Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 1207 - Chương 1207: Đại Quyết Chiến 6

Chương 1207: Đại quyết chiến 6 Chương 1207: Đại quyết chiến 6

Tháng bốn Vũ Chân Hưng nguyên niên, đầu hè năm thứ mười ba kể từ khi Ninh Nghị giận dữ giết vua, đánh ra cờ xí Hoa Hạ, nhiều thường thức trên đời này đều bị đảo ngược.

Kim quốc liên tục gần hai năm Nam Chinh lần thứ tư đã đi vào hồi kết, trong thời gian này, chiến dịch Tây Nam thoạt nhìn mờ nhạt ngoài lề nhưng thật ra bị vô số người trong thiên hạ chú ý cũng sắp kết thúc. Vũ triều bị chiếm đóng, tan vỡ trong cuộc tấn công của Kim quốc Đông Lộ quân, thảm kịch cơ hồ toàn bộ thiên hạ quỳ xuống trước người Kim khiến người đau xót bóp cổ tay, nhưng không nằm ngoài dự đoán.

Trong quá trình toàn bộ đại chiến Kim – Vũ, Vũ triều từng có hành vi ngu ngốc, nhưng cũng có chống cự bi tráng, vô luận trước hay sau cuộc chiến, mọi người đều rõ ràng biết trong trận đại chiến này, Vũ triều là kẻ yếu thật sự. Sự thất bại của kẻ yếu khiến người thở dài, đau lòng, nhưng đa số người trong thiên hạ đều ít nhất từng một, hai lần tưởng tượng ra cảnh như vậy.

Đối với Hắc Kỳ ở Tây Nam, trong một khoảng thời gian dài mọi người không muốn nhìn thẳng vào nó. Người của Vũ triều có ấn tượng sai lệch hoặc nhiều hoặc ít với Hắc Kỳ, dù là nhiều thế lực thông thương cùng có lợi lâu dài với Tây Nam cũng rất khó sinh ra đánh giá cao với vỏn vẹn mấy chục vạn người cuộn mình trong Lương Sơn Tây Nam, mà hạn mức cao nhất của "cao" này cùng lắm là ngang ngửa Vũ triều.

Dù là ở Kim quốc, đa số người không thật sự nghiêm túc suy xét uy hiếp từ cái gọi là "Hắc Kỳ". Mặc dù năm xưa, đại chiến phát sinh ở Tây Bắc từng khiến Kim quốc mất hai viên đại tướng, nhưng sau đó Kim quốc thắng lợi và đồ sát Tây Bắc rồi. Người thật sự nhìn thấy Hắc Kỳ đáng gờm chỉ có cao tầng Kim quốc như Tông Hàn, Hi Doãn, nhưng tư duy của họ chỉ dừng lại ở "còn kịp điều chỉnh". Đến lần Nam Chinh thứ tư, Đông Lộ quân chủ công Vũ triều, Tây Lộ quân đặt mục đích ở Tây Nam, có sự chú ý cao của Tông Hàn, Hi Doãn khiến những người khác không còn quá lo lắng tai họa ngầm Hắc Kỳ.

Tông Phụ, Tông Bật chinh Nam Vũ rất có thể sẽ tay trắng trở về, nhưng mục tiêu mà Tây Lộ quân theo dõi – đám cướp Vũ triều núp trong núi - cơ bản là không có khả năng tránh thoát được.

Mọi người quan sát kỹ Kim – Vũ mênh mông hùng dũng giao phong, nhìn chăm chú quá trình Nam Vũ tan vỡ hủy diệt, bọn họ vẫn ôm tâm trạng thoải mái đối với việc Tây Lộ quân thúc đẩy tiến lên. Nếu như nói quá trình chiến tranh của Vũ triều có thể bày những ván cá cược gay cấn, vậy phát triển chiến sự ở Tây Nam trong một khoảng thời gian dài chỉ có thể trở thành một cuộc cá cược về thời gian: Tông Hàn sẽ đánh bại Tử Châu vào lúc nào? Đánh bại Thành Đô vào lúc nào? Hạ gục cái gọi là Hoa Hạ quân đoàn Năm vào lúc nào? Khải hoàn về triều vào lúc nào? Đến đầu năm nay, có lẽ ván cược như vậy hơi điều chỉnh lại nhưng về phương hướng chính thì không chệch bao nhiêu.

Mãi khi vị Tâm Ma ở Tây Nam lật ra những con bài úp của mình tựa như nhà ảo thuật đại tài.

Không ai ngờ Hắc Kỳ quân yên phận ở một góc, trong thời gian dài chỉ có nền móng mấy chục vạn sẽ tích lũy sức mạnh to lớn đến vậy. Cuối năm ngoái, Tây Lộ quân đi vào Kiếm Các, bộ bài úp trong tay Tâm Ma mới chỉ ung dung đánh ra từng lá, Tây Lộ quân do Tông Hàn dẫn dắt đinh ninh mình không ngừng tiến sâu vào một cái ao nhỏ.

Nhưng đến năm nay, đặc biệt là bắt đầu từ tháng hai, lá bài trong tay Tâm Ma trở nên sắc bén hơn, lá sau hùng mạnh hơn lá trước. Mặt nước nhỏ dao động, địa hỏa đang tích trữ, đám người Tông Hàn đã tiến sâu vào nhìn thấy dung nham hùng dũng ập vào mặt, mọi người ôm tâm lý đối kháng ao nhỏ giờ đây đối mặt núi lửa bùng nổ.

Vọng Viễn Kiều vào tháng hai, đến tháng ba thì một đường rượt đuổi, tất cả thường thức đều tan vỡ ở trước mặt, mọi người vốn cho rằng Hắc Kỳ chỉ là dân cách mạng không kiêng nể gì trong Vũ triều, giống như Phương Tịch, như Điền Hổ, hoặc cùng lắm là lợi hại và cực đoan hơn hai người này, nào ngờ giờ đây Hắc Kỳ biểu hiện ra sức mạnh đáng sợ còn vượt qua Nữ Chân "Mãn vạn không thể địch" nổi lên.

Đáng sợ nhất là, lực lượng như vậy không thấy đáy. Nếu nói trong tháng hai, ba, hỏa khí xuất hiện ở Tây Nam thành lập trên đột phá tạm bợ về kỹ xảo vặt, đến tháng bốn, Tông Hàn gửi gắm hy vọng cuối cùng vào quyết chiến Hán Trung, mọi người mới giật mình nhìn thấy cảnh tượng kinh người thậm chí còn hơn sức mạnh kỹ xảo vặt.

Ngày mười chín tháng bốn, trong ghi chép và tổng kết của người đời sau, đây là khoảnh khắc chế độ quân sự hiện đại và tín ngưỡng quân đội bày ra sức mạnh đáng sợ thực sự của nó. Khi Tần Thiệu Khiêm dẫn dắt quân đoàn Bảy xông hướng đằng trước, một lần mang theo niềm tin "ai binh" bất ngờ đánh bộ đội Nữ Chân vẫn giữ tố chất đơn binh ở đỉnh cao thời đại này té sấp mặt. Đây là biểu hiện của hai vạn người Hoa Hạ quân đối diện với chín vạn người Kim quân.

Ý chí chiến đấu kinh người, phối hợp chiến trường xuất sắc, mức độ tổ chức siêu cao được thể hiện ra trong dã chiến, gần như là sức chiến đấu cương đao cắt đậu hủ. Chiều ngày mười chín tháng tư, Phổ Tra dẫn dắt bộ đội tiên phong giống như gặp bánh xe to lớn nghiền nát, trong chiến thuật chém đầu quy mô lớn chẳng chút báo trước, bọn họ không thể kháng cự bị đánh tan tác.

Trước lúc chiến đấu, ở thời đại này bọn họ cũng là quân đội ương ngạnh như sắt thép, nhưng sắt thép bị cứng rắn nghiền nát, Hoàn Nhan Tát Bát đến sau dường như nghe thấy tiếng vỡ vụn trong trẻo.

Chiến đấu kịch liệt tiếp tục vào đêm nay.

Nhiều năm sau ở đời sau, đánh giá biểu hiện của người Kim trong trận đại chiến Hán Trung này thường nghiêng về hai hướng.

Một bên cho rằng lúc này quân đội Nữ Chân đang đi xuống dốc, đặc biệt là trải qua trận thua ở Tây Nam, lòng quân chắc chắn nát bét rồi, nên khi tính sức chiến đấu mà Hoa Hạ quân đoàn Bảy biểu hiện ra ngoài cũng phải trừ bớt phần trăm lại, nói theo cách của Tần Thiệu Khiêm lúc ấy đại khái là ăn bữa cơm thừa của quân đoàn Năm.

Bên kia thì cho rằng so với sức chiến đấu đỉnh cao căn cứ vào chế độ quân sự hiện đại mà Hoa Hạ quân biểu hiện ra ngoài, lính Kim dưới sự dẫn dắt của đám người Tông Hàn trong thời gian nhất định cũng bộc phát ra sức mạnh đỉnh cao của quân đội phong kiến, đây là niềm kiêu hãnh còn sót lại của quân đội Nữ Chân tung hoành thiên hạ ba mươi mấy năm, sau trận thua Tây Nam, khó khăn tiến lên trên con đường về Bắc, lần thứ hai vấp ngã trong cuộc chiến Hán Trung, rốt cuộc cũng kích phát ra ý chí ai binh nhất định. Lúc trốn chạy ở Tây Nam, e rằng giác ngộ ai binh chỉ tồn tại trong lòng số ít ỏi quý tộc trung – cao tầng trong đám tướng lĩnh cao tầng Bạt Ly Tốc, đến Hán Trung thì trung - hạ tầng mới dần dần cảm thụ nỗi hoảng sợ có lẽ không thể quay về.

Ý niệm ai binh như vậy ở một mức độ nào đó kích phát ra sức chiến đấu của bọn họ. Trong cao tầng quân đội, biểu hiện của một số tướng lĩnh rất bắt mắt, thậm chí giống như bọn họ thiêu đốt bản thân để tỏa sáng. Thí dụ như Hoàn Nhan Tát Bát, sau khi cứu Phổ Tra mà vô vọng thì chọn củng cố trận địa co đầu rút cổ phòng ngự, hôm sau dẫn dắt kỵ binh liều mạng đánh bất ngờ, từng gây ra phiền phức không nhỏ cho Hoa Hạ quân.

Phản ứng lợi hại nhất có lẽ là ứng đối của Hoàn Nhan Tông Hàn trong đêm nay. Sau khi nhận tin mà Tát Bát sai thân vệ đưa tới, không lâu sau vị tướng già Nữ Chân chinh chiến thiên hạ hơn bốn mươi này âm thầm điều động quân đội, làm chuẩn bị phòng ngự, đánh lén ban đêm, thậm chí mai phục phản kích. Cách ba mươi mấy dặm, vốn là Cao Khánh Duệ giằng co với sư đoàn Hai của Hoa Hạ quân đoàn Bảy, khu vực đó chém giết kịch liệt, trong núi thậm chí cháy lớn, nhưng về sau chứng minh là hư chiêu của Hoa Hạ quân.

Tần Thiệu Khiêm dẫn dắt chủ lực sư đoàn Hai trong bóng đêm dọc theo đường núi đi đường vòng mấy chục dặm, đến rạng sáng ngày hai mươi tháng tư, vào lúc mà mọi người mệt mỏi buồn ngủ nhất thì tấn công địa doanh Tông Hàn. Ứng đối của Tông Hàn trong đêm nay chuẩn xác hệt như dã thú. Hắn trắng đêm không ngủ, lệnh cho tướng sĩ trong quân doanh sẵn sàng nghênh chiến. Hoa Hạ quân đánh vào trong, bị trúng bẫy. Đây là cảnh tượng xinh đẹp nhất của lính Kim trong đại chiến Hán Trung.

Nhưng tố chất quân đội của Hoa Hạ quân cực kỳ kinh người, một đại đội phụ trách tấn công tiền tuyến lập tức phát hiện không ổn, chai binh ra trinh sát, khiến mai phục của lính Kim không thể bao bọc đại đội Hoa Hạ quân. Một khắc trước khi bắt đầu giao chiến, tiên phong của Hoa Hạ quân từng bị yếu thế vì đại pháo và tấn công bằng lửa, nhưng sau đó triển khai chống cự quyết liệt và phá vòng vây.

Trong chiến đấu tiếp theo, quân của hai bên bày ra ý chí đánh trận kinh người. Tông Hàn, Hàn Xí Tiên lần lượt đến tiền tuyến đốc chiến, khi phát hiện thủ lĩnh của quân địch, một phần đại đội Hoa Hạ quân ở trong nửa vòng bao vây, có tiểu đội từng đánh bất ngờ vào khu trung tâm của đối phương, trả giá một số hy sinh nhưng vẫn không được thành quả chiến đấu. Tùy theo Hoa Hạ quân rút lui, lính Kim hùng hổ truy kích, không lâu sau bị Hoa Hạ quân đánh ngược lại, hàng nghìn Kim quân gục ngã trong bóng đêm.

So với mất mát lúc trước Hoa Hạ quân rơi vào phục kích thì chiến đấu giai đoạn sau khiến lính Kim bị thương vong nhiều hơn. Tông Hàn đã hiểu sức chiến đấu của Hoa Hạ quân này khủng bố cỡ nào, từ nay cấu trúc nhiều lớp phòng ngự.

Tác chiến đêm nay dường như cũng xác minh cách nói lúc trước của Ninh Nghị, tuy Hoa Hạ quân có tố chất chiến đấu kinh người, cũng thông qua Bộ Tham Mưu tập trung trí tuệ của mọi người lại, nhưng chỉ huy tạm thời và vận dụng chiến thuật trong chiến tranh vẫn kém hơn tướng lĩnh Kim quốc tung hoành chém giết mấy chục năm, trải qua vô số thử thách mà vẫn sống sót. Bàng Lục An mất huyện Hoàng Minh vì lý do này, đêm nay Tần Thiệu Khiêm đánh lén không thành công cũng vì thế.

Tuy nhiên, tướng Kim giỏi về chiến thuật, còn sở trường của Hoa Hạ quân thể hiện ở mặt chiến lược. Ninh Nghị giỏi về lên kế hoạch, kỷ luật quân đội hiện đại cộng với huấn luyện binh tàn khốc, tố chất quân đoàn Bảy đã được đúc thành công đủ để xóa bỏ chút tỳ vết về mặt chiến thuật. Cho dù một nghìn người vây quanh năm trăm người, năm trăm người đó ngược lại hạ gục một nghìn người là được.

Bình Luận (0)
Comment