Một buổi sáng họp bốn lần.
Giữa trưa, Ninh Hi đến.
Thanh niên đã tròn mười tám tuổi vào cuối tháng ba năm nay, mặc quân phục màu đen, thân hình thẳng tắp, đây là lứa tuổi tinh thần phấn chấn. Hai phụ tử cùng ăn cơm trưa, Ninh Hi đầu tiên là báo cáo tình hình công tác của mình trong hơn một tháng nay, lại giao lưu tâm đắc vài món thức ăn với phụ thân, cuối cùng nhắc đến chuyện Ninh Kỵ.
- Nhị đệ rút về từ tiền tuyến vào đầu tháng năm, nhi cũng làm theo lời dặn của phụ thân là khuyên hắn về học đường, nhưng còn chưa làm xong dọn dẹp các mặt, hắn không chịu đi, chỉ đồng ý chờ mùa thu mọi việc dàn xếp ổn thỏa sẽ đi học lại. Lúc ấy hắn còn có tâm trạng đấu trí đấu dũng với nhi, nhưng sau đó nương sắp xếp Thiền di dẫn hắn đi bái phỏng Nghiêm Biểu Nghiêm đại phu và người nhà của mấy vị chiến sĩ hy sinh, phụ thân cũng biết là bầu không khí không được tốt, sau khi hắn trở về cũng bị ảnh hưởng chút ít.
- Ảnh hưởng có lớn không?
- Không biết nữa, nhưng hơi ít nói, không hoạt bát.
- Lão nhị vốn trầm tính hơn ngươi.
- Không phải đâu phụ thân, là cái kiểu lòng mang tâm sự lười nói chuyện. Ngài nghĩ đi, hắn chỉ là đứa nhóc mười bốn tuổi, dù thấy nhiều máu trên chiến trường nhưng chỉ chứng kiến một mặt mạnh mẽ khẳng khía, lần đầu tiên chính thức tiếp xúc vấn đề dàn xếp người nhà hậu phương, mà còn có liên quan đến hắn, chắc chắn trong lòng sẽ khó chịu.
- Hiện tại xếp hắn đi đâu?
- Vẫn làm quân y, gần đây sắp bắt đầu sơ tuyển đại hội tỷ võ nên cho hắn làm đại phu trong hội trường, mỗi ngày nhìn người ta đánh nhau.
- Hắn không đòi tham gia à?
- Phụ thân, chuyện này đúng là lạ thật, lúc đầu nhi cũng nghĩ y như ngài, Tiểu Kỵ gặp náo nhiệt như vậy chắc chắn sẽ góp vui, hơn nữa có lôi đài cho thiếu niên. Nhưng lần này nhi còn chưa kịp khuyên, tự hắn nghĩ thông, chủ động nói không muốn tham gia. Nhi xếp hắn phụ trách chữa thương trong hội trường cũng không thấy hắn biểu hiện hưng phấn gì, hờ hững với nhi lắm.
- Rồi sao nữa?
- Hai đứa trò chuyện vài lần, chỉ có một việc là nhị đệ biểu hiện vui lên một chút.
- . . .
- Là huân chương quân công, thưa phụ thân.
- Ta không ngờ ngươi là người đầu tiên tìm ta đưa ra ý kiến.
Ninh Hi ngồi trước bàn gỗ, đôi mắt trong suốt nói ra mục đích đến đây, Ninh Nghị thấy hắn như thế thì bật cười.
Lại nghe Ninh Hi nói tiếp:
- Công lao ở tiền tuyến lần này của nhị đệ xác thực là lấy mạng treo trên lưỡi đao, dù nhận công lao bậc hai cũng không quá mức, vì suy xét hắn là nhi tử của ngài nên mới hạ xuống bậc ba, công lao này là sự thừa nhận việc làm hơn một năm qua của hắn. Phụ thân, hắn giết nhiều kẻ địch như vậy, bên người đã chết bao nhiêu chiến hữu, nếu được một lần đứng trên đài cùng người khác nhận một huân hương thì đó là công nhận to lớn với hắn.
Tính tình của Ninh Hi sáng sủa, lúc đầu nói chuyện còn cười giỡn, nhưng khi vào việc chính thì ngôn từ và biểu cảm trở nên nghiêm túc.
Thấy Ninh Nghị gật đầu nhưng không lên tiếng, Ninh Hi bổ sung thêm:
- Phụ thân, nhi đại khái đoán được ý tưởng của ngài khi gạch bỏ công lao của hắn. Đầu tiên là sợ bên dưới nói ra nói vào, thứ hai là vì bảo vệ hắn, không muốn khiến hắn đến đầu sóng ngọn gió, thành mục tiêu của người ta, hoặc có lẽ ngài còn lo lắng một số việc khác.
Ninh Hi nói đến đây thì hai bàn tay nhẹ nắm lại, châm chước thốt từng từ:
- Thí dụ như . . . có lẽ phụ thân lo lắng hắn đi vào tầm mắt của người khác sẽ bị một số kẻ có ý tưởng chẳng những muốn hại hắn, còn có khả năng giở trò lợi dụng, xúi giục hắn. Một số người thậm chí không mang theo địch ý mà là thiện ý.
Ninh Hi nói chuyện thong thả, hiển nhiên cũng đang cẩn thận suy xét ngôn từ.
Ninh Nghị ngồi phía đối diện cầm đũa, mỉm cười nói:
- Phải rồi, chính trị, thuật tâm lý, đế vương học, ngươi đã tiếp xúc những thứ này một thời gian.
- Phụ thân, nhi có tin tưởng con cháu Ninh gia tuyệt đối sẽ không tranh chấp những thứ này. Nhi biết phụ thân rất ghét mấy thứ đó, phụ thân ghét cuốn bọn con vào những việc này, nhưng nếu đã mang họ Ninh thì chúng con chung quy phải vượt qua thử thách. Nhị đệ xứng đáng nhận huân chương quân công, nhi cảm thấy cho dù có tai họa ngầm thì chỗ tốt vẫn chiếm phần nhiều hơn, cho nên . . . hy vọng phụ thân suy xét cho.
Ninh Hi nói xong thì mím môi, bô jdáng vô cùng chân thành.
Trong phòng lặng im một lúc, Ninh Nghị ăn một miếng đồ ăn, ngẩng đầu lên:
- Nếu ta vẫn từ chối thì sao?
- Lúc sáng lý do bác bỏ huân chương của phụ thân là cho rằng công lao của nhị đệ có danh vô thực, hưởng sái nhiều từ chiến hữu bên cạnh. Nhi cũng có tham dự đánh giá thành tích lần này, phần lớn hỏi thăm và ghi chép là do nhi làm. Nhi là đại ca, muốn tranh thủ giúp hắn, là người làm việc, nhi có quyền lực đó, nhi muốn đưa lên khiếu nại, yêu cầu xét lại ý kiến hủy bỏ công lao bậc ba, con sẽ lại mời người quay về làm chứng một lần nữa cho nhị đệ.
Ninh Nghị gật đầu cười:
- Cứ đi khiếu nại.
- Nếu nhi khiếu nại thành công thì phụ thân phải đồng ý.
- Chưa chắc.
- Dù vậy nhi vẫn làm!
Hai phụ tử bàn công việc xong, ăn hết đồ ăn, Ninh Hi lại nhắc vài chuyện thú vị gần đây mới chào từ biệt, đại khái là đi giành lấy công lao bậc ba cho đệ đệ.
Còn chưa qua giờ ngọ, sân bên ngoài tắm trong ánh năng, đây là mùa hè Thành Đô, nhưng không oi bức, khí hậu ấm áp hợp lòng người. Ninh Nghị tản bộ trong sân, lại kéo ghế đến dưới cây trinh nam to lớn nằm ở một góc sân, từng luồng sáng xuyên qua bóng cây rơi xuống tay hắn.
Ninh Nghị nhìn tia sáng rơi xuống bàn tay, lẩm bẩm:
- Mùa hè mà không nóng, chẳng giống hè.
Hắn nhớ Thành Đô ở kiếp trước hình như nóng hơn hiện tại, nhưng trí nhớ về nhiệt độ đã mơ hồ xa xăm không nhớ nổi.
Ninh Nghị hơi cảm khái nhớ chuyện xưa, một mặt là vì Ninh Hi. Trong cuộc đời quá khứ đó hắn không có con cái, chuyện dạy dỗ bồi dưỡng con là thể nghiệm mới mẻ với hắn, chẳng qua hơn mười năm nay bận rộn, chớp mắt Ninh Hi đã mười tám tuổi, ngẫm lại thân thể kiếp nay chưa tới bốn mươi tuổi mà sao cảm giác già rồi.
Chủ yếu nhất là vì câu "Phụ thân ghét nhất kéo chúng con vào những việc này" của Ninh Hi, lẽ ra nên là Đàn Nhi nói cho hắn, điều này khiến nỗi lòng của hắn có chút phức tạp.
Tia sáng đung đưa dưới bóng cây, hắn nhớ tâm tình lúc mới đến Giang Ninh, chớp mắt đã qua hai mươi năm. Khi ấy hắn mang theo trái tim mệt mỏi muốn yên ổn trong triều đại xa lạ này, cũng từng tìm được khoảng lặng đó. Mưa xuân ở Giang Ninh, ve kêu râm ran, tiếng sáo bên bờ sông Tần Hoài, thuyền có mái che nổi trên mặt nước, vết bánh xe hằn trên tuyết mùa đông, đám người xung quanh vừa thuần phác vừa khờ khạo, hắn vốn muốn sống như thế cả đời.
Đi đến hiện tại, lại đến cục diện hiện giờ, Ninh Nghị nhìn bóng sáng trên bàn tay, cảm thấy buồn cười. Chiến tranh mười mấy năm, liều mạng nhiều lần, đến bây giờ vẫn họp suốt ngày, tiếp đãi đủ mọi loại người, nói lý do rành rọt rõ ràng, nhưng thật lòng mà nói lúc đầu hắn không hề muốn điều này.
Trong đầu hắn suy nghĩ, cảm giác rất mệt mỏi, lại tự trêu chọc mỉa mai bản thân, nhưng không chút mê man. Đúng là có vài thứ khiến hắn kiêng kỵ, bản năng muốn né tránh: Hy vọng mấy đứa nhỏ trong nhà đừng bị ảnh hưởng lớn, có con đường của riêng mình.
Hắn làm việc đa số bằng vào lý trí, khuynh hướng cảm tính như vậy e rằng trong nhà chỉ có nhóm Đàn Nhi, Vân Trúc mới nhìn thấu. Về mặt lý trí thì Ninh Nghị biết rõ đi đến bước này, muốn bọn họ không bị mình ảnh hưởng là điều không thể, nên nhóm người Đàn Nhi dạy Ninh Hi cách quản việc nhà, cách lên kế hoạch, cách xem hiểu lòng người thế đạo, thậm chí lẫn vào một ít đế vương học, Ninh Nghị biết và không bài xích.
Hắn không làm vua, Ninh Hi cũng không thể thành thái tử, nhưng làm người nối nghiệp thế lực gia tộc của Ninh gia, hơn phân nửa gánh nặng sẽ rơi xuống vai Ninh Hi, may mắn hắn có hiểu biết, tính tình như nước bao dung, ở đa số tình huống dù Ninh Nghị vắng mặt thì hắn vẫn đủ sức bảo vệ bình an cho người nhà.
Nhưng với mấy đứa nhỏ khác, Ninh Nghị hoặc nhiều hoặc ít muốn dựng hàng rào không cho họ đi vào khu vực giống Ninh Hi.
Con cả hiểu đôi chút lý do không ban huân chương quân công cho con thứ hai. Tuy Ninh Nghị không làm vua, nhưng hắn tất nhiên sẽ chấp chính một thời gian, đa số người bên ngoài, thậm chí là bên trong, trước khi chính thức tiến hành một đợt trao chuyển quyền lực mới đều khó tin tưởng lý niệm này trăm phần trăm, trong thời gian đó dù Ninh Hi không có tiếng tăm gì vẫn sẽ bị những kẻ mưu mô cho rằng là "thái tử". Nếu Ninh Kỵ cũng cứng rắn leo lên sân khấu, nhiều người sẽ xem Ninh Kỵ là người cạnh tranh vị trí với Ninh Hi.
Bên ngoài xấu xa còn dễ ứng đối, nhưng lỡ bên trong hình thành tuần hoàn ích lợi, hai đứa nhỏ hoặc nhiều hoặc ít sẽ bị ảnh hưởng. Hiện giờ tình cảm của hai người bền chắc, nhưng tương lai thì sao? Ninh Kỵ chỉ là đứa nhóc mười bốn tuổi, lỡ như bị người tâng bốc, xúi giục thì sao? Ninh Hi tin tưởng mọi thứ hiện giờ, ngoài miệng có thể khái quát dõng dạc, nhưng mà . . .
Thanh niên mười tám tuổi đã nhìn thấy bao nhiêu phen đen tối trần tục?
Ninh Nghị ngồi dưới cây suy nghĩ nhiều điều, dù biết mình lo xa nhưng vẫn phải nghĩ trước, hắn lại thở dài cho bản thân chưa già đã yếu.