Lá thư bị bỏ vào trong tủ cùng một đống di thư ra trận, khóa ở một nơi tối tăm mà tĩnh lặng. Qua một năm rưỡi, tháng năm, lá thư bị lấy ra, có người đối chiếu danh sách:
- Ôi chà, sao phong thư này là gửi cho . . .
Thư bay đi nhiều chỗ, hai ngày sau bị đưa đến một văn phòng cách trương thôn không xa, bởi vì đang trong thời gian chiến tranh căng thẳng, nữ nhân tên Ung Cẩm Nhu bị điều tạm đến đây hôm nay nhận được thư.
Trong văn phòng còn có nhóm Lý Sư Sư, Nguyên Cẩm Nhi, họ xem hình thức phong thư liền hiểu là loại thư gì, đều trầm mặc.
Chiến sự Tây Nam chấm dứt với chiến thắng vào tháng năm, trong Hoa Hạ quân tổ chức hoạt động chúc mừng vài lần. Nhưng bầu không khí ở đây không phải hò reo vui sướng, trong công việc bạn tối mặt tối mày và dọn dẹp đoạn sau, các thành viên trong guồng máy phải chịu đựng vô số tin dữ và tiếng khóc.
Mấy ngày qua mọi người đã thấy quá nhiều tiếng khóc như vậy.
Đương nhiên cũng có người thấy lạ khi Ung Cẩm Nhu nhận thư, lại khiến người ôm lòng may mắn. Mấy năm nay Ung Cẩm Nhu làm muội muội của Ung Cẩm Niên, nàng vừa hiểu rộng biết nhiều vừa hiền thục, trong quân có nhiều người theo đuổi từ trong tối ra ngoài sáng, ít nhất mặt ngoài nàng chưa từng nhận lời ai. Có một số tin đồn nổi lên, nhưng dù sao chỉ là lời đồn. Gửi di thư về sau khi liệt sĩ chết trận có lẽ chỉ là hành vi đơn phương của người ngưỡng mộ nàng.
Nếu vậy thì ít nhất thiếu một người đau lòng.
Bọn họ nhìn Ung Cẩm Nhu mặt không cảm xúc xé mở phong thư, lấy ra hai tờ giấy vết mực lung tung. Một lúc sau, họ nhìn thấy giọt nước mắt làm nhòe nét mực. Người Ung Cẩm Nhu run rẩy, Nguyên Cẩm Nhi đóng cửa lại, Sư Sư tiến đến dìu nàng, nghe tiếng khóc khàn khàn phát ra từ cổ họng.
Các nàng không biết người viết bức di thư là ai, không biết trước đó là nam nhân nào được sự ưu ái của Ung Cẩm Nhu, nhưng hai ngày sau thì lờ mờ đoán ra.
Trác Vĩnh Thanh trở về từ Trường Sa* báo cáo công tác, khi về Trương thôn đã dựng một linh đường nhỏ cho huynh trưởng hy sinh. Mấy năm nay Hoa Hạ quân thường làm tối giản cho lễ tang tư nhân, lâu nhất cũng chỉ diễn ra trong ngày, xem như truy điệu. Đám người Mao Nhất Sơn, Hầu Ngũ, Hầu Nguyên Ngung lục tục chạy về dự.
(*) Đây là địa danh thuộc tỉnh Hồ Nam trên đất liền của Trung Quốc nhé.
Người hy sinh là Cừ Khánh.
Trước khi triển khai quyết chiến Đàm Châu thì họ rơi vào một trận đụng độ. Cừ Khánh mặc giáp của Trác Vĩnh Thanh nên khá nổi bật, họ bị kẻ địch tấn công dồn dập. Trong lúc chém giết Cừ Khánh đã ôm một gã tướng bên địch rơi xuống vách núi, cùng chết.
Ung Cẩm Nhu đến linh đường viếng Cừ Khánh, nàng đã chảy rất nhiều lệ. . . .
Mặt trời mặt trăng luân phiên, nước nhè nhẹ trôi.
Trong tháng năm này, Ung Cẩm Nhu trở thành một trong đám người khóc ở Trương thôn, là một trong vô số bi kịch mà Hoa Hạ quân trải qua.
Huynh trưởng Ung Cẩm Niên đã đi Thành Đô chuẩn bị cho một số việc mới, nhóm Cẩm Nhi, Vân Trúc, Sư Sư đến an ủi Ung Cẩm Nhu, Trác Vĩnh Thanh cũng trò chuyện đôi câu về Cừ Khánh với nàng. Trước kia Ung Cẩm Nhu thường an ủi người khác, nhưng khi đến lượt mình thì nàng mới hiểu rằng an ủi là vô dụng.
Ba ngày đầu nàng khóc nhiều nhất, sau đó nàng phải điều chỉnh tâm trạng tiếp tục làm việc và sống. Từ Thương Hà đến hiện tại, Hoa Hạ quân thường gặp các loại tin dữ, mọi người không có tư cách chìm đắm trong đó.
Từ lúc ấy nàng chỉ ngẫu nhiên rơi nước mắt, khi ký ức quá khứ bất chợt nổi lên, cảm giác chua xót mới tuôn trào ra qua dòng lệ. Thế giới trở nên không không chân thực, giống như từ khi người ấy chết thì đất trời bị xé nham nhở một mảnh, không bao giờ có thể lấp đầy khoảng trống trong lòng.
Nàng không phải thiếu nữ, thật lâu trước kia từng có một cuộc hôn nhân ngắn ngủi theo lệnh của phụ mẫu. Phu quân là một thư sinh yếu ớt, thành hôn chưa được bao lâu đã chết. Khi đó nàng chỉ là cảm thấy mờ mịt, nhưng không giống bây giờ cảm giác trái tim bị cắt mất một góc để lại lỗ thủng đen ngòm.
Mỗi ngày nàng dậy rất sớm, trời chưa hửng sáng nàng đã ngồi dậy từ bóng tối, đôi khi phát hiện gối đầu sũng nước.
Cừ Khánh là một tên đáng ghét, viết trong thư toàn là mấy lời vênh váo làm nàng muốn mắng một trận vào mặt hắn, bày đặt học cách viết văn nói theo Ninh Nghị, đần thối, còn nhớ trải nghiệm trên chiến trường, lúc viết di thư có từng giả thiết mình sẽ chết không? Chắc là hắn không nghiêm túc nghĩ đâu, ngốc!
- Ngốc ngốc ngốc ngốc ngốc ngốc ngốc ngốc ngốc . . .
Nàng ôm gối đầu ở trong bóng tối lẩm bẩm mắng.
Còn cố ý nhắc "Hôm trước cãi nhau...", hôm trước trong thư của hắn đã là một năm rưỡi trước, chỉ vì Trác Vĩnh Thanh đưa ra một ý kiến chín chết một sống, hắn lo lắng muốn đi theo.
- Có lẽ sẽ có nguy hiểm, nhưng cũng hết cách rồi.
Nàng nhớ lúc ấy hắn nói như vậy, nhưng nàng đâu có ngăn cản hắn, chỉ là bị tin tức này làm bất ngờ, trong lúc bối rối ám chỉ trước khi hắn rời đi hãy chính thức định ra danh phận của hai người.
Lời từ chối của hắn ở trong mắt nàng trông vênh váo gai mắt, sau khi nàng vụng về ám chỉ và bị vụng về từ chối thì thẹn quá thành giận không chủ động làm huề. Trước khi lên đường, mỗi ngày hắn giao lưu với các loại bằng hữu, nhậu nhẹt, phóng khoáng hứa hẹn, đàn ông đến hết thuốc chữa khiến nàng không đến gần được.
- Thật . . . ngốc.
Lại là một buổi sáng tinh mơ, rồi mặt trời lặn kết quả ồn ào náo động, Ung Cẩm Nhu làm việc, sinh hoạt mỗi ngày, thoạt nhìn không khác gì những người khác.
Không lâu sau, lại có người theo đuổi may mắn sống sót từ chiến trường quay về tìm nàng, tặng đồ cho nàng, thậm chí cầu hôn.
- Lúc ấy ta nghĩ nếu có thể sống trở về nhất định phải lấy nàng!
Nhưng nàng đều từ chối.
Nếu câu chuyện chấm dứt tại đây thì chỉ là một chuyện bình thường trong nghìn vạn bi kịch của Hoa Hạ quân.
Mùng năm tháng sáu, lúc Ung Cẩm Nhu tan làm, ở ngã rẽ phía trước Trương thôn chợt nhìn thấy một nam nhân trung niên cõng cái bọc, phong trần mệt mỏi huyên thuyên với mấy bà thím người nhà quân nhân quen biết.
- Ha ha ha ha ha! Sao ta chết được, bậy bạ. Ta ôm tên khốn đó té xuống thật, nhưng ta cởi giáp bơi dọc theo dòng nước, cũng không biết bơi bao xa, ha ha ha ha ha ha! Người trong thôn đó rất nhiệt tình, biết ta thuộc Hoa Hạ quân thì có nữ nhi của mấy hộ gia đình khăng khăng đòi gả cho ta . . . Tất nhiên là khuê nữ trong trắng rồi, chậc chậc, có một người cả ngày chăm sóc ta. Nhưng ta, Cừ Khánh, là chính nhân quân tử, đồng ý không nào?
Ung Cẩm Nhu đứng ở đó lặng nhìn thật lâu, nước mắt lại rơi xuống. Nhóm Sư Sư đứng bên cạnh cùng nàng.
Bên kia đường, đám người Trác Vĩnh Thanh dường như nghe được tin tức đang chạy nhanh tới. Cừ Khánh phất tay chào các bằng hữu, một bà thím chỉ về phía sau lưng hắn mới quay đầu, trông thấy Ung Cẩm Nhu đi tới gần.
- A, muội . . .
Bốp!
Ung Cẩm Nhu tát một cái vào mặt Cừ Khánh, tiếng tát rất giòn. Các bà thím há hốc mồm nhìn, không biết có nên khuyên nhủ không.
Sư Sư ở phía sau phất tay, miệng vô thanh nói:
- Không sao, không có gì đâu.
- Sao tự dưng muội đánh ta?!
Cừ Khánh bị ăn tát lập tức chộp lấy tay của đối phương, mấy năm trước hắn từng đánh nàng, nhưng hiện tại tự nhiên không thể động tay động chân.
Mặt Ung Cẩm Nhu ướt nước, nghẹn ngào nói:
- Ngươi không chết . . .
Cừ Khánh hé môi:
- Đúng rồi, còn sống nhăn!
- Không chết thì gửi di thư làm gì!
Ung Cẩm Nhu gào khóc đá vào ống quyển của Cừ Khánh.
- Hả? Gửi di thư . . . di thư?
Trong đầu Cừ Khánh đại khái phản ứng lại, hiếm khi mặt đỏ lựng:
- Cái đó . . . ta không chết, không phải ta gửi, muội . . . mà khoan, có phải thằng khốn Trác Vĩnh Thanh đó nói ta chết không?
Trác Vĩnh Thanh đã chạy nhanh lại gần, tung chân đá Cừ Khánh:
- Bà nó, ngươi còn sống hả!
Nhưng trông thấy Cừ Khánh và Ung Cẩm Nhu nắm tay nhau khiến Trác Vĩnh Thanh chuyển hướng đá vào không khí.
Mao Nhất Sơn cũng chạy lại đá Trác Vĩnh Thanh lăn ra ngoài:
- Tổ bà nó, ngươi lừa lão tử, ha ha ha ha ha ha!
Trác Vĩnh Thanh lau nước mắt bò dậy, huynh đệ trùng phùng vốn nên ôm chặt nhau, thậm chí vật lộn để biểu đạt tình cảm, nhưng lúc này họ mới chú ý hai bàn tay của một nam một nữ đan vào nhau.
Trong ánh hoàng hôn, cả đám đều mắt đảo lia hóng hớt.
Ung Cẩm Nhu rơi lệ, Cừ Khánh ồn ào cãi lộn một lúc thì dần đỏ mặt, nhưng nhất quyết không buông bàn tay mình nắm. . . .
- Hai người đó rốt cuộc quyết định sẽ thành thân.
Ngày mười lăm tháng sáu, khi Lý Sư Sư lại gặp Ninh Nghị ở Thành Đô đã kể câu chuyện thú vị này cho hắn nghe.
Trong vô số bi kịch mà Hoa Hạ quân trải qua dạo này thì đây là câu chuyện duy nhất biến thành hài kịch mà nàng biết.