Tường thành phía trước mênh mông, dưới ánh hoàng hôn, có Hắc Kỳ của Hoa Hạ quân ánh vào tầm nhìn, vết máu lấm tấm dính ở mặt ngoài tường, có xác chết, tất cả cho thấy mới không lâu trước đó ở đây đã bùng nổ huyết chiến, giây phút này, chiến tuyến của Hoa Hạ quân đang rút lại. Đầu bên kia từ xa đối diện với quân đội người Kim, có chiến sĩ Hoa Hạ quân đang đào đất, đa số bóng dáng mang theo vết sau sau trận chiến, có người còn quấn băng vải.
Về cờ xí của Hoàn Nhan Hi Doãn, đa số người liếc nhìn bằng mắt thường, xem qua kính viễn vọng, trông tư thái của những bóng dáng này không có sợ hãi, chỉ có sự bình thản nghênh đón đánh trận.
Trong thiên hạ này đâu chỉ có nghìn vạn người có thù máu với người Nữ Chân, nhưng có thể lấy tư thái như vậy đối mặt đội ngũ của Kim quân thì trước kia chưa từng có.
Bọn họ đã trải qua bốn ngày chém giết, thậm chí cắt nát quân đội do Tông Hàn dẫn dắt.
Họ làm bằng cách nào?
Họ còn sức đánh tiếp nữa không?
Trong đầu Hi Doãn suy nghĩ tất cả điều này.
Mấy chục năm qua, bọn họ vượt qua chiến trường, hấp thu kinh nghiệm, nhận được bài học, dặt mọi sự vật trên đời này vào mắt, vào lòng, mỗi lần may mắn sống sót trong chiến tranh đều khiến bọn họ càng mạnh mẽ thêm. Giây phút này, Hi Doãn nhớ tới vô số khói lửa trên chiến trường, A Cốt Đả đã chết, Ngô Khất Mãi hấp hối, Tông Vọng, Lâu Thất, Từ Bất Thất, Ngân Thuật Khả, Bạt Ly Tốc . . . Từng vị tướng lĩnh đi qua trong sinh mệnh của họ, nhưng giây phút này, Tông Hàn hay thậm chí là Hi Doãn đã trở lại trạng thái mạnh nhất của mình trên chiến trường.
Thời gian đi qua mấy chục năm, giây phút này, hắn vẫn chỉ có thể dốc hết sức ứng phó, giao số phận chưa biết cho thiên thần tối cao. . . .
Tường thành của Hán Trung không quá nguy nga tráng lệ, chỉ là tường bằng đá đất bình thường, ngoại ô ngoài thành hai màu xanh vàng, binh sĩ mặc đồ chủ yếu là màu đất, điểm xuyết sắc xanh, mùi máu vẫn luôn khó ngửi như vậy.
Lưu Mộc Hiệp đến ngoài thành Hán Trung lúc chạng vạng, đại đội đến, hắn theo thành viên bị xếp vào một chỗ trận địa, có người chỉ hướng phía Đông nói cho mọi người:
- Hoàn Nhan Hi Doãn đến. Nếu đánh nhau, các ngươi tốt nhất hãy đào một số hố hãm ngựa ở đằng trước.
Tiểu đội trưởng hỏi ý kiến của đại đội trưởng:
- Chỉ đào hố hãm ngựa là được?
- Đêm nay các ngươi phụ trách đào hố, giữ thể lực, chú ý nghỉ ngơi. Có ngủ được hay không còn tùy vào phía đối diện nữa.
Mệt mỏi và đau đớn đang chất chồng trong thân thể, nhưng còn nằm ở mức độ chịu đựng được. Lúc các chiến hữu nói về quân đoàn Năm đột phá Kiếm Môn Quan, Lưu Mộc Hiệp ngước đầu xem tung tích lính Kim ở phía Đông. Dù chỉ là một tên lính bình thường trong Hoa Hạ quân đoàn Bảy, nhưng Lưu Mộc Hiệp biết sắp có quyết chiến.
Vì thế ăn cơm chiều xong, Lưu Mộc Hiệp lặng lẽ đào hố.
Hắn không e ngại Hoàn Nhan Tông Hàn, cũng chẳng ngán Hoàn Nhan Hi Doãn.
Hắn là người Tây Bắc, môi trường sống ở Tây Bắc thô ráp, nên từ nhỏ hắn đã sống giữa can phạm giết người, cướp ngựa, lừa đảo.
Người nhà đã chết từ lâu, Lưu Mộc Hiệp không có nhiều tình cảm với họ, tình huống này không hiếm lạ trong Tây Bắc. Hoa Hạ quân đến Tây Bắc, đánh Tây Hạ và thắng trận đầu tiên, sau đó hắn đi đến Tiểu Thương Hà, gia nhập Hắc Kỳ quân mà bên ngoài đồn rằng cùng hung cực ác chỉ để "Kiếm chút cơm ăn".
Bên trong Hoa Hạ quân là hoàn cảnh khác hẳn với phỏng đoán của bên ngoài, Lưu Mộc Hiệp không rõ mình bị đồng hóa từ khi nào, có lẽ là khi ngày thứ hai sau khi gia nhập Hắc Kỳ, hắn đuối sức ngã xuống trong cuộc huấn luyện quá khốc liệt, đêm khuya, tiểu đội trưởng bưng tô mì sợi đến cho hắn.
Hoặc là khi hợp tác với nhau trong những lần tuần tra, những khi huấn luyện.
Hoặc là khi hắn hoàn toàn không ngờ tới các chiến hữu từng cho hắn bát mì, nhiều lần trong huấn luyện cõng hắn vượt qua, nhưng họ đã hy sinh trong Tiểu Thương Hà và ba năm chém giết.
- Ta vốn là . . . người Biện Lương, nhà ở một thôn cạnh Hoàng Hà, ta có thê tử, có một nữ nhi, còn có người già . . . lúc người Nữ Chân đến thì . . . không còn gì . . .
Lưu Mộc Hiệp ngẫu nhiên nhớ chiến hữu thân theiét từng kể Trung Nguyên tốt đẹp cho mình nghe.
Thật ra hắn không có xúc động, mười mấy năm đầu trong đời hắn đều sống ở biên cương Tây Bắc hỗn loạn, ăn bữa hôm lo bữa mai, lúc người nhà chết hắn còn không biết tại sao phải khóc? Trên đời thật sự có chỗ mọi thứ đều tốt đẹp như Trung Nguyên sao? không biết.
Hắn chỉ là thích cuộc sống ở Tiểu Thương Hà, bọn họ kề vai chiến đấu trong thung lũng, giết lùi từng đợt sóng kẻ địch nghe nói cực kỳ dữ dằn trên đập lớn. Bọn họ cùng nháu hò reo, bên trong họ đầy ấm áp, những người có cuộc sống kỳ lạ khác nhau đã trở thành chiến hữu, người nhà với hắn.
Bọn họ đều chết rồi.
Lưu Mộc Hiệp nhớ ba năm chém giết ở Tiểu Thương Hà, trong đoạn thời gian cuối cùng, khi Ninh Nghị từ biệt người đã qua đời thường nói với mọi người thế này:
- . . . Trên thế giới này có mấy trăm vạn người, hàng nghìn vạn người chết đi, trước khi chết bọn họ đều có cuộc đời của mình. Khiến ta đau lòng nhất là . . . cuộc đời của họ sẽ bị người lãng quên. Những người ở đây hôm nay, bọn họ từng phản kháng, bọn họ muốn sống như con người, họ đã chết. Sự phản kháng, cuộc đời của họ sẽ bị người ta lãng quên, những gì họ từng làm, những thứ họ nhớ đều biến mất khỏi thế giới này, giống như . . . chưa từng có.
Giống như chưa từng có.
Lưu Mộc Hiệp thường nhớ thôn nằm bên cạnh Hoàng Hà ngoài thành Biện Lương, người già, thê tử, nữ nhi trong nhà người chiến hữu kia, chiến hữu cũng chết rồi, những ký ức này giống như chưa từng phát sinh. Bao gồm tiểu đội trưởng cho hắn tô mì, bao gồm bọn họ lần lượt kề vai chiến đấu. Những chuyện này, có một ngày đều sẽ giống như chưa từng phát sinh.
Trên người có đau đớn, cũng có mệt nhọc, nhưng không sao, vẫn chịu đựng được. Lưu Mộc Hiệp lặng im đào hố hãm ngựa.
Mặt trời dần lặn, mỗi ngày mặt trời đều sẽ lặn. Ngày thứ hai sau khi gia nhập Hắc Kỳ quân, Lưu Mộc Hiệp không thể làm xong hạng mục huấn luyện trước khi mặt trời khuất núi, tiểu đội trưởng bắt hắn chạy tới trước trong bóng đêm như vậy, hắn tự nhủ rằng không thể trở mặt, chờ ngày mai trộm đồ xong sẽ chuồn đi. Tối hôm đó hắn đói bụng, mà tiểu đội trưởng bưng một tô mì đến, trong tô thậm chí có một quả trứng gà ngon lành.
Đó là Tiểu Thương Hà nhiều năm trước, trong thung lũng thậm chí không kịp kiến thiết đầy đủ, đôi khi bọn họ cần từng bước dựng lên trên đất phẳng của thao trường, trên đập nước. Tiểu Thương Hà ngày nay đã là vùng núi hoang, dấu vết tồn tại của họ đã bị xóa đi.
Tiểu đội trưởng chém một nhát đao về phía người Nữ Chân.
Nhưng người Nữ Chân không hay biết gì về chuyện này.
Như vậy là không đúng. . . .
Màn đêm dần dần buông xuống, ánh sao thưa thớt, trăng dâng lên trên bầu trời, giống như một thanh đao chém qua màn trời trên bờ sông Hán Thủy.
Trên bình nguyên phía Tây của Hán Trung từ khi nào vang lên tiếng pháo nổ dày đặc, chiến sĩ lao vào chém giết thấp thoáng trong ánh lửa.
Bộ đội Nữ Chân và Hoa Hạ quân chạy về phía thành Hán Trung đang giao thác trong đêm tối, chém giết khắp nơi.
Nhiều bộ đội Nữ Chân bị mờ mịt đánh tan trên đồng hoang, cũng có đội ngũ bên Hoa Hạ quân rơi vào khổ chiến trong đêm tối.
Chém giết của nghìn vạn người, có hàng nghìn, hàng vạn người, có hàng nghìn, hàng vạn cuộc đời và câu chuyện.
Ngày hai mươi mốt tháng tư, Hoàn Nhan Tát Bát từng dẫn dắt kỵ binh triển khai đánh bất ngờ mãnh liệt như lấy mạng đổi mạng với Hoa Hạ quân. Sau khi bị thương, Hoàn Nhan Tát Bát may mắn chạy thoát, hiện giờ đang dẫn bộ đội di chuyển về phía Hán Trung. Hắn là con cháu của Hoàn Nhan Tông Hàn, trong thời gian dài cỡ ba mươi năm đã đi theo Tông Hàn tác chiến, so với nhóm người Ngân Thuật Khả, Bạt Ly Tốc thì Hoàn Nhan Tát Bát kém hơn chút, nhưng luôn trung thực chấp hành kế hoạch của Tông Hàn.
Người Nữ Chân khó khăn lắm mới giết ra từ hoàn cảnh sinh tồn khó khăn kia, hắn đi theo anh hùng mà chiến, giây phút này, hắn cũng không tiếc chết vì anh hùng.
Tông Hàn đã hội hợp với đám người Cao Khánh Duệ, đang định điều động quân đội khổng lồ tập kết ở Hán Trung. Chinh chiến sa trường mấy chục năm, hắn có thể rõ ràng cảm giác được sau khi trải qua cuộc chiến lúc trước thì lực lượng của nguyên đại quân đang nhanh chóng hạ xuống, quá trình từ đồng bằng hướng đến Hán Trung, phần quân đội tập kết lần thứ hai nhanh chóng tan vỡ khi bị Hoa Hạ quân đánh vào. Đêm nay chỉ có tin Hi Doãn đến là cho Tông Hàn một chút an ủi.
Chiến đấu bốn ngày, bộ đội dưới trướng Tông Hàn đã mệt nhọc, Hoa Hạ quân cũng mệt, nhưng Hi Doãn sung sức gặp mệt mỏi sẽ được thời cơ chiến đấu lý tưởng nhất.
Bạt Ly Tốc đã chết, nhưng Ninh Nghị chưa tới được.
Đêm nay, Tông Hàn nhìn ánh trăng trên bầu trời, đổ rượu nồng mang theo bên người xuống đất, ngâm bài thơ tưởng nhớ Bạt Ly Tốc.
Cuộc đời chinh chiến lâu dài này đã có bao nhiêu người chết ở trên đường.
Tối nay, nhiều quân đội đều đang mạo hiểm chém giết tiến lên. Hoàn Nhan Thiết Dã Mã ở trong đêm định phấn khởi ủng hộ sĩ khí, con sói cánh đồng băng dần trưởng thành này không muốn bỏ qua trận chiến dưới thành Hán Trung sắp phát sinh.
Cả đời hắn khát khao được làm anh hùng như bậc cha chú, mãi khi huynh đệ chết hắn mới từ hiểu ra để trở thành anh hùng như thế cần có tính chất đặc biệt. Sức mạnh của Hoa Hạ quân lúc này khiến hắn trố mắt líu lưỡi, cũng khiến hắn chân chính cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, nếu không có kẻ địch như vậy thì hắn làm sao có thể lưu danh sử sách chứ?
Câu chuyện của một số người sẽ để lại nét mực trong lịch sử, nhưng về cuộc đời thì những câu chuyện đó không phân biệt cao hay thấp.