Vân Trung.
Nhân quả của sự việc dính líu từ chỗ rất nhỏ.
Đó là hơn mười năm trước, khi người Nữ Chân lần thứ hai Nam chinh đánh vào thủ đô Biện Lương của Vũ triều, bọn họ bắt mấy chục vạn người Hán đi Bắc làm nô lệ.
Cuộc sống của Hán nô cực kỳ gian khổ, đặc biệt là nhóm Hán nô đầu tiên bị bắt trong sỉ nhục Tĩnh Bình. Vào mười mấy năm trước, mười người thì hết chín chết trong hành hạ vô nhân đạo.
Trong lúc đó từng có một hộ nhà quan ở Biện Lương cả nhà bị bắt đi đất Bắc, đàn ông thành nô lệ, phụ nữ thành kỹ nữ, trong mấy năm bị bắt có mấy thành viên lần lượt chết. Đến Thiên Hội năm thứ mười, gia chủ của nhà này vốn là quan viên ngạch Lễ bộ của Vũ triều, từng vì sống mà báo một tin lên trên.
Tin đó là: Nhi tử của hắn từng bỏ văn theo võ, làm chức quan trong Võ Thụy Doanh ở Vũ triều, về sau đi theo Hắc Kỳ quân Ninh Nghị giết vua tạo phản, trở thành một thành viên cốt cán nhất, nhi tử của hắn tên là La Nghiệp, tương lai tất nhiên sẽ phái người đến Kim quốc cứu cả nhà họ.
Đang ngay thời kỳ đại chiến Tiểu Thương Hà, chiến thần Lâu Thất đã bỏ mạng ở Tây Bắc, vị quan viên họ La này hy vọng người Kim sẽ tha mạng cho gia đình họ, cử họ đi Tây Bắc chiêu hàng hoặc sau này làm mồi dụ bắt gian tế Hắc Kỳ.
Một quan lại Kim quốc ghi lại việc này, nhưng không áp dụng chăm sóc đặc biệt nào.
Mãi khi đại chiến Tiểu Thương Hà kết thúc, người Kim trả giá thảm khốc ở Tây Bắc cẩn thận chú trọng tình báo hơn, Hi Doãn lệnh cho đám người Hoàn Nhan Thanh Giác tổ chức lực lượng chú ý Tây Nam, khi ấy phần ghi chép này mới bị lấy ra. Nhưng nhiều người của La gia, bao gồm quan viên họ La kia đã chết, hơn nữa bởi vì thiên nam địa bắc tin tức không thông suốt, đám người Vân Trung không thể phán đoán phần tình báo này là thật hay giả nên tiếp tục xếp xó.
Không lâu sau, một vị tên là Mãn Đô Đạt Lỗ ở tổng bộ chú ý tới tình báo này, người La gia chỉ còn sót lại một đứa con gái út nửa điên sống thoi thóp.
Đó là Thiên Hội năm thứ mười lăm, mới qua giữa tháng năm. Có người đến báo rằng trong đợt thanh tra gần đây không thấy người phụ nữ điên kia nữa. Lúc này tin đại quân Niêm Hãn thua thảm ở Tây Nam Vũ triều đã truyền ra, mỗi ngày Hán nô ở đất Kim vô tội chết thảm rất nhiều. Ngô Khất Mãi tuyên bố kẻ giết Hán nô phải nộp tiền phạt, nhưng mệnh lệnh này tạm thời không thể thi hành, một người phụ nữ điên lặng lẽ chết đi không có gì lạ thường.
Trị an đã hỗn loạn, Hán nô phản kháng và bỏ trốn tùy thời kịch liệt hơn. Hiện tại Mãn Đô Đạt Lỗ rất bận rộn, nhưng trực giác nuôi dưỡng từ công việc bộ đầu nhiều năm khiến hắn hơi chú ý chuyện này.
Ngày hai mươi ba tháng năm, có đoàn xe thương lữ đi hướng Nhạn Môn Quan.
Lư Minh Phường ở trong đoàn xe ngoái đầu nhìn phong cảnh U Yến hoang vắng.
Thật ra hắn từ nhỏ lớn lên ở Biện Lương, còn chưa trưởng thành người Nữ Chân đã giết tới, hắn trải qua chiến loạn, không lâu sau đi theo phụ thân đi đến Vân Trung mở ra cục diện, chưa được bao lâu thì phụ thân chết, hắn đã ở U Yến nửa đời.
Hơn mười năm qua hắn chỉ đi phương Nam ba lần, có hai lần ở Tiểu Thương Hà, một lần ở Tây Nam, chỉ thấy những cảnh hoang vắng. Giờ đây Hoa Hạ quân thắng lớn, chiếm lĩnh đồng bằng Thành Đô, chờ khi tới đó hắn sẽ được nhìn thấy thành thị phương Nam giàu có phồn hoa.
Ngẫm lại ký ức quá khứ gần như trở nên xa xôi, phồn hoa của người Hán là cảnh tượng như thế nào nhỉ? Lư Minh Phường cố tưởng tượng nhưng chỉ hiện ra phong quang ở đất Bắc.
Lư Minh Phường chết vào chiều hôm hai mươi bốn tháng năm.
Không lâu sau sau, thi thể rách nát của hắn bị vận chuyển về Vân Trung, người Nữ Chân bắt đầu tuyên dương bọn họ đã giết thủ lĩnh mật thám của Hắc Kỳ tại đất Bắc.
Thang Mẫn Kiệt đứng trong đám người nhìn xác chết gần như không thể nhận ra, hắn nhìn kỹ phân biệt thật lâu, gò má giật nhẹ.
Hoàng hôn cuối tháng năm, Thang Mẫn Kiệt đi vào hẻm tối không biết tên, nôn thốc nôn tháo. Trong Vân Trung Phủ, những vụ đánh giết Hán nô ngày càng nghiêm trọng hơn. Lúc này, Thang Mẫn Kiệt thành người phụ trách chính thức của Hắc Kỳ quân ở đất Bắc.
- Lão Lư, ngươi làm cách nào để mình giữ chừng mực được?
Thang Mẫn Kiệt ngồi trong ngõ hẻm, trong đầu vang lên giọng nói trước kia của mình.
- Ý ta là ngươi biết giữ chừng mực giỏi hơn ta nhiều.
Lư Minh Phường ngồi ở đàng kia, câu trả lời là gì nhỉ? Thang Mẫn Kiệt không nhớ ra, nhưng nhớ đến chiến hữu khiến khóe môi của hắn cong lên. . . .
An Tích Phúc dẫn dắt đội ngũ vượt qua Kiếm Các, đi theo đoàn người hướng về phía Thành Đô, bầu không khí trong đất Tấn trở nên túc sát.
Tông Hàn và Hi Doãn dẫn dắt số ít Tây Lộ quân không ngừng tìm phương hướng tương lai trong lúc đi về Bắc. Bọn họ gửi nhiều lá thư về Kim quốc, vừa để bày tỏ thái độ vừa muốn giải nghĩa sự thực, hy vọng dùng cách thỏa đáng nhất hoàn thành chuyển đổi quyền lợi trong tương lai, cũng hy vọng đám cao tầng nguyên lão ở biên cảnh Kim quốc ý thức được sức uy hiếp của Hắc Kỳ, cố gắng đạt thành nhận thức chung ở mặt nào đó.
Đây là thảm bại xưa nay chưa từng có, nhưng cùng lúc đó, chiến tích luôn thắng của Tông Hàn và Hi Doãn vẫn đủ để chứng minh một phần vấn đề.
Tháng năm, trong hoàng cung Thượng Kinh, có người đọc mấy lá thư Tông Hàn, Hi Doãn gửi đến cho hoàng đế Ngô Khất Mãi tinh thần đã vô cùng suy nhược nghe. Vị vua Kim này có ý chí vô cùng cứng cỏi, sau khi bị trúng gió liệt nửa người vẫn cố chống hai năm, chờ kết thúc đại chiến Nam chinh.
Ngày hai mươi lăm tháng năm, hắn hiếm hoi minh mẫn để lại ý chỉ cho kết quả lần Nam chinh này.
Ngô Khất Mãi đi theo A Cốt Đả dấy binh, cùng Tông Hàn, Hi Doãn chém giết nửa đời, giây phút này, vị vua sắp hấp hối dùng chút sức mạnh cuối cùng đáp lại cầu viện của chiến hữu xa mấy nghìn dặm. . . .
Mặt trời đang chìm xuống.
Không lâu sau nó sẽ rơi hẳn xuống đất, nhấc lên sóng triều nóng cháy nhất. . . .
Ngày mười hai tháng sáu, ngày thứ ba sau khi Ninh Nghị về Thành Đô, bắt đầu hội nghị.
Cuối giờ Thìn buổi sáng, đây là cuộc họp thứ hai trong ngày, báo cáo công việc từng chiến trường, tập hợp báo cáo danh sách dự bị nhận khen ngợi. Trong hội nghị này Ninh Nghị chỉ cần nghe đại khái, không cần phát biểu nhiều, nhưng hắn vừa uống trà nóng vừa tìm ra báo cáo chiến công bậc ba cho Ninh Kỵ.
Từ khi ngừng đánh trận đã bắt đầu tập hợp khen ngợi quân công, đại chiến kéo dài nửa năm, tiền tuyến, hậu cần, trong lòng địch, mỗi bộ môn đều có vô số câu chuyện vui buồn lẫn lộn, một ít anh hùng thậm chí sớm đã chết đi, vì khiến công tích và câu chuyện của những người này không bị phai mờ, các quân được khích lệ cố gắng tranh thủ trong lúc khoe thành tích.
Từ đó qua gần một tháng so sánh, danh sách chung tạm thống nhất xong.
Ninh Nghị nghe xong tập hợp và một vài cuộc tranh cãi, hắn gật đầu đồng ý danh sách, chỉ có ý kiến về tên của Ninh Kỵ:
- Không duyệt chiến công bậc ba này, cái khác cứ làm như đã nói.
Mấy người ở bên dưới ngó nhau, do dự một lúc.
Tổng tham mưu trưởng Lý Nghĩa lên tiếng:
- Về chiến công bậc ba của Ninh Kỵ thì nội bộ đã thương lượng mấy lần, chúng ta cảm thấy ổn thỏa. Vốn định báo lên bậc hai, trong đại chiến hắn giết nhiều kẻ địch, trong đó có bách phu trưởng của Nữ Chân, bắt hai tướng lĩnh Ngụy quân, giết thám báo của người Kim, có một lần tác chiến thậm chí giải vây cho một trung đoàn rơi vào nơi nguy hiểm, còn bị thương. Chưa hết, trong đội chữa bệnh thì hắn có y thuật tinh tế đã cứu vô số người, nhiều binh sĩ đều nhớ kỹ hắn . . .
Lý Nghĩa vừa nói vừa rút ra một xấp hồ sơ từ chồng hồ sơ đặt trên bàn, đưa cho Ninh Nghị.
Sau khi đại chiến Tây Nam hạ màn, Ninh Nghị và Cừ Chính Ngôn nhanh chóng đi Hán Trung, hơn một tháng sau đó Lý Nghĩa chủ trì đa số công việc cụ thể, về vấn đề luận công cho Ninh Kỵ hiển nhiên cũng đã châm chước thật lâu.
Ninh Nghị nhận lấy hồ sơ nhìn thoáng qua, đè trán.
Đám người líu ríu:
- Hắn mới mười ba tuổi, chỉ ở bên này đã giết hơn hai mươi người, cho hắn chiến công bậc ba thì lên trời rồi.
- Đây là giết địch.
- Đúng rồi, là việc làm của anh hùng.
- Phải khích lệ.
Ninh Nghị quét mắt qua một vòng.
Hầu Ngũ phụ trách hậu phương nói:
- Thật ra dân binh ở phía sau cũng xin chiến công bậc ba cho hai hài tử, có một việc là phát hiện ra nhóm lớn đào binh, nhanh chóng cảnh báo, còn nhặt cây chĩa sắt đâm chết một tên, tuổi xấp xỉ với Ninh Kỵ.
- Đúng rồi, thật ra con nhà nông thì mười ba, bốn tuổi đã làm trụ cột trong nhà.
- . . .
Ninh Nghị lau trán, mệt mỏi nói:
- Được rồi, người khác lập công đều là giết ra từ chốn đường cùng, đứa con nít mười ba tuổi như nó liệt kê thành tích thì đẹp, trên thực tế toàn đi theo đội ngũ tinh nhuệ, lúc gặp nạn thì mấy sư phụ quân y sẽ bảo vệ nó đầu tiên. Đến tiền tuyến, nó hoặc là ở tổng doanh địa quân y, hoặc đi theo tiểu đội tinh nhuệ do mấy người Trịnh Thất Mệnh dẫn dắt. Nó lập công có một phần là nhờ người bên cạnh, chiến hữu hy sinh hoặc nhiều hoặc ít có liên quan tới nó, cho nên nó không thể nhận công lao này.
Ninh Nghị nói xong vẫn gạch tên của Ninh Kỵ:
- Ai có ý kiến gì thì hãy đến tìm ta sau.