Thành Đô thành ở bên ngoài đang vô cùng náo nhiệt, thương nhân, văn sĩ, võ giả, các loại nhân vật hoặc có ý xấu hay ý tốt đều tụ tập ở vùng Xuyên Thục.
Trong thành có mấy chỗ bắt đầu tổ chức tuyên truyền các loại lý niệm và biện luận. Ninh Nghị chuẩn bị mấy tờ báo, trước tiên là từ lý do công kích Nho gia và điểm xấu của Vũ triều, tuyên dương Hoa Hạ quân đại thắng, sau đó nhận các bản thảo phản bác gửi đến, mỗi ngày nhấc lên bầu không khí thảo luận rôm rả trong thành. Cùng với thảo luận như thế, giàn giáo thiết kế chế độ Hoa Hạ quân cũng tung ra, nhận phê bình và chất vấn.
Thông tin Hoa Hạ quân mở rộng cửa lớn được thả ra từ cuối tháng tư đầu tháng năm, vì đường đi xa xôi nên tận tháng sáu mới thấy chút quy mô của mấy thứ này. Vì lần đầu tiên thắng lớn trong cuộc chiến với Kim, nhiều thư sinh văn sĩ, nhà dã tâm có khát vọng chính trị, nhà âm mưu dù ôm ác ý với Hoa Hạ quân vẫn tò mò kéo đến, mỗi ngày gửi bản thảo biện luận trên báo trở thành khu vui chơi của họ. Hôm nay thậm chí có nhà giàu sau khi hỏi thăm giá trực tiếp thu mua một xưởng in báo và nhân viên chuyên nghiệp tổng cộng bao nhiêu tiền, có lẽ là vì gia tộc quyền thế xứ ngoài thấy thái độ dễ chịu của Hoa Hạ quân nên thử thành lập tiếng nói của mình.
Ninh Nghị ôm thái độ hoan nghênh những người muốn chơi cùng, hắn chỉ sợ không đủ sức sống, cãi cọ chưa đủ kịch liệt. Tuyến đường chính tương lai của chính quyền Hoa Hạ quân là sức sản xuất thúc đẩy tư bản khuếch trương, những tư tưởng khác chỉ là phụ trợ, trong khắc khẩu ồn ào, sức sản xuất tiến hóa sẽ đập tan quan hệ sản xuất cũ, xuất hiện cái mới, do đó cưỡng ép phát triển và xuất hiện các loại trọn bộ lý niệm. Tuy nhiên hiện tại đề cập mấy thứ này còn quá sớm.
Báo chí kiểu diễn đàn trở thành khu vui chơi cho các văn sĩ và tinh anh, còn với dân chúng bình thường thì hấp dẫn chú ý nhất đại khái là báo danh tuyển chọn tổ thiếu niên và người lớn của Đại hội tỷ võ Đệ nhất thiên hạ đã bắt đầu tiến hành. Đại hội tỷ võ này không chỉ đấu võ, ngoài đấu lôi đài ra còn có mấy hạng mục như chạy dài, nhảy xa, ném tạ, bóng đá. Đang vòng sơ tuyển, đại khái phải chờ tháng bảy, tám mới chính thức thi đấu, nhưng dù chỉ có một số hạng mục thi đấu nhỏ hâm nóng vẫn dẫn tới nghị luận và theo dõi nhiệt liệt.
Xét cho cùng thì người đánh bại Kim quân là Hoa Hạ quân, nên về mặt lý luận thì trong toàn bộ thiên hạ, Hoa Hạ quân là bộ đội đánh giỏi nhất hiện nay. Có thể bộc lộ tài năng trên lôi đài ngay trong địa bàn của Hoa Hạ quân e rằng là việc cực kỳ hấp dẫn với người tập võ khắp thiên hạ.
Ninh Nghị không có nhiều thời gian rảnh đến tham dự mấy hoạt động này. Mùng chín hắn mới về Thành Đô, cần nắm bắt tiến triển chung của các việc, hắn chỉ có mặt trong những buổi họp khô khan.
Cũng vì đã đánh bại Tông Hàn nên trong thời gian tạm nghỉ giữa những buổi họp, hắn mới già mồm cảm thán:
- Sao số ta khổ thế này.
Hắn mới ngồi dưới bóng cây trinh nam có một lúc mà đã qua thời gian ngủ trưa. Chiều nay may mắn chỉ có hai cuộc họp, sau khi kết thúc hội nghị thứ hai thì còn trong giờ Thân, Ninh Nghị hỏi thăm người khác chỗ ở của Ninh Kỵ, sau đó triệu tập Đỗ Sát mang đội rời khỏi chỗ trú đi về hướng bên kia.
Sau khi nhóm người vào Thành Đô thì vấn đề an toàn được suy xét, chọn chỗ tạm trú khá yên lặng, ra ngoài đường cũng không có nhiều người qua lại, thế là Ninh Nghị vén rèm xe nhìn cảnh sắc bên ngoài. Thành Đô là tòa thành cổ, qua mấy triều đều thuộc châu quận quản lý, trong quá trình Hoa Hạ quân tiếp nhận cũng không phá hoại quá lớn.
Ánh nắng chiều chiếu xuống, hai bên đường rậm rạp cổ thụ, một số sân nhà có cây vươn cành lá um tùm ra ngoài tường, lá đan vào nhau hợp thành con đường bóng mát.
Ninh Nghị nhìn một lúc quay sang nói với Đỗ Sát:
- Dạo này hình như ít người muốn giết ta?
Đỗ Sát cõng đao ngồi một bên bật cười:
- Đương nhiên vẫn có, nhưng ít người thật sự dám ra tay.
Ninh Nghị giả vờ cảm thán, phất ống tay áo giả làm người xưa nhớ về quá khứ:
- Thời nay người tập võ cũng trở nên nhát rồi, ngươi nhớ lại năm xưa ta chưởng Bí Trinh Tư uy khiếp vòm trời.
Đỗ Sát cười nói:
- Thời Bí Trinh Tư thì chúng ta còn ở Miêu Cương mà. Thật ra theo như mấy người bên ngoài đó nói là hiện tại ngươi mới chính thức hình thành cục diện, muốn ám sát cũng muộn, giết không được. Trước mắt họ chú ý đám nhóc Ninh Hi nhiều hơn. Với người Nữ Chân thì bọn họ không thể giở nhiều thủ đoạn, tính cách hơi lỗ mãng đến phương Bắc nửa bước khó đi. Nhưng khi xuống tay với Tây Nam thì nào là đạo hợp tung, Quỷ Cốc học, thuật ngụy biến gì đó dạo này thường nghe nhắc nhiều. Có khá nhiều người suy nghĩ trên mây lần này cũng đến Thành Đô.
Ninh Nghị không có ý kiến gì với mấy người đó, chỉ hỏi:
- Trong số người võ lâm đến đây có ai nổi bật không?
- Ta nghe nói cũng không nhiều.
Mấy năm nay Đỗ Sát đa số làm vệ sĩ cho Ninh Nghị, ít qua lại với lục lâm bên ngoài, lúc này bị hỏi thì cau mày suy nghĩ một lúc liệt kê ra vài tên.
Ninh Nghị nghe không có ấn tượng gì:
- Nghe như không có vài người lợi hại? Như Hồng Nhan Bạc Đầu Thôi Tiểu Lục danh chấn thiên hạ gì đó.
Đỗ Sát bật cười:
- Nhiều người lục lâm thế hệ trước đã gục ngã trên tay ngài, mấy năm nay Trung Nguyên bị Nữ Chân chiếm đóng tàn phá lại chết thêm một mớ. Những người đến đây hiện giờ thật ra khá nhiều là từ chiến trường hoặc trong chỗ chạy nạn mà ra, có bản lĩnh nhưng nay đã khác xưa, bọn họ đánh ra chút tiếng tăm cũng không truyền ra được bao xa. Hơn nữa người mà ngài nói đã là bao nhiêu năm cũ rồi, trước khi Thánh Công tạo phản thì Thôi cô nương kia chỉ là lời đồn, nói là một cô nương bị người phụ lòng, lại bị hãm hại nên một đêm đầu bạc rồi giết chóc lung tung, khó mà xác định có phải người thật việc thật không, dù sao chưa ai từng thấy.
- À.
Ninh Nghị tạm dừng một lúc rồi nói:
- Nói đến thì trong mấy tông sư tin đồn năm đó chỉ có nàng là ta chưa thấy mặt bao giờ, mấy năm nay vốn háo hức mong chờ, nghe ngươi nói xong đúng là chúng ta già thật rồi.
- Lớp người mới thay người cũ, đừng nói Hồng Nhan Bạc Đầu, như Thánh Công, Vân Long Cửu Hiện mười mấy năm trước, rồi còn Tư Không Nam chết trên tay Trần Phàm, hiện giờ có bao nhiêu người nhớ đến họ? Lúc trước ngài cũng từng nói súng kíp xuất hiện thì thời đại lục lâm sẽ nhanh chóng kết thúc. Mỗi ngày ngài phải lo toàn việc lớn đất nước, sao đột nhiên chú ý võ lâm vậy?
Ninh Nghị ngồi thẳng người lên, cười nói:
- Năm đó có chút tình hoài, lúc ở Mật Trinh Tư định xếp bảng anh hùng cho họ, thể trấn áp thiên hạ mấy chục năm, đáng tiếc, còn chưa kịp làm đã đánh trận. Ngẫm lại danh hào Huyết Thủ Nhân Đồ của ta không đủ vang dội, bị Chu Triết cướp nổi bật. Mà thôi, có nói ngươi cũng không hiểu loại tình hoài này.
Đỗ Sát bình tĩnh thốt ra phàn nàn:
- Đúng là không hiểu thật. Nói đến lục lâm thì hai vị phu nhân trong nhà ngài là đại tông sư số một số hai, quan hệ đám thiếu niên đang ở Thành Đô làm gì. Còn nhóc Ninh Kỵ nữa, dựa theo tiến triển hiện giờ của hắn thì tương lai có khả năng cao đè bẹp lục lâm, đánh khắp thiên hạ, sẽ là người giỏi võ nhất Ninh gia của ngài. Hắn sẽ giúp ngài thực hiện những khát vọng dang dở.
Khuôn mặt Ninh Nghị nghiêm nghị hỏi:
- Đỗ Sát, ngươi thấy ta giống loại người giao ước mơ cho đứa nhỏ thực hiện thay không?
Đỗ Sát nhìn hắn, hơi nhíu mày. Qua một lúc, hai gã đàn ông già đầu ngồi trên xe cùng phì cười. Về tình hoài muốn làm đệ nhất thiên hạ của Ninh Nghị thời trẻ thì mấy năm nay ai thân với hắn đều nghe qua, ngẫu nhiên lúc tâm trạng tốt hắn sẽ lôi ra nói vài câu. Đám người như Đỗ Sát tự nhiên sẽ không coi là thật, ngẫu nhiên bầu không khí hòa hợp sẽ lấy thành tích một chiêu Phiên Thiên Ấn đánh chết Lục Đà của hắn ra chọc cười.
Đội ngũ đi nửa canh giờ trong không khí như vậy mới đến gần một sân ở đầu phía Đông tòa thành, có mấy quân nhân mặc đồ gọn nhẹ đứng canh bên những gốc cây ngoài cửa. Họ là cận vệ đi theo Tây Qua, đều biết mặt nhau, hiển nhiên nàng đang ở bên trong thăm con. Có người định đi vào thông báo nhưng Ninh Nghị phất tay, dặn nhóm Đỗ Sát cũng chờ ở bên ngoài, còn hắn thì đẩy cửa đi vào.
Sắp xếp nơi ở cho Ninh Kỵ là một sân bỏ hoang đã lâu, bên trong không xa hoa nhưng không gian rộng lớn. Trừ Ninh Kỵ ra, bên trên còn định xếp mấy đại phu khác trực đại hội tỷ võ lần này vào ở, nhưng tạm thời chưa kịp thu xếp ổn thỏa.
Ninh Nghị đi vòng qua tiền đình chưa thu dọn sạch sẽ, chợt thấy bên kia sân chất đầy khúc gỗ, đều là bị đao bổ ra hai nửa, Ninh Kỵ đang ngồi dưới mái hiên nói chuyện với Tây Qua.
- Chém giết trên chiến trường hễ vung đao là không được giữ sức, phải một nhát giết kẻ địch, không thể sử dụng nhiều chiêu thức hoa mỹ trong đao pháp. Nhi đã thử nhiều lần mới biết thanh quân đao năm đó phụ thân chế tạo thật sự lợi hại, nó mũi nặng chuôi nhẹ, đường cong ẩn vào trong, tuy không lòe loẹt nhưng đột ngột chém ra mang theo sức mạnh rất lớn. Mấy ngày nay nhi kêu người ném gỗ vào mình từ các hướng, chỉ cần nhanh tay lẹ mắt là có thể bổ ra ngay trên không trung, như vậy có lẽ sẽ nghĩ ra được một bộ đao pháp hữu dụng. Không hiểu phụ thân nghĩ như thế nào mà chế tạo ra được thanh đao như vậy.
Ninh Kỵ đang nói đến quân đao năm xưa phụ thân chế tạo giống loại đao cẩu thối*.
(*) Dao kukri – dao quắm, vũ khí quốc gia của Nepal, nằm trong top3 dao quân dụng trên thế giới. Dao cực kỳ bén, dễ dàng cắt đứt và đâm thủng các loại tài liệu.
Ninh Nghị ở bên ngoài nghe mát tai, năm xưa rèn ra thanh đao này là để thí nghiệm, nhưng bởi vì có thể bí kíp chiến đấu đi kèm nên hắn ít dùng, không ngờ được nhi tử khâmp hục.
Tây Qua hôm nay không mặc nhung trang mà chỉ mặc váy màu xanh đen lắc đầu, nói:
- Chiến trường là chiến trường, trên chiến trường có chiến hữu trợ giúp ngươi, chủ yếu liều huyết dũng bùng nổ trong thời gian ngắn nhất, phải dồn hết sức chém một đao, nhưng không lẽ ngươi muốn sau này còn đấu bằng đao trên chiến trường? Súng kíp đã xuất hiện, cũng có Đế Giang, ngươi luyện một đao mạnh nhất có ích lợi gì? Ngươi tương lai sẽ gặp lục lâm đánh nhau, có lẽ sẽ có mấy chục người đến ám sát ngươi, dù ngươi có thể một nhát chặt đầu của một người thì sao? Những người khác sẽ thừa dịp ùa lên giết ngươi!
Vẻ mặt Tây Qua lạnh lùng nghiêm khắc nói:
- Đặc tính của binh khí càng cực đoan thì càng chú trọng giữ công bằng vừa đủ. Kiếm yếu đuối nên trọng chính khí, thương dùng lưỡi nhọn tổn thương người nên chú trọng tấn công và phòng ngự đầy đủ. Đao bá đạo kỵ nhất là chém ra được nhưng không thể rút về, mấy cái này đều cần kinh nghiệm nhiều năm. Nếu một người tập võ chỉ chăm chăm vào sự bá đạo của một nhát đao thì đánh vài đường là chết ngay, làm gì có tương lai nữa. Tiền bối viết sách Đao Kinh có câu rằng . . .
Tây Qua thuở nhỏ không được học hành, mấy năm nay càng ghét loại sách vở cổ hủ, nhưng khi nói đến đao pháp thì nàng rất ra dáng tông sư, ước chừng là nhờ nhạc phụ Lưu Đại Bưu đã đặt nền móng cho nàng.