Chỉ có người đời sau xem lại mới cảm thụ được mấu chốt, bầu không khí khiến người dâng trào sóng lòng trong đợt quyết chiến nào đó, nhưng vào lúc đánh nhau thì không tồn tại những điều này.
Hoa Hạ quân đoàn Bảy đã trải qua năm ngày đánh trận vừa phức tạp vừa dồn dập, mặc dù Hi Doãn bày ra tư thế hung hăng ở phía Nam thành Hán Trung, nhưng không liên quan nhiều đến bọn họ đang ở trong chiến trường, đơn giản chỉ là một trận chém giết trong vô số trận chiến đấu kịch liệt.
Bắt đầu từ mấy ngày trước bọn họ đã phải liên tục chiến đấu, không ngừng di chuyển, mãi đến đêm hôm qua, tên điên Trần Hợi vẫn liên tục tấn công đại doanh của Hi Doãn. Qua sáng hôm nay, bộ đội nghỉ ngơi xong lại di chuyển về hướng Tây Bắc, triển khai tiến công. Chỉ có đồ ngốc Hi Doãn mới xem chỗ đó là địa điểm quyết chiến then chốt.
Giống như chơi cờ, hai bên luôn tấn công tướng quân, một lần chiếu tướng thất bại thì tấn công tiếp, mấy ngày nay hai bên quyết chiến đơn giản là chiếu tướng qua lại.
Giờ Thìn hai khắc, mùi máu tanh dọc theo rừng cây thưa thớt không ngừng đột tiến, đại đội trưởng Ngưu Thành Thư nhìn thám báo Nữ Chân tán loan chạy nhanh trong rừng cây, hắn tháo xuống cường cung đang đeo trên lưng, nhắm bắn một mũi tên vào bóng lưng ở phía xa. Cường cung này mới bị cướp lấy, không thể bắn trúng. Chiến sĩ trong đại đội ngừng lại ở bìa rừng, gần đó thậm chí đã có thể nhìn thấy đường nét đại quân Nữ Chân.
Ngưu Thành Thư quan sát, tính thời gian:
- Tiểu Tôn, hãy cưỡi ngựa lấy tốc độ nhanh nhất nói cho bộ đội trung đoàn, chúng ta đã đột phá vùng ngoài, tùy thời chuẩn bị tác chiến.
Khu vực trung đoàn tách ra không xa, thông tin viên Tiểu Tôn nhanh chóng cưỡi ngựa đi.
Ngưu Thành Thư nhìn xung quanh:
- Ta lặp lại nhiệm vụ tác chiến một lần nữa, tất cả khôn lanh lên, trung đội Một!
Trung đội trưởng đứng dậy:
- Có!
- Các ngươi phụ trách công kiên! Chỉ cần có cơ hội hãy xông lên cho ta! Lựu đạn chia ra nhiều đợt ném vào trận hình của kẻ địch, nổ chết cha nó! Nhưng các ngươi không có nhiều lựu đạn, chú ý chia ra, giữ lại ba cơ hội phá trận!
- Rõ!
- Trung đội Hai dự bị ứng đối kỵ binh, kỵ binh địch mà lên thì ta giao cho các ngươi. Nếu đánh nhau, một quả lưu đạn đổi một con ngựa là có lời. Nếu chúng nó thật sự liều mạng thì đội ngựa rất nguy hiểm, đừng cố giữ lại gì!
- Rõ!
- Trung đội Ba làm dự bị, phụ trách tổng tấn công, khi nào trung đội Một mở ra lỗ hổng thì các ngươi xông lên. Chém chết đám chó đẻ đó! Nghe hiểu chưa?!
- Rõ!
- Chỉ cần chú ý một điều, nếu kẻ địch lửa đạn mãnh liệt thì chúng ta né, chú ý tìm nơi bảo vệ tốt chính mình! Chờ kẻ địch dời tấn công thì chúng ta làm thanh thế lớn chút hấp dẫn chú ý nhiều vào! Phải khiến bọn chúng nhằm vào chúng ta thì huynh đệ khác mới có thể xử đẹp chúng!
Thân hình của Ngưu Thành Thư trông như một con trâu, hắn vừa nói vừa huơ tay đá chân ở trước mặt mọi người, giọng còn vang rõ to, trên đỉnh núi gần đó đã có một đóa pháo hoa bay vút lên bầu trời trong tiếng nổ lớn. Sau đó chân trời phía Đông Nam cũng có pháo hoa lục tục bắn lên.
- Cả trung đoàn vào vị trí! Các vị, hôm nay là một ngày lớn, tất cả nâng cao tinh thần vào! Người của chúng ta đã bao vây Hoàn Nhan Tông Hàn, hôm nay sẽ mời hắn ăn cơm! Ta vẫn lặp lại câu cũ, quan sát thật cẩn thận! Tác chiến thật bình tĩnh! Giết người . . . tưng bừng vào!
Từng đợt pháo hoa truyền lệnh lục tục bắn lên bầu trời ngày hè trong xanh, đại biểu cho từng đơn vị tác chiến lấy tiểu đoàn làm trung tâm đặt quân địch vào tầm ngắm. Trên chiến trường, quân trận khổng lồ của người Nữ Chân gầm rống, di chuyển, đổi trận, mãnh thú to lớn đã hạ thấp người. Hoa Hạ quân có đội ngũ hơn bảy nghìn người lập tức bao vây bộ đội Nữ Chân có tổng số người lên gần ba vạn, những người ngựa khác còn đang lục tục tiến đến.
Còn chưa đến giờ Thìn ba khắc, chiến đấu đã bắt đầu.
Đàn kiến lao về phía con thú khổng lồ!. . .
Ánh nắng buổi sáng chưa quá nóng. Từng đợt pháo hoa truyền tin bắn lên trời, vạch ra vòng vây khổng lồ quanh đại quân tiến lên. Hoàn Nhan Tông Hàn cưỡi trên ngựa chiến, ánh mắt chuyển biến tầm nhìn theo pháo hoa bắn lên, gió thổi bay tóc trắng, tay đã cầm kiếm.
Hàng ngũ ba vạn đại quân đi trước mênh mông mà khổng lồ, chỉ tính số lượng thì cộng lại toàn bộ Hoa Hạ quân đoàn Bảy tham gia chiến đấu lần này cũng không hơn quy mô này, càng miễn bàn "thập tắc vi chi"* trong binh pháp.
(*) Binh pháp của Tôn Tử, ý là khi có binh lực đông hơn địch gấp mười lần là có thể vây khốn.
Nhưng tùy theo những pháo hoa này bắn lên, khí thế tiến công đã ấp ủ, chủ lực Hoa Hạ quân rải rác chạy tới gần cũng không có vẻ gì là giở trò hay đánh nghi binh. Bọn họ rất nghiêm túc, kỳ lạ hơn là chính Hoàn Nhan Tông Hàn hoặc tướng lĩnh, binh sĩ trong quân đều ít nhiều gì hiểu được phía đối diện thật sự nghiêm túc.
Khi pháo hoa còn đang bắn lên ở phương Bắc thì tiến công đã bắt đầu.
Nơi đầu tiên truyền đến tiếng động là khu rừng phía Đông, bóng người lao ra, không có nhiều người, không tổ hợp thành trận hình nào. Trong dãy núi phía Bắc còn có pháo hoa bắn lên, hình như tiểu đội này khẩn cấp xông đến đằng trước, bọn họ hô lớn, kéo gần khoảng cách với tiền trận người Nữ Chân.
Hai, ba mươi người xông về phía đại quân ba vạn người, hành vi như vậy trông rất kỳ dị, nhưng cũng kéo căng sợi dây trong lòng mỗi người. Phía tiền trận của người Nữ Chân, cung tiễn thủ đã lắp tên giương cung, tướng lĩnh dày dạn kinh nghiệm không vội bắn tên. Giây phút này, chiến trường to lớn thậm chí hơi yên tĩnh bởi tiếng quát lón của mười mấy người lao ra rừng cây.
Có tiếng kèn trầm thấp vang lên trên chiến trường "yên tĩnh" này, người thổi rất mạnh khiến tiếng kèn nghe thật trầm, nhưng âm thanh vụt qua không gian, xoay quay bay vút lên không trung. Lá cờ màu đen hai mặt bỗng vươn lên từ sườn núi phía Đông Nam.
Tiếp theo là đồi núi phía Bắc cách đó vài dặm, sau đó có bóng người lao ra từ phía Nam. Tiếp đó là trận thứ năm, sáu, bảy . . .
Tiến công lục tục xuất hiện tựa như sóng biển đến từ bốn phương tám hướng, nhưng so sánh với trận hình khổng lồ ba vạn người thì mỗi nhóm kẻ địch xuất hiện này trông khá buồn cười, phần lớn là mười mấy người một tổ. Nhưng giây phút này bọn họ xuất hiện ở vị trí khác nhau cách dài dặm, dều bày ra khí phách đập nồi dìm thuyền. Hoàn Nhan Tông Hàn nhìn những thứ xuất hiện ở phương xa, trường kiếm dường như cũng phát ra tiếng rít gào thiết huyết trong gió.
Từ cổ họng của Hoàn Nhan Tông Hàn phun ra một tiếng thở dài:
- Thật sự giống như đánh lộn giữa phố.
Đúng rồi, nếu là mấy chục năm trước, thậm chí là mười năm trước mà để Hoàn Nhan Tông Hàn nhìn thấy cảnh tượng như vậy thì hắn sẽ cười. Chiến trường khi ấy là chiến trường đường hoàng, mấy vạn người thậm chí mấy chục vạn người dàn trận mà đánh, ở tại Hộ Bộ Đạt Cương, cờ quạt của người Liêu che kín trời, đưa mắt nhìn nhìn không thấy cuối, hai bên triển khai trận thế, ôm quyết tâm kiên định chịu chết, sau đó lấy hàng ngũ khổng lồ bắt đầu trùng kích. Từng nhóm nhỏ chiến sĩ cỡ này mà thả vào chiến trường thì thậm chí không có dũng khí xung phong, khi rời khỏi tầm nhìn của tướng lĩnh hoặc là đội đốc chiến thì thậm chí không thể tìm thấy bọn họ.
Nhưng khoảnh khắc trước mắt, từng đội ngũ mười mấy, trên trăm người xuất hiện từ bốn phương tám hướng trong tầm nhìn. Cờ đen đầy khắp núi đồi. Hoàn Nhan Tông Hàn muốn cười to để nâng cao sĩ khí, nhưng sau gáy giống như có con kiến đang bò, khiến hắn không cười nổi, bởi vì hắn biết, đối diện không đùa chơi.
Binh sĩ Hoa Hạ quân vọt tới từ khắp nơi này, mỗi người đều là nghiêm túc!
Phía Đông, ở tiền tuyến của tiền trận Nữ Chân, tướng lĩnh dẫn binh đã hạ lệnh bắn tên. Mưa tên bay lên trời.
Đội ngũ trong rừng cây nhỏ tấn công đầu tiên là một trung đội dưới quyền của đại đội Một của tiểu đoàn Hai của trung đoàn Hai của lữ đoàn Hai của sư đoàn Một thuộc Hoa Hạ quân đoàn Bảy. Đại đội trưởng Ngưu Thành Thư, trung đội trưởng Triệu Thịnh Vượng, đây là một lính già ba mươi hai tuổi dáng người cao gầy, khóe mắt mang theo vết đao, trải qua mấy ngày liền anh dũng chiến đấu, số lượng một tiểu đội dưới trướng của hắn còn có hai mươi ba người, trở thành một đội quân xông hướng người Nữ Chân, chín chết một sống, nhưng cũng là vinh dự to lớn.
Xung phong như vậy thành lập dựa trên dũng khí to lớn, đồng thời cũng là xây dựng từ niềm tin của vô số chiến hữu. Bọn họ là đội đầu tiên xông về phía quân đội Nữ Chân, tùy theo bọn họ lao ra rừng cây, tầm nhìn mở rộng, pháo hoa vẫn đang bắn. Trong sườn núi phía Đông Nam gần đó, lá cờ hai mặt màu đen giơ cao phát động tiến công, rồi có tiếng kèn xung phong từ trầm thấp chuyển hướng cao vút vang lên. Phía Bắc, phía Nam, phía Đông Bắc . . . từng đội ngũ đều lao ra giống như bọn họ, hình ảnh như vậy hòa cùng nhau đủ khiến người nhiệt huyết sôi trào, thấy chết không sờn.
Tuy phía đối diện là bộ đội Nữ Chân siêu khổng lồ, nhưng bọn họ sớm biết rõ sẽ phải ứng đối với kẻ địch như vậy, họ tin rằng đồng bạn bên cạnh sẽ trợ giúp bọn họ ở mức lớn nhất.