Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 1258 - Chương 1258: Ánh Sáng Mặt Trời Và Sương Mù Tỏa Khắp Nhân Gian 3

Chương 1258: Ánh sáng mặt trời và sương mù tỏa khắp nhân gian 3 Chương 1258: Ánh sáng mặt trời và sương mù tỏa khắp nhân gian 3

Ninh Nghị lắng nghe một lúc, thấy hai người đều phát hiện ra mình mới đi vào.

Ninh Kỵ đứng lên vái chào, kêu một tiếng phụ thân.

Tây Qua thì chỉ đứng dậy, mím môi làm ra vẻ ta còn chưa dạy con xong mà chàng đến góp vui cái gì.

Ninh Nghị sờ đầu nhi tử, chợt phát hiện hai tháng không gặp dường như đã cao lên một chút:

- Đao pháp của Qua di vô song thiên hạ, ngươi phải lắng nghe lời dì nói.

Lời này hơi thừa, Ninh Kỵ một đường trưởng thành, sư phụ dạy hắn từ Hồng Đề đến Tây Qua, từ Trần Phàm tới Đỗ Sát, sự hiểu biết cũng là từ những người này dạy dỗ. So sánh về mặt võ nghệ thì Ninh Nghị không có nhiều thứ dạy cho Ninh Kỵ được, chỉ có thể làm tấm gương khích lệ kiểu như "Phiên Thiên Ấn đánh chết Lục Đà","Huyết Thủ Nhân Đồ dạy Châu Đồng bài học nhớ đời","Làm kinh sợ Ma Phật Đà".

Ninh Nghị nói xong ngẫm nghĩ một lúc, quyết định nên dạy một số đạo lý hiện thực hữu dụng cho con:

- Nhưng nói tới thì có thể học tập kinh nghiệm, về đạo lý trong Đao Kinh phải biết phân biệt cái nào dùng được. Ngươi nên biết sự vật trên đời ở thời kỳ đầu phát triển sẽ sản sinh nhiều cách nói khiến nhiều người không hiểu nhưng cảm giác rất lợi hại, bởi vậy nghe thứ gì mà mình không rõ hãy giữ cảnh giác. Trái lại, việc gì được nghiên cứu nhiều, có phương pháp trần thuật nó sẽ càng hiểu sâu hơn, thậm chí thành dữ liệu tổng hợp.

- Võ nghệ cũng vậy, Qua di muốn nhắc nhở ngươi là phương hướng tập võ phải toàn diện, đừng u mê một hướng duy nhất, nhưng về làm sao đánh ra một đấm mạnh nhất, chém ra đường đao lợi hại nhất, mấy cái thăm dò đó cũng hữu dụng.

- Có lẽ sau này chúng ta sẽ thống kê việc rèn luyện từ nhỏ đến lớn của một người tập võ, ngươi ăn những thứ gì khiến sức mạnh trong tay trở nên mạnh nhất, chém ở góc độ nào khiến đường đao nhanh nhất. Song song đó, chúng ta còn phải thống kê cách lợi dụng những kinh nghiệm này, phản ứng của con người là nhanh nhất, cùng lúc nhanh nhẹn còn cần suy nghĩ đến cân bằng, vừa giữ nhanh nhẹn và sức mạnh vừa có sức chịu đựng lớn nhất, làm thế nào mới là hợp lý nhất.

- Đến lúc ấy chuyện tập võ không còn là thần bí nữa, vấn đề của Đao Kinh nằm ở chỗ diễn tả nhiều từ quá huyền diệu khó hiểu. Mà thôi, ngươi cứ tạm ghi nhớ những điều này đã.

Ninh Nghị nói tới đây thì Ninh Kỵ cái hiểu cái không nhưng vẫn gật gù.

Tây Qua ở một bên chu môi hí mắt, không nhịn được lại gần đặt một tay lên vai thiếu niên:

- Hay nhỉ, chàng thì biết gì về đao pháp? Đang bận dạy hài tử đây, phụ thân của ta còn không dám chê Đao Kinh.

Ninh Nghị nhìn nàng, bật cười nói:

- Không phải ta chê Đao Kinh, nhưng thời đại đang tiến bộ, góc độ nhìn vấn đề của mọi người sẽ thay đổi.

- Chàng ở bên ngoài nói nhảm nhí lừa dối người khác thì không sao, nhưng lúc thằng nhóc luyện đao làm ơn đừng dạy hư nó!

- Gì mà dạy hư, ta cũng có tâm đắc về đao pháp vậy. Nàng lại đây, ta chỉ cho.

Ninh Nghị cười đi đến một bên, phất tay gọi nàng.

Tây Qua nghe lời đi theo:

- Ngươi thì có tâm đắc gì, nói ra nghe thử.

- Năm xưa ở Hàng Châu ta có chăm chỉ luyện tập, tiến bộ nhanh chóng, một đao chém giặc cướp.

- Còn ta tay không có thể chém mười tên giặc.

- Vấn đề không phải số lượng, mà khoan, chàng nói khoác đúng không? Giặc cướp đã chết bao nhiêu năm, không có đối chứng, chỉ là hồi xưa lợi hại thôi.

Ninh Nghị và Tây Qua đưa lưng về phía con trai, tranh chấp kịch liệt.

- Tóm lại là chàng dạy lung tung cho con.

- Nàng thì biết gì, nói đến dùng đao có lẽ nàng lợi hại hơn ta một chút, nhưng về giáo dục thì . . . Mấy năm nay Hồng Đề và nàng đều đặt nền móng cho hắn, Hồng Đề dạy kiếm pháp, nàng dạy đao pháp, Trần Phàm dạy dùng quyền, nhóm Đỗ Sát lại dạy đao pháp. Tiểu Hắc khi rảh rỗi sẽ truyền cho Kim Chung Tráo của Thập Tam Thái Bảo, rất khó luyện nó. Vũ Văn Phi Độ còn kéo hắn đi bắn súng, những sư phụ khác đếm không hết. Hắn chỉ là con nít, có thể nhận thức rõ nên tập với ai không? Nếu không nhờ ta luôn dạy cho hắn cách phân biệt và suy nghĩ cơ bản thì hắn đã sớm bị mấy người dạy lung tung không ra gì rồi.

- Dù thế chàng cũng không nên chê Đao Kinh.

- Cái đó gọi là lấy nó làm bệ đỡ nhìn lên trên cao hơn.

- Mà dùng đao thì ta không chỉ lợi hại hơn chàng chút xíu thôi.

- Không phục hả . . . đấu đơn . . .

- Ha ha . . .

- Đêm nay . . .

- Ai sợ chàng . . .

- Sẽ cho nàng khóc . . .

Ánh sáng phía chân trời biến thành sắc đỏ hoàng hôn, phu thê ở bên kia sân rì rầm, dần lạc đề, nam nhân thậm chí vươn ngón tay chạm nhẹ ngực nữ nhân như đang khiêu khích.

Ninh Kỵ ở đầu bên kia chờ một lúc lâu, cuối cùng nghiêng đầu đi xa hơn mới mở miệng nói:

- Phụ thân, Qua di! Xin nghe một câu khuyên của nhi!

Hai phu thê quay đầu lại.

Thiếu niên chân thành đề nghị:

- Hay là đánh một trận đi.

Ninh Nghị sửng sốt, sau đó đứng trong sân nhuộm nắng chiều cười phá lên. Mặt Tây Qua đỏ bừng, sau đó lắc người, làn váy nhẹ bay, một khúc gỗ bị đá về phía Ninh Kỵ.

Ninh Nghị vừa cười vừa xúi giục:

- A Qua, dạy dỗ hắn đi!

Trong sân diễn ra cảnh một đôi phụ mẫu ân cần dạy con, mãi khi trời chập tối hai người ăn cơm chiều trong sân, Ninh Kỵ cười không khép miệng.

Ăn xong còn hai cuộc họp chờ Ninh Nghị trong thành, hắn ra khỏi sân, trở lại công việc bận rộn.

Tây Qua ở lại kiểm tra võ nghệ của Ninh Kỵ, mãi tới gần đêm khuya mới rời đi, ước chừng đi kiếm Ninh Nghị tái chiến trận đấu võ mồm lúc ban ngày.

Ninh Kỵ ngẫm lại cảm thấy đặc biệt thú vị: Mấy năm nay phụ thân ít khi ra tay ở trước mặt người khác, nhưng tu vi và tầm nhìn chung quy rất cao, không biết nếu phụ thân và Qua di đánh nhau thật thì sẽ như thế nào. . . .

[Nhu muội xem thư như gặp người:

Mùng chín xuất chinh, theo thông lệ mọi người để lại thư, nếu hy sinh sẽ gửi về. Cuộc đời này cô độc không có gì vướng bận, nhớ đến khắc khẩu ngày hôm trước nên để lại thư này . . . ]

Thời gian có lẽ là tháng giêng năm ngoái, địa điểm ở Trương thôn.

Dưới ánh đèn mờ buổi tối, một người đàn ông lớn tuổi thè lưỡi liếm đầu bút lông viết xuống dòng này, xem câu " Cuộc đời này cô độc không có gì vướng bận" tự cảm thấy mình rất tiêu sái, cực kỳ lợi hại.

[Dư mười sáu tòng quân, mười bảy giết người, hai mươi làm hiệu úy, nửa đời nhung ngựa. Mãi tới Cảnh Hàn năm thứ mười ba, trước sự kiện Hạ Thôn luôn không biết cuộc đời này thô bỉ phù hoa chỉ là mây khói . . . ]

Chữ bút lông của hắn mạnh mẽ phóng đãng, nhìn không tệ, từ năm mười sáu tuổi tòng quân bắt đầu nhớ lại nhiều điều trong nửa đời người, rồi lột xác ở Hạ Thôn.

Hắn ôm đầu rối rắm giây lát, lẩm bẩm nói:

- Ai mà có hứng thú xem mấy thứ này.

Hắn vạch ngang mấy chữ đó, không lấy giấy mới viết lại mà dời xuống hàng dưới.

[Dư mười sáu tòng quân, nửa đời nhung ngựa, sau khi vào Hoa Hạ quân có chút tài về tác chiến quân lược, nhưng tự cảm thấy hư vinh xấu xa khi làm người, làm bằng hữu không ra gì. Muội xuất thân nhà danh giá, thông minh xinh đẹp, đọc sách hiểu lý lẽ, mấy năm nay được gặp muội là may mắn lớn cho đời Dư. ]

Nam nhân trung niên viết đến đoạn này thì lẩm bẩm:

- Mình khen có quá mức không nhỉ?

Quá trình hắn và nữ nhân quen nhau cũng đầy sóng gió. Lúc Hoa Hạ quân rút ra Tiểu Thương Hà, hắn đi theo nửa đoạn sau, bỗng nhận nhiệm vụ hộ tống gia quyến của mấy thư sinh, nữ nhân này nằm trong số đó, nàng còn nhặt hai đứa nhỏ đi không nhanh, khiến hắn vốn đã rất mệt càng treo tim treo gan. Dọc đường đi có vài lần bị đánh úp, hắn đều cứu nàng, còn tat nàng hai cái. Lúc nguy cấp nàng từng đỡ đao cho hắn, bị thương khiến tốc độ di chuyển càng chậm.

Đoạn đường sau đó là hai người cãin hau chí chóe, có thể buộc một nữ nhân từng theo lễ giáo nói chuyện mềm mỏng trở thành sư tử Hà Đông thì chỉ mình hắn làm được, đám nhóc khờ được nàng dạy đó đều không ghê gớm bằng hắn.

- Hi hi.

[Kế hoạch xuất chinh của Vĩnh Thanh nhiều nguy hiểm, Dư và họ tình cảm như tay chân, không thể đứng ngoài cuộc. Lần này đi xa, ra Xuyên Tứ Lộ, qua Kiếm Các, vào sâu trong lòng địch, chín chết một sống. Ngày hôm trước khắc khẩu với muội, thật sự không muốn lúc này liên lụy người ngoài. Dư cả đời thô bỉ, được sự ưu ái của muội, tình này xin khắc ghi trong lòng. Nhưng Dư không xứng làm phu quân, khi thư này được gửi nghĩa là huynh muội chúng ta mỗi người một nơi, nhưng đất trời chứng giám do tình huynh muội này. ]

[Dư làm người Hoa Hạ quân, vì mười mấy năm qua Nữ Chân mạnh mẽ tàn bạo, ức hiếp Hoa Hạ ta, Vũ triều thì mông muội khó mà vực dậy. Mười mấy năm qua trên thiên hạ người chết đếm không xuể, người sống sót như ở trong địa ngục, khó mà tả hết sự thê thảm đó. Huynh muội chúng ta gặp nhau ở loạn thế là bất hạnh lớn nhất đời người, nhưng oán trách vô dụng, đành phải hiến thân vì điều này. ]

[Dư sắp ra trận, trong lòng chỉ băn khoăn về muội. Nếu Dư đi chuyến này không thể quay về thì muội hãy tự trân trọng, cuộc đời sau này . . . ]

Hắn viết ngoáy, khi đến đoạn này thì viết càng nguệch ngoạc, ghi thêm vài lời nhắn nhủ người trong lòng hãy tìm văn nhân đọc rộng hiểu lý lẽ mà sống hạnh phúc. Khi dừng bút, hai tờ giấy chữ viết lộn xộn, hắn đọc lại một lần cảm thấy chưa thể diễn đạt hết ý. Ví dụ câu "Cuộc đời cô độc không có gì vướng bận" có vẻ tiêu sái, đoạn sau lại viết "trong lòng chỉ băn khoăn về muội", rõ là tự mâu thuẫn, ủy mị, nửa đoạn sau chúc phúc cũng vậy, nhìn không chân thành lắm.

Trước khi cầm bút lên, hắn vốn định viết đại vài câu, lúc gạch dòng đầu đi, hắn nghĩ viết xong sẽ trau chuốc ngôn từ rồi chép sang tờ giấy khác. Nhưng viết thư xong hắn bỗng thấy mệt mỏi, sắp xuất chinh, hai ngày nay hắn đi thăm viếng các nhà, buổi tối uống nhiều rượu, lúc này rất buồn ngủ, thế là qua lao gấp giấy lại nhét vào phong thư.

Tốt nhất là lá thư này không được gửi đi.

Hắn thầm nghĩ.

Đêm nay hắn lại mơ thấy cảnh mấy năm trước di chuyển ra Tiểu Thương Hà, bọn họ liên tục chạy trốn, dắt díu nhau đi trong mưa to lầy lội. Sau này nàng làm cô giáo ở Hòa Đăng, hắn nhậm chức ở Tổng Bộ Tham Mưu, vốn không cố ý tìm nhau, mấy tháng sau gặp lại trong đám người, hắn chào nàng rồi giới thiệu với người ngoài:

- Đây là muội muội của ta.

Nữ nhân ôm sách nhoẻn miệng cười hiền thục như tiểu thư khuê các danh giá.

Nhưng lúc không có người ngoài, chỉ có hai người với nhau thì nàng sẽ xé mặt nạ xuống, bất mãn mắng hắn thô lỗ, thô bỉ này nọ.

Bình Luận (0)
Comment