Thế giới muôn màu muôn vẻ.
Ở nơi to lớn, thời gian như sóng dữ chuyển dời, người của từng thế hệ sinh ra, lớn lên, già đi, hình thức văn minh phong phú, một đám triều đại cuốn sạch mà đi, một dân tộc chấn hưng, suy vong, sự sống và cái chết của hàng trăm, hàng nghìn vạn người, ngưng tụ thành một dấu ngắt câu trong sách lịch sử.
Ở nơi nhỏ bé, cuộc đời của mỗi người đều là một bài sử thi mênh mông. Mỗi một giây sống trên đời này, hàng nghìn, hàng vạn người thoạt nhìn sự tồn tại thật nhỏ bé, nhưng tâm tư, cảm xúc của họ cũng chân thực mà khổng lồ, có người vui cười sung sướng, có người bi thương khóc lóc, có người điên cuồng tức giận, có người lặng thầm thương cảm, những cảm xúc này giống như từng đợt gió lốc và sóng thần đẩy thân thể bình phàm tiến lên.
Mỗi một giây của thế giới chúng ta nếu nhìn bằng thị giác khác nhau, lấy ra mặt cắt khác nhau đều sẽ là từng bài thơ tự sự khổng lồ mà chân thực. Số phận của vô số người kéo dài, nhân quả đan vào, va chạm rồi lại tách rời. Mỗi sợi chỉ đứt thường sẽ quấn lấy quả đặc biệt khác ở phương xa không biết tên. Những ợi chỉ đan xen nhiều lúc hỗn loạn nhưng trật tự, có đôi khi chúng ta sẽ nhìn thấy vô số sợi chỉ khổng lồ hội tụ về một phương hướng, va chạm vào.
Vũ Chấn Hưng nguyên niên, ngày hai mươi ba tháng tư, ánh chiều tà bên ngoài thành Hán Trung giống như hút hết mùi thuốc súng nên nhuộm tầng mây thành sắc xám đen rợn người. Ráng chiều cũng không tráng lệ, đó chỉ là dáng vẻ vô cùng bình thường của nó lặp lại vô số lần trong đất trời này.
Khi đặt thành trì dưới hoàng hôn này vào tầm nhìn, quân đội dưới trướng đang nhanh chóng tập kết ở phía trước, Hi Doãn cưỡi trên ngựa chiến, tiếng gió thổi qua lá cờ kêu vù vù hòa vào tiếng người, chiến trường khổng lồ từ hỗn loạn đến có trật tự, trong không khí có mùi phân ngựa và bãi nôn.
Không khí trong chiến trường vẫn quen thuộc đập vào mắt hắn, mấy chục năm chinh chiến, hết lần này đến lần khác sa trường điểm binh, trong đao thương san sát, tiếng hít thở của binh sĩ cũng toát ra khí thế túc sát mà ương ngạnh. Đây là chiến trận mà Hoàn Nhan Hi Doãn vừa cảm thấy quen vừa dần cảm giác xa lạ.
Tốc độ tập kết của binh sĩ, trong hàng ngũ toát ra tinh khí thần khiến Hi Doãn nhanh chóng hiểu được chất lượng của bộ đội này. Đội ngũ Nữ Chân dưới trướng của hắn vừa trưởng thành vừa đáng sợ, bốn mươi năm qua đội ngũ này dưỡng ra tinh khí thần như vậy, từ đó không còn gặp đối thủ cùng đẳng cấp. Nhưng tùy theo trận chiến tranh này kéo dài, hắn dần dần cảm nhận được tâm trạng của bao nhiêu năm trước.
Khi ấy chiến sĩ Nữ Chân ôm tâm trạng chỉ có hôm nay không có ngày mai dấn thân vào chiến trường, bọn họ hung ác mà mãnh liệt, nhưng không dễ sai khiến trên chiến trường giống như hôm nay. Đám người A Cốt Đả, Tông Hàn, Lâu Thất, Tông Vọng ở trên chiến trận điên cuồng, đánh bạc hết thảy, mỗi một trận chiến tranh đều là trận đánh then chốt, bọn họ biết số phận của Nữ Chân ở đằng trước, nhưng lúc ấy bọn họ còn chưa đủ trưởng thành, không nhìn thấu hướng đi của vạn mệnh, bọn họ chỉ có thể dốc hết sức ứng phó, giao kết quả còn lại cho thiên thần trên cao tít.
Bọn họ học tập trong lúc chiến đấu, dần trưởng thành, cũng càng thấy rõ hướng đi của số phận. Giai đoạn sau trận chiến diệt Liêu, bọn họ vận dụng quân đội càng thuần thục, vận mệnh bị bọn họ nắm chặt trong lòng bàn tay, bọn họ đã thấy rõ toàn cảnh của thế giới. Đám người Hi Doãn từng ngưỡng mộ Nam Hán học, giữ sự tôn kính với Vũ triều cũng dần thấy rõ cái lợi và hại của Nho gia, tuy trong đó có thứ đáng để tôn kính, nhưng trên chiến trường, Vũ triều đã vô lực phản kháng đại thế thiên hạ.
Thời gian đi đến hôm nay, các lão nhân đã đã được rèn luyện trưởng thành trong lửa chiến, quân đội vẫn giữ mũi nhọn sắc bén, nhưng trong mấy cuộc chiến trước mắt, Hi Doãn dường như lại nhìn thấy dấu vết vận mệnh thoát cương mà đi. Dù hắn có thể dốc hết sức ứng phó, nhưng thứ chưa biết vắt ngang ở phía trước, hắn mơ hồ có dự cảm không thể khống chế được kết quả của sự tình.
Chỉ có nhất điểm khẳng định là: Cuộc chiến trước mắt sẽ lại biến thành trận chiến mấu chốt nhất, vận mệnh của Nữ Chân ở ngay phía trước!
- Trận địa của Hoa Hạ quân ở phía trước năm trăm dặm . . . gần Lô Vĩ Môn. Quân đội của đại soái đang từ phía Tây lại đây, hiện giờ trong thành . . .
Sau khi xuống thuyền, quân đội chậm rãi đẩy lên, tướng lĩnh Nữ Chân Tra Lạt bị người gọi ra khỏi thành đang đi theo bên cạnh Hi Doãn, cố gắng báo cáo tình hình chiến đấu mấy ngày nay thật tỉ mỉ cho hắn nghe. Ánh mắt của Hi Doãn lạnh băng, lẳng lặng nghe.
Gần như khoảnh khắc biết phía Tây của Hán Trung đã bắt đầu giao chiến, Hi Doãn quyết đoán buông bỏ bao vây tiễu trừ hơn ba nghìn người Tề Tân Hàn gần huyện thành Tây, dẫn dắt hơn vạn bộ đội nhanh chóng lên thuyền dọc Hán Thủy đi lên hướng Tây. Trong lòng Hi Doãn hiểu rõ, có trận đại chiến quyết định tương lai Nữ Chân đặt ở phía trước thì bao vây tiễu trừ vẻn vẹn ba nghìn người không quá quan trọng.
Ngay khi xuống thuyền, Hi Doãn sai người gọi tướng lĩnh có chức hàm cao nhất trong thành Hán Trung lúc này tới, tìm hiểu phát triển của tình thế. Nhưng toàn bộ tình huống đã ra ngoài đoán trước của Hi Doãn, Tông Hàn dẫn dắt chín vạn người gần như bị hai vạn người xung phong đánh thành ai binh. Tuy rằng thoạt nhìn thì chiến thuật của Tông Hàn thanh thế mênh mông, nhưng Hi Doãn hiểu rằng nếu có niềm tin quyết thắng trên chiến trường trực diện thì Tông Hàn cần gì sử dụng chiến thuật xa luân* tiêu hao thời gian và tinh lực như thế này.
(*) Xa luân hay xa luân chiến là bên đông người thay phiên nhau đánh dồn dập bên ít người tới khi nào bên ít mệt thua.
Trong đời hai người hợp tác đánh trận vài lần, hắn biết Tông Hàn là người vừa phóng khoáng vừa cơ trí như thế nào, nếu thật sự có cơ hội xông lên thì Tông Hàn sẽ không lui về phía sau. Nói cách khác, có thể ép Tông Hàn chém giết trên chiến trường bốn mươi mấy năm đến mức độ này thì đủ thấy sức chiến đấu của Nữ Chân mạnh cỡ nào.
Phổ Tra bị giết bên bờ sông Gia Lăng, trong tình hình cuộc chiến hỗn loạn, mỗi tướng lĩnh trung – hạ tầng mãnh an, mưu khắc dưới trướng của hắn gần như bị giết sạch.
Ngay trong đêm đó, lấy binh lực chưa tới vạn người đánh lén đại doanh Tông Hàn, bị trúng cạm bẫy nhưng vẫn cứng rắn thoát ra, còn giết truy binh te tua.
Trong vòng bốn ngày, lấy binh lực chưa tới hai vạn người đấu với cách đánh xa luân của Tông Hàn, cuối cùng bên có dấu hiệu thua là đội ngũ của Tông Hàn, một phần lính tan tác tụ tập về phía Hán Trung, đối phương vậy mà lấy quy mô mấy trăm người bình thường cướp đoạt cửa Nam Hán Trung, dục vọng tiến công đó, năng lực quyết sách trong tác chiến quy mô nhỏ đó kinh người biết bao?
Hi Doãn cưỡi ngựa chiến bước đi, rốt cuộc mở miệng nói:
- Bọn họ làm bằng cách nào?
- Hả?
- Ngươi từ chiến trường xuống, chắc có chú ý tưởng về đối kẻ địch của mình, ngươi cảm thấy . . . bọn họ làm bằng cách nào?
- Ty . . . ty chức không biết . . . Hoa Hạ quân tác chiến dũng mãnh, nghe nói bọn họ . . . đều là từ Tây Bắc năm xưa lui xuống, có thù sâu oán nặng với Nữ Chân ta, ước chừng là Tâm Ma dùng yêu pháp mê hoặc họ, khiến bọn họ dũng mãnh không sợ chết . . .
- . . .
Hi Doãn không nhìn tên này, cũng không nói chuyện, lại qua một lúc mới hỏi:
- Trong thành cao bao nhiêu thiết pháo, đạn dược này nọ?
- Ty chức . . . chỉ có thể đánh giá đại khái . . .
Hi Doãn không chờ tên này báo cáo nữa, gọi thẳng tên của đệ tử:
- Hoàn Nhan Dữu Xích!
Tướng lĩnh trung niên khoảng bốn mươi tuổi lại gần:
- Có mạt tướng.
- Ngươi thay ta đi làm ba việc.
- Rõ!
- Thứ nhất, ngươi mang một nghìn người vào thành, hiệp trợ quan binh tăng mạnh phòng ngự thành Hán Trung. Hoa Hạ quân đang từ Lô Vĩ Môn tiến công hướng Bắc, ngươi sắp xếp người canh giữ ở các con đường, tường thành, nếu còn có chuyện cổng thành đổi chủ thì ngươi cùng tội với Tra Lạt!
- Rõ!
- Việc thứ hai, kiểm kê tất cả hỏa pháo, đạn dược, cung nỏ, ngựa chiến trong thành, trừ phòng ngự Hán Trung bắt buộc có người canh giữ ra, ta muốn ngươi tổ chức người vận chuyển vật tư đến chiến trường ngoài thành trước khi mặt trời mọc vào ngày mai, nếu không đủ người hãy đến đây lấy thêm.
- Rõ!
- Việc thứ ba . . .
Hi Doãn ngồi trên ngựa chiến tạm dừng một chút, sau đó quét mắt qua trời và đất nhạt nhòa này, quyết đoán nói:
- Việc thứ ba, trong tình huống đủ người hãy tập hợp cư dân, bách tính trong thành Hán Trung lại, xua hướng trận địa Hoa Hạ quân ở phía Nam Lô Vĩ Môn, nếu ai chống cự có thể giết người, đốt nhà. Sáng sớm mai phối hợp ngoài thành quyết chiến, đánh vào trận địa Hoa Hạ quân. Ngươi hãy làm cho tốt chuyện này.
Hoàn Nhan Dữu Xích ngồi trên ngựa chiến lĩnh mệnh:
- Rõ!
Trong mắt Hoàn Nhan Dữu Xích lộ chút do dự, nhưng sau đó chấp nhận sự thực này. Trong tình huống Tông Hàn đại soái dùng binh lực chín vạn mệt mỏi đánh với Hoa Hạ quân bốn ngày, Hi Doãn làm ra quyết định chém giết trực diện. Quyết định dứt khoát này có lẽ là ứng đối lại tin thủ lĩnh Hoa Hạ quân được người gọi là Tâm Ma giết ra Kiếm Môn Quan.
Nếu để kéo dài thêm vài ngày, Tâm Ma kia mà đến thì sự tình sẽ càng thêm náo nhiệt, cũng càng phiền phức.
Hai người lĩnh mệnh rời đi.