Đại doanh của Tông Hàn cắm trại trong vùng núi, ngựa chiến chạy nhanh ra vào nhuộm náo nhiệt lên màn đêm.

Chiến tranh đã bắt đầu khá thuận lợi với phương thức ngoài dự đoán. Lửa chiến đốt từ buổi chiều, cuộc chiến đầu tiên là từ vùng núi hướng Dương Bá, ma sát chém giết của thám báo đang mở rộng, nhưng hai bên vẫn không rõ ràng bắt giữ địa điểm chủ lực của đối phương, không lâu sau từ bờ sông Gia Lăng phía Tây Lược Dương huyện truyền đến chiến báo, Tát Bát bắt đầu đi lên chi viện.

Lần này chủ lực mà Hoàn Nhan Tông Hàn có thể vận dụng ước chừng được chín vạn người, trên cơ bản là gia sản cuối cùng của Tây Lộ quân. Chín vạn người chia ra năm trung đoàn, Phổ Tra lĩnh một vạn, Tát Bát hai vạn, Cao Khánh Duệ hai vạn, Thiết Dã Mã một vạn, cuối cùng còn có hơn hai vạn là Tông Hàn tự mình dẫn dắt, làm trung quân áp trận.

Quân đội của Phổ Tra và Tát Bát tiến quân từ đường Bắc, mé Nam do Cao Khánh Duệ phụ trách, quân đội của Thiết Dã Mã từ hướng Chiêu Hóa đến, một là để chi viện Cao Khánh Duệ, hai là chặn đường Hoa Hạ quân đoàn Bảy xuôi Nam đi Kiếm Các, hiện giờ năm quân đội đang di chuyển trong phạm vi trăm dặm, giữa các bên cách nhau mấy chục dặm, nếu muốn chi viện thì thật ra đến rất nhanh.

Hoa Hạ quân có tổng cộng hai vạn, tuy sức chiến đấu kinh người nhưng trấn giữ bên Nữ Chân đa phần là đại tướng có thể đảm đương một phía, tấn công hay phòng thủ đều có thứ tự, chỉ cần không quá lơ là thì ước chừng khó mà bị Hoa Hạ quân tìm được chỗ trống một hơi nuốt chửng.

Đám người Tông Hàn, Hàn Xí Tiên đương nhiên nghĩ như thế, từ binh pháp thì điều này cũng đúng.

Đến ban đêm, tình báo đưa đến liên tục, hướng Dương Bá vẫn không có nhiều đột phá, Cao Khánh Duệ dùng binh với phương châm ổn thỏa, một mặt mở rộng tìm tòi, một mặt đề phòng tập kích, hoặc là Hoa Hạ quân đột nhiên dốc sức chạy đi Kiếm Các. Hướng sông Gia Lăng thì kèn chiến đấu đã vang lên.

- Nếu không ước tính sai thì Phổ Tra ở bờ sông Gia Lăng chủ yếu tác chiến bảo thủ, trước mắt hẳn là đã bám giữ đội Hoa Hạ quân này. Hiện giờ chắc Tát Bát cũng tới nơi, nhưng có một điểm không chắc chắn là bên Dương Bá chưa vào cuộc, chủ lực Hoa Hạ quân đoàn Bảy có khi nào đều tập trung ở Lược Dương, muốn dùng ưu thế binh lực hạ quân ta ở phía Bắc không?

Ban đêm, Hàn Xí Tiên ở trong lều soái phân tích tính khả thi với Tông Hàn, mà Tông Hàn cũng tỏ vẻ đồng ý.

Tông Hàn nói:

- Điều Hoa Hạ quân quan tâm nhất hiện giờ chắc là tình hình chiến đấu của Kiếm Các, hư là thực, thực là hư, có khả năng cao Tần Thiệu Khiêm dứt khoát đặt chủ lực ở phía Bắc. Nhưng xưa nay Tát Bát tác chiến vững chắc, giỏi về xem xét thời thế, cho dù Phổ Tra không đánh lại Hoa Hạ quân đoàn Bảy nhưng chắc có thể ổn định giữ vững, chúng ta hiện giờ cách nhau không xa, chờ khi nhận được báo cáo liền tập hợp lúc rạng sáng, đi suốt đêm thì ngày mai có thể cắn chặt Tần Thiệu Khiêm.

Đống lửa cháy hừng hực trong đại doanh, mới ăn cơm chiều chưa lâu thì một vòng chiến báo mới truyền đến, xác định Hoa Hạ quân xuất hiện ở hướng Lược Dương đại khái từ bảy nghìn đến một vạn người (Phổ Tra không muốn nói đối thủ quá ít), hơn nữa sức chiến đấu của đối phương hung mãnh, Phổ Tra định dùng cách chiến đấu bảo thủ giữ chân đối phương.

Lần chiến báo này đã báo cho Tát Bát rồi mới truyền hướng đại doanh, mất thời gian khá lâu, nhưng nghe miêu tả trận đánh thì Tông Hàn, Hàn Xí Tiên đều cho rằng Phổ Tra đã làm ra ứng đối chính xác, hơi yên lòng. Tuy nhiên, không lâu sau thân vệ của Tát Bát cưỡi ngựa chiến lao nhanh vào đại doanh.

Tông Hàn và Cao Khánh Duệ ở trong đại trướng nghe thân vệ kia kể lại cảnh tượng lúc Tát Bát mới đến chiến trường: Buổi chiều khoảng giờ Thân, mới đón địch ở Lược Dương, đến giờ Tuất một khắc, Phổ Tra dẫn dắt một vạn đại quân cơ hồ bị hoàn toàn đánh gục, còn hơn hai nghìn người bị buộc đến bờ sông Gia Lăng vào trạng huống đập nồi dìm thuyền, nghĩa là trong vòng hai canh giờ, dưới phương châm đánh bảo thủ của Phổ Tra đã có tám nghìn người bị đánh gục.

Tông Hàn đập bàn đứng lên:

- Điều này không thể nào!

Thân vệ quỳ ở đó:

- Tướng quân sai ta về báo cho đại soái, Hoa Hạ quân ở trên chiến trường rất giỏi cách đánh chém đầu. Giao thủ với Phổ Tra tướng quân là bảy nghìn người trong sư đoàn Một của Hoa Hạ quân đoàn Bảy, mỗi chiến sĩ đều có thể tách khỏi đại đội mà chiến. Lúc tướng quân đi vào chiến trường thu lấy lính tan tác thì có mấy nghìn lính dưới trướng của tướng quân Phổ Tra, xét về nguyên nhân mãnh an, mưu khắc ở trong quân, hễ ai có quyền ra lệnh gần như bị chiến sĩ Hoa Hạ quân lôi ra giết hết. Tướng sĩ bên ta như rắn mất đầu, chỉ có thể chạy tứ tán. Hoa Hạ quân thì gần như không sợ sệt thực thi chém đầu, chiến pháp như vậy trước . . . trước kia chưa thấy bao giờ. Tướng quân nói nếu không có cách ứng đối thì bên ta . . . khó có cơ hội thắng!

Thân vệ bi thương hét lên, hắn biểu lộ ra cảm xúc sốt ruột và nghĩ mà sợ của Tát Bát lúc ấy, ngay khi phát hiện đặc điểm này thì Tát Bát mơ hồ cảm giác hoảng sợ.

Lúc Nữ Chân Tây Lộ quân đi vào Kiếm Môn Quan, chém giết Tử Châu, Hoa Hạ quân đoàn Năm còn phải nhờ cậy quan ải phòng thủ, mặt khác cũng có một phần tân binh, chưa hoàn toàn phô bày rap hương thức tác chiến chém đầu hoàn chỉnh. Nhưng đến khi Tông Hàn chủ động tiến công ở dã ngoại, hai bên không còn giấu bài hoặc dùng chiêu lừa gì, tất cả con bài đều đã lật ngửa.

Ưu thế mang tính nghiền nát của chế độ quân sự hiện đại đối với chế độ quân sự cổ đại đã bị đẩy đến trước mặt Tông Hàn và Hàn Xí Tiên. Hai người chậm rãi đứng lên, nhìn dấu hiệu cắm trên bàn đồ, giây phút này cần sửa lại tất cả thôi diễn trên chiến trường.

Nổi hết da gà và rợn tóc gáy. . . .

Bờ sông Gia Lăng, Phổ Tra gặp công kích từ lữ đoàn Hai thuộc sư đoàn Một của Hoa Hạ quân, đêm nay hắn không phá vòng vây đến chỗ hội hợp với Tát Bát.

Kỵ binh phụ trách ngăn cản Tát Bát do lữ đoàn trưởng Hầu Liệt Đường dẫn dắt hơn hai nghìn người, cộng thêm Trần Hợi trên sườn núi mé bên tạm ngăn Tát Bát giây lát trên con đường Phổ Tra rút lui.

Tề Tân Nghĩa dẫn dắt đội ngũ đánh túi bụi với thân vệ của Phổ Tra, lính Kim chạy tứ tán, khắp nơi đều là cảnh hỗn loạn. Kỵ binh của Tát Bát không thể đột nhiên vào lính Kim cứu người, tầm nhìn của hai bên đã có nơi nhìn thấy lẫn nhau, Hoa Hạ quân mạnh mẽ giết Phổ Tra, đốt cháy cờ soái của hắn.

Cứu viện thất bại, Tát Bát đang di chuyển quyết đoán rút về phía sau, bộ binh dưới trướng đang lục tục tụ tập về bên này.

Cộng thêm thu gom lính Kim tán loạn, binh lực trên tay Tát Bát nhiều hơn đối phương gấp ba lần. Hắn thậm chí mang theo một đội kỵ binh, nhưng giây phút này, hắn hơi do dự có nên chủ động tấn công hay không.

Lính Kim chạy lung tung trong bóng đêm, trong hơn một canh giờ Tát Bát đến đây đã gom được hơn bốn nghìn người, một số binh sĩ không mất đi ý chí chiến đấu, bọn họ thậm chí còn có thể đánh, nhưng trong bốn nghìn người này không có tướng lĩnh trung- cao tầng.

Từ mãnh an đến mưu khắc, người cầm đầu trong đội quân hơn bốn nghìn này bị Hoa Hạ quân liên tục đánh sâu vào giết chết hết, một phần binh sĩ vì không tìm được người ra lệnh nên hoang mang tứ tán. Bọn họ chưa hiểu thấu sự đáng sợ của chuyện này, vẫn sẵn sàng tiếp tục đánh.

Trong màn đêm, Tát Bát nhìn Hoa Hạ quân ở ngọn núi phía đối diện mà thầm ớn lạnh. Đó giống như thanh đao yêu ma ra khỏi vỏ, mang theo mùi máu tanh, nóng lòng muốn thử, tùy thời xông lên cắn người. Tát Bát chém giết nửa đời nhưng chưa gặp quân đội như vậy bao giờ.

Bảy nghìn người này hẳn là điên rồi.

Tát Bát nói:

- Chuẩn bị tiến công. . . .

Gió đêm rít gào thổi qua, nó dập tắt một ít ngọn lửa, nhưng thổi bùng lên đống lửa khác.

Trong dãy núi hướng Dương Bá sắp triển khai cuộc chiến.

- Nếu Ninh Nghị đến đây chắc sẽ nỏi chúng ta là đồ phá của.

Tần Thiệu Khiêm buông kính viễn vọng xuống, cười khẽ trong núi tối đen:

- Nhưng tướng quân trăm trận chết . . . tráng sĩ mười năm về . . .

Đã mười mấy năm kể từ cái chết của phụ thân và huynh trưởng. . . .

Ngày mười chín tháng bốn, cảnh tượng mà người Nữ Chân chưa bao giờ ngờ đã xuất hiện ở trước mặt họ. Đối diện với hơn chín vạn người bao vây, mọi thứ đều đã bày ra, Hoa Hạ quân đoàn Bảy bố trí tư thái xung phong không chút giữ lại, nhát đao kinh người đã chém xuống, rạch ra, cắt đứt mạch máu, xé toạc cơ bắp, một đao kia chém ra cắm phập vào tận cùng cốt tủy!

Đây là mở màn cho quyết chiến.

Bình Luận (0)
Comment