Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 1212 - Chương 1212: Đại Quyết Chiến 11

Chương 1212: Đại quyết chiến 11 Chương 1212: Đại quyết chiến 11

Chiến sĩ Nữ Chân đi theo tướng lĩnh người Kim chinh chiến chém giết hơn hai mươi năm, trong ánh trăng như đao họ thường nhớ vợ con ở quê. Người Khiết Đan, người Liêu Đông, người Hề đi theo Kim quân muốn thừa dịp cuối cùng một lần Nam chinh mong lấy được một phen công danh, trong mệt mỏi họ cảm thụ được hoảng sợ và luống cuống, bọn họ họ đánh liều có gan mới làm giàu theo đại quân xuôi Nam, anh dũng chém giết, nhưng giây phút này Tây Nam thành vũng bùn khó mà vượt qua. Vàng bạc mà họ đánh cướp không mang về được, sung sướng lúc đồ sát cướp bóc đều hóa thành hối hận, đôi khi bọn họ hoài niệm quá khứ, thậm chí có người nhà mà mình vướng bận, có hồi ức ấm áp, ai mà không có những điều này?

Nhưng rất nhiều người Trung Nguyên, Tây Bắc đã không có người nhà, thậm chí ngay cả ký ức đều bắt đầu trở nên không còn ấm áp.

Tối nay lại có từng bộ đội Hoa Hạ quân lục tục đến trước Lô Vĩ Môn của thành Hán Trung. Bọn họ đã trải qua các đợt chém giết, trên người các chiến sĩ đa số mang theo vết thương hoặc nhẹ hoặc nặng, nhưng người Nữ Chân tan tác mang đến sức mạnh vô tận cho họ. Một ít bộ đội thậm chí thử tấn công tường thành phía Tây hoặc phía Bắc, đương nhiên, không thể dễ dàng thành công.

Bộ đội đến chiến trường Hán Trung được Bộ Tham Mưu sắp xếp tạm nghỉ ngơi, số ít đội ngũ đang thọc vào phía Bắc của thành, định đột phá phong tỏa ở phố phường, tấn công vị trí càng mấu chốt trong thành.

Vào đêm, Trần Hợi đi vào Bộ Tham Mưu, xin phép lữ đoàn trưởng Hầu Liệt Đường:

- Bộ đội người Nữ Chân đều là người phương Bắc, Hoàn Nhan Hi Doãn đã đến chiến trường nhưng không tấn công, ta cho rằng không phải không muốn, kỳ thực là không thể. Trước mắt đang là thủy triều lên, bọn họ đi thuyền lên Bắc sẽ gặp sóng gió, nhiều người bị say sóng, bởi vậy chỉ có thể ngày mai bắt đầu đánh trận. Ta cho rằng tối nay không thể cho bọn họ ngủ ngon, ta xin được đánh lén ban đêm.

- Chúng ta cũng có suy xét chuyện say sóng, nhưng ngươi nghĩ loại người như Hi Doãn sẽ không đề phòng ngươi nửa đêm tập kích sao?

- Dù vậy cũng không thể khiến bọn họ ngủ ngon, ta có thể sai ba tiểu đoàn dưới tay luân phiên xuất chiến, làm ra tiếng động lớn, tóm lại không cho ngủ.

- . . . Có đạo lý, Tần quân trưởng tuần tra ban đêm rồi, lát nữa ta sẽ báo cáo, ngươi chuẩn bị sẵn sàng.

Trần Hợi chào kiểu quân đội:

- Rõ!

Đi ra Bộ Tham Mưu đươn sơ, trăng sáng giống như sắp từ rơi từ trên trời xuống. Trần Hợi không cười, trong mắt hắn tràn ngập gió tuyết nổi lên từ mười mấy năm trước. Lúc ấy hắn còn tuổi xuân, Ninh tiên sinh từng muốn khiến hắn trở thành một người kể chuyện.

- Truyền lại văn minh không phải dựa vào huyết thống. Người Nữ Chân đến đây, rất nhiều người chết, rất nhiều người mất toàn tộc. Huyết mạch của Trịnh Nhất Toàn không còn ai, nhưng lúc sắp chơi ngươi đã ở bên cạnh, vậy hãy truyền lại những gì của hắn đi, cố gắng truyền lại câu chuyện . . .

Ngày ấy Ninh tiên sinh nói như vậy với Trần Hợi còn nhỏ, nhưng những năm gần đây, người chết bên cạnh hắn đâu chỉ có một Trịnh Nhất Toàn? Trần Hợi ngày nay có cách tốt hơn, mạnh mẽ hơn kéo dài ý chí của họ.

Trên đời này có một số thời khắc đặc biệt sẽ có vô số sợi tơ tụ tập về phía một người, có khi nó mỏng manh, đôi khi trở nên quan trọng. Một số sợi tơ đứt, một số được người xem nắm lấy tiếp tục kéo dài tới trước. Huyết mạch kéo dài, dân tộc thay đổi, quốc gia hưng vong, vạn vật tranh giết, trước đến giờ đều là như vậy.

Lưu Mộc Hiệp đào hố bẫy ngựa xong lặng lẽ mài đao của mình.

Có người kiểm kê hỏa lôi và lựu đạn, đưa qua.

Trần Hợi mang theo binh sĩ của một tiểu đoàn đi hướng một góc doanh địa, lặng lẽ ra ngoài.

Trạm gác thay đổi, có một số người được phút rảnh rỗi nghỉ ngơi, bọn họ mặc nguyên bộ đồ chợp mắt, gối lên cây mâu chờ trời sáng.

- Ta hơi ngủ không được . . . -

Có người nhẹ giọng nói chuyện.

- Ta nói cho các ngươi nghe, ta còn nhớ Trung Nguyên mười mấy năm trước . . .

Trung Nguyên mười mấy năm trước, từ giây phút đó đến bây giờ đã có bao nhiêu người khóc lóc, có bao nhiêu người kêu gào, có bao nhiêu người chịu đựng đau đớn xé nát tim gan đẫm máu lê bước cuối cùng đi đến đây.

Câu chuyện của mỗi người đều rất bình phàm, cái chết của mỗi người thật nhỏ bé như hạt bụi trong cái chết của muôn vàn người. Nhưng có sinh mệnh và hồi ức của người nào mà không phải là sử thi lên xuống hào hùng?

Lửa cháy và giày vò đã va chạm kịch liệt ở lòng đất nhiều năm, vô số sợi tơ khổng lồ hội tụ vào giây phút này.

Dung nham sắp bùng nổ. . . .

Trần Hợi phát động đánh lén ban đêm, chém giết với phục binh thám báo mà Hi Doãn sắp xếp ở bờ Hán Giang, tiếng la giết rung trời, từng vòng nối liền không dứt.

Chiến sĩ Nữ Chân trong doanh địa thỉnh thoảng bị tiếng động lớn đánh thức, tức giận và lo âu tụ tập.

Khi dêm khuya, Hi Doãn đi lên tường thành, tướng thủ thành đang báo cáo phía Tây cánh đồng không ngừng dấy lên lửa chiến, bộ đội Hoa Hạ quân từ Tây Bắc chọc vào Đông Nam, bộ đội Hoàn Nhan Tông Bật từ Tây hướng Đông, từng chỗ chém giết không ngừng. Không chỉ có cánh đồng phía Tây, bao gồm chém giết quy mô nhỏ trong thành Hán Trung cũng vẫn không dừng lại, nghĩa là chém giết tiến hành ở từng góc mà Hi Doãn có thể thấy được hoặc khuất mắt hắn.

Hi Doãn vịn tường thành, trầm ngâm thật lâu sau.

- . . . Bọn họ không cần ngủ à?

Hắn nhẹ giọng thở dài.

Hoa Hạ quân phía đối diện chỉ có hai vạn người. . . .

Dưới ánh sao mông lung, trên cánh đồng hoang ngoài thành Hán Trung, hàng loạt binh sĩ mặc áo chợp mắt ngủ, đao thương đặt ngay bên cạnh, cờ xí màu đen bay theo gió.

Nơi đây trở thành mảnh đất chiến trường, nhưng trừ binh sĩ ngẫu nhiên tuần tra đêm đi ngang qua, doanh địa sau nửa đêm vẫn trong không khí yên lặng, dù có người tỉnh lại từ giấc ngủ cũng ít ai mở miệng nói chuyện. Có người thì ngáy khò khò ngủ vô tư.

Trải qua mấy ngày liền chém giết, binh sĩ của Hoa Hạ quân đã cực kỳ mệt mỏi, nhưng dưới áp lực tùy thời sẽ bị đánh lén, đa số binh sĩ thường giật mình tỉnh lại. Có khi là bởi vì phương xa truyền đến tiếng chém giết hoặc là nổ tung, nhưng cũng có lúc là bởi vì xung quanh quá mức yên lặng, tiếng ngáy bất chợt ngừng, binh sĩ giật mình tỉnh lại, cảm thụ động tĩnh chung quanh rồi mới ngủ tiếp.

Tập kích doanh địa Nữ Chân ở gần đó mãi tới rạng sáng vẫn liên tục ồn ào, ngẫu nhiên nhấc lên gợn sóng náo nhiệt.

Đám binh sĩ đang ngủ bị bừng tỉnh, thầm nghĩ:

- Tên điên Trần Hợi này.

Sau đó lại thiếp ngủ.

Quân đồng mình chiến đấu, bảo đảm mọi người phe mình có không gian nghỉ ngơi tương đối an toàn. Nếu không phải cả bộ đội của Trần Hợi đều đi đánh lén quấy rối bên ngoài doanh địa Hi Doãn, vậy có lẽ là bên mình sẽ bị đánh úp trong đêm tối. Cho nên trong khi đám người Trần Hợi chiến đấu suốt đêm, bọn họ nhất định phải tranh thủ thời gian lấy lại thể lực, để ứng đối đại chiến sắp đến.

Dù trong khoảng thời gian yên lặng nhất đêm vẫn có nhiều chuyện diễn ra. Trong thành thị, Hoàn Nhan Dữu Xích đang tháo dỡ một đống thiết pháo, đan dược chất lên xe lớn vận chuyển ra cổng thành hướng Đông Nam, đưa đi đại doanh Hi Doãn ở phía Nam. Trần Hợi vừa chia tiểu đội đánh lén doanh địa, cũng phát hiện động tĩnh bên này nên đưa ra thỉnh cầu tác chiến với Bộ Chỉ Huy ở hậu phương.

Bộ Chỉ Huy từ chối kế hoạch khá là mạo hiểm của tất cả.

- Tên điên Trần Hợi này.

Góc Tây Nam của doanh địa Hoa Hạ quân, ánh sáng trong lều trại chưa tắt. Tần Thiệu Khiêm và mấy vị tham mưu, các cán bộ cấp trung đoàn, lữ đoàn vẫn tụ tập ở đây. Ánh sáng trong lều mờ tối, trên cái thùng gỗ trải sơ đồ chiến trường đơn giản, đa số cờ cắm lộn xộn, đối với một phần vị trí cắm cờ đại biểu bộ đội thì bọn họ cũng chỉ là dựa vào đoán, không chắc chắn.

- Trần Hợi chỉ có chưa tới một nghìn người, từ đêm qua đến bây giờ đã hai lần đưa ra muốn không tiếc tất cả tấn công Hi Doãn. Hắn định đánh đổi một nghìn người làm Hi Doãn trở thành lính mệt hay sao?

- Trần Hợi có ý thức nhìn xa, hắn đã nhìn thấu trận quyết chiến sau khi trời sáng không dễ đánh.

- Một trung đoàn trưởng cũng nên có chút trách nhiệm với lính dưới tay mình, hở chút đòi hy sinh bản thân là không tốt.

Quân trưởng Tần Thiệu Khiêm, lữ đoàn trưởng Hầu Liệt Đường, Tư Tiểu Hổ, tham mưu Lâm Đông Sơn, cả đám người tụ tập ở đây trong đêm khuya, khi nói những chuyện này thì ngữ điệu rất thấp. Trả lời thỉnh cầu của Trần Hợi xong mọi người quay quanh bản đồ bắt đầu làm quyết sách chiến lược cuối cùng.

- Tóm lại là khi trời sáng, bộ đội Hi Doãn sẽ thử tổng tấn công chúng ta. Bọn họ sẽ đuổi bách tính ra khỏi thành Hán Trung, Hi Doãn muốn giải quyết xong một lần, Tông Hàn cũng đang từ phía Tây chạy hướng Hán Trung. Không thể đánh trận mù quáng, về phương hướng chính thì bọn họ muốn quyết chiến, chúng ta có thể chiều theo họ. Nhưng về mặt chiến thuật, chúng ta phải nắm trọng điểm của mình.

Bình Luận (0)
Comment