Hai, ba mươi người xông về phía tiền trận Nữ Chân có quy mô nghìn người, tướng lĩnh Nữ Chân cũng rất có kinh nghiệm, hắn khiến cung tiễn thủ bình tĩnh đừng bắn, chờ lính của Hoa Hạ quân vọt tới phạm vi sức sát thương lớn nhất. Nhưng đối mặt trận hình lính rải rác có hai, ba mươi người thì dù cung tiễn thủ lựa chọn cỡ nào cũng lúng túng.
- Chú ý!
Hai mươi ba xông lên không nhanh, bọn họ giữ tốc độ bằng nhau đi vào địa điểm đầu tiên có một tảng đá to, Triệu Thịnh Vượng phát ra tiếng quát ngắn ngủi mà kiên định.
Triệu Thịnh Vượng hơi nâng lên tấm chắn, binh sĩ xung quanh cũng nâng thuẫn lên, tiếng la giết vang lên theo bộ đội mấy chục người xung phong, bọn họ đi vào tầm bắn tốt nhất của cung tiễn thủ.
Tên màu đen như châu chấu bắn ra.
- Né!
Triệu Thịnh Vượng nhào về phía một tảng đá lớn, nâng lên tấm chắn, binh sĩ dưới tay cũng chọn chỗ ẩn mình né tên. Theo từng đợt tên rơi xuống, một chuỗi tiếng vèo rồi bùm vang lên. Tiếng la giết còn vang vọng bốn phía, Triệu Thịnh Vượng nhìn thấy trên lưng núi phía Đông Bắc cũng có binh sĩ Hoa Hạ quân lao xéo xuống. Hậu phương, đại đội trưởng Ngưu Thành Thư dẫn dắt binh sĩ hai trung đội khác giết ra, tốc độ của bọn họ tốc độ hơi chậm, chờ đợi ứng biến. Hắn biết, giây phút này, xung quanh chiến trường khổng lồ tất nhiên có vô số đồng bạn đang xông hướng quân trận của Nữ Chân.
Khoảnh khắc phát động tiến công nhưng chưa phát sinh tiếp xúc luôn rất kỳ diệu trong quá trình toàn bộ chiến tranh. Nó yên lặng lại ồn ào náo động, lăn lộn lại vô thanh, giống như nước nóng trong bình đang chờ đợi sôi trào, như sóng lớn trước bãi ghềnh sắp vỗ bờ, nổ tung.
Mưa tên đã rơi xuống hết, Triệu Thịnh Vượng không kịp hỏi thăm có ai bị thương hay không, hắn ngước lên, ló ra từ sau tảng đá lớn nhìn phía trước. Giây phút này, bọn họ cách đội nghìn người tiền trận Nữ Chân chưa tới năm mươi trượng, hàng đầu tiên đã biến hình, đó là đội ngũ ước chừng một trăm người chuẩn bị lao về phía bên này.
Triệu Thịnh Vượng thở ra một hơi, giây phút này, hắn đã biết người chỉ huy ở phía đối diện là một tướng lĩnh Nữ Chân có kinh nghiệm. Chất nổ như lựu đạn sau khi bị Hoa Hạ quân đưa vào sử dụng thì trong chiến đấu trừ phi dựa vào những công sự như doanh địa, tường thành để phòng ngự, nếu không thì thì kỵ nhất là dàn trận mà đánh. Phía đối diện dù là đội nghìn người, nếu bị hắn xông đến gần rồi ném một đợt thì vẫn bị cướp đi khí thế. Chờ trung đội Hai, Ba xông đến, cơ bản không cần đánh tiếp làm gì.
Lấy ưu thế binh lực khoảng trăm người, đốt hỏa lôi sáp lá cà là một loại lựa chọn tương đối thích hợp.
Triệu Thịnh Vượng làm một động tác tay:
- Nghe hiệu lệnh của ta . . . đi!
Các chiến hữu giơ tám chắn, cong người lao ra khỏi nơi ẩn núp, bọn họ tăng nhanh bước chân. Đội trăm người của Kim quân cũng từ đối diện xông đến. Khoảng cách hai bên rút ngắn còn ba mươi lăm trượng, Triệu Thịnh Vượng mới đi ra không xa chợt ngừng lại, một đám binh sĩ cũng tạm dừng.
- Chuẩn bị lựu đạn!
- Ba!
- Hai!
Trong mắt đám binh sĩ bắn ra tia sắc bén:
- Xông lên!
Hai mươi ba người lao nhanh ra, hòa vào sóng biển chiến trường.
Binh sĩ xung phong đánh nhau quy mô nhỏ, chiến pháp dựa vào lựu đạn, hỏa lôi mở ra cục diện dần bắt đầu vào mấy năm nay, tùy theo người Nữ Chân lần này Nam chinh miễn cưỡng thích ứng hình thức chiến đấu như vậy, Hoa Hạ quân cũng dần tăng lên phương pháp chế ngự. Đối mặt tiểu đội Nữ Chân nghênh đón, tiết tấu "đi, dừng, xông" là phương pháp chế ngự mới được ấp ủ ra trong tác chiến của đại đội trung đội. Ba giây tạm dừng ở cự ly sắp giao chiến là bước đã thương lượng trước của bên ta, còn với bộ đội Nữ Chân đang hăng hái xông lên thì khó chịu như ngộp thở.
Đội trăm người Nữ Chân xung phong vốn giống như mọi khi cố gắng giữ trận hình, nhưng sau đợt này thì bước chân của binh sĩ bỗng rối loạn, trận tuyến nhanh chóng bị méo trong lúc xung phong, lính rải rác khi đánh vốn đã biến hình, nhưng chủ động và bị ép tán loạn là việc khác nhau. Tuy nhiên, bọn họ đã không có nhiều thời gian để ứng biến.
Khoảng cách hai bên kéo gần trong tiếng rít gào, mười lăm trượng, đoàn người Triệu Thịnh Vượng xông lên trước nhất ném lựu đạn ra. Mấy quả lưu đạn xẹt qua bầu trời, rơi xuống, hỏa lôi cũng lục tục bay về phía họ. So với lựu đoạn cán gỗ của Hoa Hạ quân thì hỏa lôi hình tròn bên địch khoảng cách ném ngắn hơn, độ chặt chẽ cũng kém.
Đám người phía đối diện đã vang tiếng nổ, có người bay ngược ra, có người lăn xuống đất. Chiến sĩ Hoa Hạ quân đối diện với nổ tung cũng đang nhào lên nằm úp sấp làm tư thế phòng ngự. Trên thực tế đối diện phạm vi lớn khi rơi xuống của hỏa lôi, Hoa Hạ quân tạm dừng ba giây trước lúc xung phong làm rối loạn thời gian đốt hỏa lôi của binh sĩ Nữ Chân.
Khói đen cuồn cuộn trên chiến trường, mùi máu khuếch tán, trong làn khói đen truyền đến tiếng gầm rống điên cuồng của tướng lĩnh Nữ Chân, cũng có người bệnh lăn lộn và khóc thét. Sau khi tiếng nổ ngừng lại, Triệu Thịnh Vượng lồm cồm bò dậy nhìn thoáng qua bên cạnh, bóng dáng của các chiến hữu cũng đều cố gắng đứng dậy, bọn họ tay cầm cương đao, giũ bụi dính trên người.
- Hãm trận!
Binh sĩ giết vào khói bụi, lao ra từ đầu bên kia.
Bắt đầu sáp lá cà. . . .
Trên khắp chiến trường, tên liên tục bắn lên, tiếng hỏa pháo ầm ầm. Từng đội ngũ Hoa Hạ quân lựa chọn phòng ngự hoặc là lui về phía sau trong mưa tên, tiếng lửa đạn, nhưng càng nhiều đội ngũ thừa dịp này lao xuống, vòng ngoài chiến trường như chảo dầu dần sôi, tiếng xèo xèo và bọt vỡ làm không khí trở nên nóng rực.
Giờ Tỵ, tác chiến bao vây từ ba mặt lan tràn vài dặm đã triển khai toàn diện. Đơn vị tiến công của Hoa Hạ quân gần như bị xé nhỏ thành cấp trung đội, dưới tình huống xác định phương hướng chung, mỗi đơn vị chiến đấu đều có ứng biến của riêng mình. Đương nhiên cũng có một phần quan quân của Hoa Hạ quân chỉ có thể phân biệt thời cơ tiến lùi, nhưng hệ thống chỉ huy của người Nữ Chân không thích ứng nổi với biến hóa như vậy.
Trận địa hỏa pháo oanh tạc đối với tán binh trận ở vùng ngoài không khác gì dùng đại pháo đánh con muỗi. Người Nữ Chân không dám áp dụng phòng ngự tiêu cực, tùy theo Hoa Hạ quân triển khai xung phong, vùng ngoài người Nữ Chân lấy đội trăm người xung phong va chạm, một số bộ đội đã có trận thua trong lần đánh trước thì gần như bị đánh tan dễ dàng, có số ít đội ngũ ngăn lại vòng tấn công đầu tiên của Hoa Hạ quân.
Hỗn loạn bắt đầu lan tràn, giờ Tỵ hai khắc, tiến công của Hoa Hạ quân giống như những cây kim bắt đầu đâm vùng ngoài của đại quân Tông Hàn, ghim sâu vào trong. Lúc này Cao Khánh Duệ cũng đã tụ tập nhiều kỵ binh mơ màn đánh trả.
Mặt trời đã treo cao trên bầu trời, đây là mười giờ sáng ngày hai mươi bốn tháng tư, ngày thứ sáu từ khi triển khai hội chiến trên toàn Hán Trung, cũng là ngày cuối cùng. Từ ngày mười chín bắt đầu hội chiến, Hoa Hạ quân đoàn Bảy chưa từng né trận đánh nào, đây là con dao sắc bén nhất được Hoa Hạ quân rèn giãu suốt mấy năm trời, vào giây phút hội chiến toàn bộ Tây Nam đã đến gần hồi kết, bọn họ dự định hoàn thành nhiệm vụ của mình.
Hoàn Nhan Tông Hàn vốn cũng muốn lập tức triển khai quyết chiến, nhưng mấy chục năm tích lũy kinh nghiệm chiến đấu khiến hắn lựa chọn câu giờ vài hôm. Giãy giụa như vậy là có lý do, nhưng mọi người đều hiểu, quyết chiến tất nhiên sẽ phát sinh vào giây phút nào đó, vì thế đến ngày hai mươi bốn, người Nữ Chân rốt cuộc nghiêm túc hơn, Hoa Hạ quân cũng bày ra sự nghiêm túc, dồn tất cả lực lượng đưa vào chiến trường trực diện, xen kẽ.
Sau đó người Nữ Chân chống cự quyết liệt trên chiến trường. . . .
Giờ Tỵ, sau khi quyết chiến bùng nổ gần Đoàn Sơn, trên trận địa phía Nam thành cổ Hán Trung, nhưng mọi người đều hiểu, quyết chiến tất nhiên sẽ hai đợt tiến công do Hoàn Nhan Hi Doãn chỉ huy. Khói thuốc súng màu đen bềnh bồng trong gió, sóng nhiệt nổ tung nướng không khí và bùn đất trên chiến trường trở nên khô réo, thi thể người, xác ngựa chiến nằm la liệt ở trận địa.
Hoàn Nhan Hi Doãn đã phát hiện không đúng.
Khoảng cách hơn mười dặm từ Đoàn Sơn đến Hán Trung lục tục triển khai hỗn loạn và chém giết quy mô nhỏ. Thám báo xuất phát từ bản trận Tông Hàn đi Hán Trung bị chặn giết giữa đường. Gần cổng Tây thành Hán Trung, hai đại đội của Hoa Hạ quân lại mở ra tác chiến tấn công cổng thành, dẫn tới một đợt hỗn loạn trước lúc rạng sáng một chút, khiến binh sĩ truyền tin từ phía Tây đến khó mà vào thành.
Nhưng đến giây phút này, từ khí cầu nóng bay lên từ tường thành đã có thể mơ hồ quan sát chiến hỏa và loạn cục cách bên ngoài mười mấy dặm.