Buổi chiều ngày mười ba tháng sáu, khách điếm Tân Tuyền thành phố Đại Đông của Thành Đô, Vu Hòa Trung ngồi trong phòng riêng sát bên đường ở tầng ba, nhìn người trung niên mặc đồ xanh phía đối diện rót trà cho mình.
Vu Hòa Trung vội đứng lên nhận tách trà:
- Nhờ Nghiêm tiên sinh.
- Ngồi đi. Vu tiên sinh tới đây mấy ngày, nghỉ ngơi thế nào?
Người trung niên châm trà có bề ngoài đoan chính, nụ cười hiền hòa, toát lên khí độ nho sinh khiến người kính phục.
Người này tên là Nghiêm Đạo Luân, một lãnh tụ hương thân có danh vọng củap hái Động Đình, mấy năm nay làm việc dưới trướng Lưu Quang Thế, chuyên đưa ra kế sách, rất được lòng tin của vị "Văn soái" kia. Tháng trước hắn triệu Vu Hòa Trung làm đao bút lại ở Thạch Thủ vào dưới tay, cùng đến Tây Nam.
Sau khi Tây Nam Hoa Hạ quân đánh bại Nữ Chân, tuyên bố mở rộng cửa. Lưu Quang Thế Lưu tướng quân được gọi là "Văn soái" có phản ứng nhanh chóng nhất, phái hai đội đại biểu phe văn và võ đến Thành Đô ngay, nói lý do một cách hùng hồn với bên trong là "Vị Ninh Lập Hằng kia trị quân giỏi, xem thử cũng không lỗ gì."
Vũ triều ngày xưa chú trọng đạo Nho chính thống, vì thù máu Ninh Nghị giết Chu Triết khiến thế lực hai bên ngầm giao dịch nhiều nhưng mặt ngoài không dám có qua lại rõ ràng. Hiện giờ thì không cần lén lút nữa, Lưu Quang Thế mở ra khơi dòng, một số người cho rằng rộng rãi, trí tuệ. Vị Lưu tướng quân này ngày xưa có nhiều bằng hữu trong các võ tướng, quan hệ rộng rãi, sau khi người Nữ Chân bỏ chạy thì hắn và Đới Mộng Vi thành thế lực lớn cách Hoa Hạ quân gần nhất.
Lúc này Đới Mộng Vi đã tỏ rõ thái độ không đội trời chung với Hoa Hạ quân, Lưu Quang Thế bày ra tư thế mềm mỏng xem như hành vi cần thiết "biết thời thế". Có hắn tỏ thái độ, dù đến tháng sáu, thế lực trong thiên hạ trừ Đới Mộng Vi ra không có ai thật sự đứng ra khiển trách hắn. Dù sao Hoa Hạ quân mới đánh bại người Nữ Chân, lại nói rõ nguyện ý mở cửa buôn bán, hễ là người có đầu óc đều sẽ không làm chim đầu đàn vào lúc này: Ai biết tương lai có lúc nào cần mua đồ của hắn không?
Vu Hòa Trung không có trong đoàn đi sứ ở mặt ngoài, từ sau khi nhận được mệnh lệnh hắn đi theo đội buôn bán đến. Lúc xuất phát, Nghiêm Đạo Luân nói cho hắn biết nhiệm vụ là âm thầm sưu tầm tình báo thật liên quan Hoa Hạ quân, nhưng sau khi đến đây, hắn đoán đại khái tình huống sẽ không đơn giản như vậy.
Vu Hòa Trung lờ mờ phỏng đoán ra một khả năng, nhưng đến đây thời gian ngắn ngủi, mấy ngày ở khách điếm tiếp xúc văn nhân khó mà bày tỏ tâm sự, trong một chốc không nghe ngóng được tình báo đầy đủ. Lúc người ta nhắc đến các loại tin vỉa hè thì hắn từng chủ động đàm luận về nữ nhân bên cạnh Ninh tiên sinh, nhưng không nghe được cái tên mình uốn nghe.
Đến hôm nay Nghiêm Đạo Luân liên lạc với hắn, gặp một mình trong khách điếm Vu Hòa Trung mới thầm lo sợ, mơ hồ cảm thấy tin tức mong chờ sẽ xuất hiện.
- Thật lâu trước kia từng nghe người ta nói năm xưa Thạch Thủ Vu tiên sinh là nhân vật phong lưu trong Biện Lương, thậm chí có quan hệ sâu xa với Sư Sư đại gia từng danh chấn thiên hạ. Mấy năm nay thiên hạ hỗn loạn, không biết Vu tiên sinh có còn giữ liên lạc với Sư Sư đại gia không?
Quả nhiên, sau vài câu tán gẫu, hỏi thăm đôi chút cái nhìn về Hoa Hạ quân của Vu Hòa Trung thì Nghiêm Đạo Luân ngồi phía đối diện nhắc đến chuyện này. Cho dù trong lòng có chút chuẩn bị, nhưng đột nhiên nghe thấy cái tên của Lý Sư Sư khiến tim hắn rung lên.
Nhưng mà . . .
Vu Hòa Trung bình thản lắc đầu, nói:
- Mấy năm nay ta không còn muốn lôi chuyện này ra nói với người khác. Nhưng nếu Nghiêm tiên sinh đã hỏi thì không dám che giấu. Vu mỗ nguyên quán Giang Ninh, lúc nhỏ cùng Lý cô nương từng có chút thanh mai trúc mã quen biết, sau này theo gia trưởng vào kinh, vào Hộ bộ trám chỗ. Nàng nổi tiếng ở Phàn Lâu, qua một thời gian thì có qua lại như bằng hữu. Không phải Vu mỗ có tài thơ văn xứng đáng được hoa khôi Phàn Lâu năm xưa ưu ái, hổ thẹn.
Vu Hòa Trung tự thừa nhận mình kém tài, chẳng qua có chút quan hệ riêng tư.
Nghiêm Đạo Luân ở phía đối diện mắt sáng rực, gật gù hỏi tới:
- Ồ, vậy . . . sau đó thế nào?
- À, nói ra thì buồn cười, sau này Ninh tiên sinh giết vua tạo phản, bắt Sư Sư khỏi kinh thành, ta và mấy vị bằng hữu tốt hoặc nhiều hoặc ít bị liên lụy, tuy không mắc tội liên đới nhưng không thể ở lại Hộ bộ nữa. Vu mỗ dùng chút quan hệ rời kinh sư lánh họa, nhờ thế mà tránh khỏi tai nạn năm Tĩnh Bình. Mấy năm sau đó phiêu bạt mới định cư ở Thạch Thủ, thành bộ dạng như Nghiêm tiên sinh thấy hiện giờ.
Nghiêm Đạo Luân cười thở dài:
- Mấy năm nay cứ lặp lại chiến loạn, vô số người phiêu bạt lang thang, đại tài như Vu tiên sinh có kinh nghiệm ở Hộ bộ, từng thấy trường hợp lớn mà tựa hạt ngọc phủ bụi, nhưng lần này vào dưới trướng đại soái thì về sau tất nhiên sẽ được trọng dụng. Nhưng nói đi phải nói lại, nghe nói năm xưa Vu huynh từng gặp mặt vị Ninh tiên sinh của Hoa Hạ quân?
- Ninh Lập Hằng từng ở Giang Ninh, cách chỗ sân chúng ta không xa. Nói đến thì Nghiêm tiên sinh có lẽ không tin, hắn tuổi nhỏ ngu dốt, là một thư sinh ngố đầu óc chân chất, gia cảnh không tốt, nên sau này ở rể Tô gia. Nhưng về sau không hiểu vì sao mở mang đầu óc, năm đó ta và nhóm Sư Sư về Giang Ninh, cùng hắn trùng phùng đã thấy hắn sáng tác vài bài thơ, kiếm được tiếng thơm đệ nhất tài tử Giang Nam, chẳng qua vì thân phận ở rể nên người ngoài khó tránh khỏi khinh thường hắn. Sau đợt gặp nhau đó, hắn phụ tá Hữu tướng vào kinh, mới tụ hội nhiều lần ở Biện Lương.
Khi nói đến "ta từng trò chuyện vui vẻ với Ninh Lập Hằng" thì vẻ mặt của Vu Hòa Trung rất bình tĩnh.
Nghiêm Đạo Luân thỉnh thoảng gật đầu, cũng hỏi xen vào:
- Sau này Ninh tiên sinh giơ cờ phản, thành lập Hắc Kỳ quân, Vu tiên sinh chẳng lẽ chưa từng nổi lên tâm tư sẽ hùa cùng ư?
- Nghiêm tiên sinh nói vậy là xem thấp Vu mỗ rồi, tuy hiện giờ Vu mỗ là một tiểu lại, nhưng đọc sách thánh hiền lớn lên, không bao giờ quên đại nghĩa của đạo Nho chính thống.
- Nghiêm mỗ đã lỗ mãng.
- Hơn nữa . . . Nói đến Ninh Lập Hằng, Nghiêm tiên sinh chưa bao giờ giao tiếp với hắn nên chắc không hiểu rõ. Ngày xưa nhà hắn nghèo, bất đắc dĩ ở rễ, sau này kiếm được tiếng tăm nhưng tư tưởng hơi cực đoan, tính cách có chút cao ngạo. Sư Sư thì là người đứng đầu Phàn Lâu, qua lại với các người nổi tiếng ở mọi nơi, nhìn quen danh lợi, trái lại trọng tình cảm cũ, thường hay kêu chúng ta qua. Nàng muốn tụ hội với bằng hữu, người quen cũ, nhưng Ninh Lập Hằng ít qua lại với chúng ta. Đôi khi hắn nói lên một vài ý tưởng, nhưng chúng ta khó chấp nhận chúng.
- Thì ra là vậy, ra là thế.
- Đương nhiên, dù nói vậy nhưng vẫn có chút giao tình. Nếu Nghiêm tiên sinh hy vọng Vu mỗ đi gặp Ninh Lập Hằng thì cũng được thôi.
- Sau này sẽ có chỗ cần Vu tiên sinh, nhưng hiện giờ Vu tiên sinh và Sư Sư đại gia . . .
- Ninh Nghị giết vua, đi xa Tiểu Thương Hà, Sư Sư bị hắn bắt đi. Nói đến thì lúc ấy còn tưởng nàng sẽ vào cửa nhà Ninh gia, nhưng về sau nghe nói hai người xé rách mặt, Sư Sư đi xa Đại Lý, ta chỉ nghe đồn thôi, về sau ta không cố ý hỏi thăm, hình như Sư Sư lại trở về Hoa Hạ quân, mấy năm nay luôn bôn ba bên ngoài. Không rõ tình huống cụ thể của nàng, dù sao hơn mười năm chưa gặp.
Vu Hòa Trung cười cười, buồn bã thở dài:
- Lần này đi tới Thành Đô nhưng không biết có cơ hội gặp không.
Nghiêm Đạo Luân cầm bình trà nhỏ lên rót thêm trà cho Vu Hòa Trung, qua một lúc mới cười nói:
- Có cơ hội chứ, thật ra hôm nay gặp Vu huynh là vì chuyện này.
- Ồ, Nghiêm huynh biết tình hình gần đây của Sư Sư à?
Nghiêm Đạo Luân nhìn hắn, cười nói:
- Sư Sư cô nương đến nay chưa thành thân, quan hệ hiện giờ của cô nương và Ninh Lập Hằng khó nói rõ. Mấy năm trước đúng là nàng từng bôn ba khắp nơi vì Hoa Hạ quân, hiện giờ có sức ảnh hưởng trong quân. Chỉ nói năm ngoái, Hoa Hạ quân và Nữ Chân Tây Lộ quân khai chiến, nội bộ đồng bằng Thành Đô bất ổn, là vị Lục phu nhân của Ninh gia, vị nữ nguyên soái Bá Đao đó dẫn quân thanh lý hậu phương, ngay lúc đó Sư Sư cô nương phối hợp nàng ấy giải quyết công việc ngoại giao, một văn một võ, mặt đen mặt trắng phối hợp ăn ý.
Nghiêm Đạo Luân uống hớp trà:
- Lý Cảnh Thâm, Nhiếp Thiệu Đường, Vu Trường Thanh, những quan lớn xem như có căn cơ thâm sâu ở Xuyên Tứ Lộ được Sư Sư cô nương từ giữa hòa giải mới tránh mầm họa trong đại chiến lần này. Hoa Hạ quân luận công ban thưởng, muốn mở hội nghị đại biểu gì đó, mấy vị kia đều có trong danh sách đại biểu. Sư Sư cô nương vào thành hôm nay, Nhiếp Thiệu Đường lập tức đến viếng thăm.
Nghe Nghiêm Đạo Luân nói đến đây, tách trà trong tay Vu Hòa Trung run nhẹ, hắn không kiềm được hỏi:
- Sư Sư . . . ở Thành Đô?
- Nghe nói sáng nay vào thành, một vị bằng hữu của chúng ta quen biết Nhiếp Thiệu Đường mới biết tin này. Có mấy vị đại biểu lần này đều nói nhận ơn tình của Sư Sư cô nương, tức là đã cột chung một chỗ với Sư Sư cô nương. Có lẽ Vu tiên sinh còn chưa rõ, nhưng vị thanh mai trúc mã này của tiên sinh đã là đỉnh núi cao trong Hoa Hạ quân hiện giờ.
- . . .
Vu Hòa Trung lặng im một lúc rồi nói:
- Năm xưa nàng ở kinh thành xã giao bặt thiệp, rất có chừng mực với người khác, nay phụ trách mảng này trong Hoa Hạ quân cũng xem như tận dụng hết năng lực. Hơn nữa, người ta nói là nhận ơn tình của nàng có lẽ là nhằm vào Ninh Nghị, bên ngoài đồn Sư Sư là tình nhân của hắn, tuy còn chưa có danh phận nhưng e rằng nhiều kẻ đầu cơ tin cách nói này tìm cách đến gần.
- Vu huynh trí tuệ, một lời vạch ra bí ẩn trong đó. Ha ha, thật ra quan trường ảo diệu, bí quyết ơn tình qua lại có lẽ Vu huynh trước kia đã biết rõ, chẳng qua khinh thường sử dụng. Vì khí khái trong sạch này, Nghiêm mỗ xin lấy trà thay rượu, kính Vu huynh một ly.
Nghiêm Đạo Luân cười lớn nâng ly, lấy cớ tâng bốc Vu Hòa Trung, khi đặt tách trà xuống mới chậm rãi nói:
- Thật ra từ năm trước đến hiện có nhiều chi tiết, không biết lần này bọn họ đặt cược xem như thông minh hay ngu xuẩn.
Vu Hòa Trung nhíu mày hỏi:
- Ý Nghiêm huynh nói vậy là sao?