Nghiêm Đạo Luân nói:
- Hoa Hạ quân sức chiến đấu cao siêu, nói đến đánh nhau thì tiền tuyến hay hậu cần, hoặc năm ngoái Sư Sư cô nương phụ trách đi sứ du thuyết đều tính là công việc vô cùng quan trọng, then chốt. Sư Sư cô nương đi sứ các phương, thế lực các nơi nhận ơn tình của nàng, sau này nếu có chuyện gì, hay có yêu cầu gì thì tất nhiên ưu tiên liên lạc bên Sư Sư cô nương. Nhưng cuối tháng tư năm nay, cũng là khoảng thời gian Ninh Nghị lãnh binh lên Bắc, Tần Thiệu Khiêm đánh bại Tông Hàn, hậu phương Hoa Hạ quân bỗng điều phối chức vụ mới cho Sư Sư cô nương.
Nghiêm Đạo Luân nhìn Vu Hòa Trung, hơi rướn người tới trước, thấp giọng nói:
- Bọn họ điều Sư Sư cô nương khỏi nhiệm vụ đi sứ, dời nàng về hậu phương viết kịch bản, làm tuyên truyền văn hóa gì đó. Hai công việc này bên nào cao hơn, bên nào thấp hơn thì không cần nói cũng tự hiểu.
Vu Hòa Trung ngẫm nghĩ nói:
- Có lẽ vì . . . đại chiến Tây Nam đã có kết cục, đi sứ, du thuyết bên ngoài không cần nữ nhân như nàng hòa giải nữa. Sau khi đánh bại người Nữ Chân, Hoa Hạ quân ở Xuyên Tứ Lộ dù có thái độ cương quyết cỡ nào thì e rằng họ không dám ra mặt chống đối.
- Đây cũng là một cách nói, nhưng bất luận như thế nào, nếu ban đầu đi sứ là do Sư Sư cô nương làm, để nàng ở vị trí quen thuộc cũng có thể tránh cho rất nhiều vấn đề. Lùi một vạn bước mà nói, co cụm ở hậu phương viết kịch bản sao tính là việc quan trọng gì? Mấy chuyện lặt vặt đó có cần đột nhiên kéo Sư Sư cô nương từ vị trí quan trọng như vậy trở về không? Bởi thế, người ngoài có một số suy đoán.
Nghiêm Đạo Luân cười tự rót trà cho mình:
- Một là bọn họ đoán có lẽ Sư Sư cô nương sắp vào cửa Ninh gia, nàng suýt có một chỗ đứng riêng, mấy vị phu nhân khác rất kiêng kỵ nên thừa dịp Ninh Nghị ra ngoài kéo nàng ấy khỏi việc ngoại giao. Nếu là khả năng này thì tình cảnh hiện giờ của nàng khiến người rất lo. Đương nhiên cũng có thể Sư Sư cô nương sớm là một thành viên trong Ninh gia, lúc thiếu người thì bất đắc dĩ để nàng ra ngoài lăn lộn, khi rảnh rang rồi, người của Ninh tiên sinh mà suốt ngày đi đó đi đây móc nối quan hệ thì coi không được, nên mới kêu nàng về.
Nghiêm Đạo Luân ung dung nói chuyện, Vu Hòa Trung nghe hắn kể về đấu tranh hậu cung của Ninh gia, nỗi lòng bối rối buột miệng hỏi:
- Không biết Nghiêm tiên sinh hôm nay kêu Vu mỗ đến là có ý gì?
Nghiêm Đạo Luân ngừng nói, hai tay nắm vào nhau, nhìn hắn:
- Có nhiều chuyện hiện nay không cần che giấu Vu huynh, Hoa Hạ quân mười năm nằm gai nếm mật, bất chợt đại thắng, người trong thiên hạ đều tò mò về chuyện của họ. Chỉ là tò mò chứ không có ác ý, Lưu tướng quân lệnh Nghiêm mỗ chọn lựa người đến Thành Đô cũng vì xem thật kỹ Hoa Hạ quân hiện giờ rốt cuộc có bản lĩnh gì. Có đánh hay không là chuyện tương lai, mục đích hiện giờ là nhìn. Nghiêm mỗ chọn lựa Vu huynh lại đây tạm thời là vì Vu huynh và Sư Sư đại gia, thậm chí là ngày xưa có chút giao tình với Ninh tiên sinh.
Nghiêm Đạo Luân vươn tay vỗ mu bàn tay của Vu Hòa Trung, cười nói:
- Đây là nói ra lời trong lòng, xin Vu huynh đừng để bụng.
Vu Hòa Trung bị rung động mạnh, chắp tay nói:
- Tiểu đệ hiểu.
- Giờ cũng tối rồi, Sư Sư cô nương buổi sáng vào thành, nghe nói đang ở Nghênh Tân Quán chỗ Ma Kha Trì, ngày mai Vu huynh đi cùng ta đến thăm vị thanh mai trúc mã này của huynh. Nghiêm mỗ muốn mượn mặt mũi của Vu huynh làm quen với Sư Sư đại gia, sau đó Nghiêm mỗ cáo từ, Vu huynh cùng Sư Sư cô nương tùy ý ôn chuyện, không cần ôm mục đích gì. Chỉ là sau này đại soái sẽ cần nhờ vào Vu huynh mấy việc như Hoa Hạ quân có ưu điểm gì, làm sao giải quyết mấy vấn đề này.
Nghiêm Đạo Luân cười nhìn qua, Vu Hòa Trung yên lòng.
Hoa Hạ quân tự xưng là mở rộng cửa đón chào, hắn chỉ là đến thăm bằng hữu cũ chứ không làm chuyện gì trực tiếp chống đối Hoa Hạ quân, vậy là hắn sẽ không có nguy hiểm gì. Bây giờ còn có quan hệ bên Sư Sư, chờ khi quay về Thạch Thủ sẽ được Lưu tướng quân tôn kính và trọng dụng.
Vu Hòa Trung nghiêm túc nói:
- Xin nghe theo sai khiến của Nghiêm huynh.
Nghiêm Đạo Luân cười to đứng lên:
- Vẫn câu cũ, đừng căng thẳng, cũng đừng cố ý, ngày mai đi qua Vu huynh cứ nói chúng ta từng là đồng liêu, cùng nhau đến. Nghiêm mỗ thấy mặt Sư Sư đại gia xong sẽ đi ngay, không quấy rầy hai người. Có phần quan hệ này thì Vu huynh sẽ thăng tiến lên mây dưới tay Lưu soái, sau này chúng ta đứng chung một chỗ làm, Nghiêm mỗ mong Vu huynh giúp đỡ nhiều cho.
Vu Hòa Trung nói nhiều lời đại loại như cảm tạ đối phương nâng đỡ.
Hắn không phải loại người làm việc bốc đồng chốn quan trường, năm xưa ở Biện Lương, hắn và nhóm người Trần Tư Phong thường qua lại với Sư Sư, kết bạn nhiều mối quan hệ, trong lòng có khát vọng, nhiệt tình. Sau khi Ninh Nghị giết vua, mỗi ngày Vu Hòa Trung thấp thỏm lo âu, nhanh chóng rời khỏi kinh thành, nhờ đó tránh khỏi họa Tĩnh Bình, nhưng từ đó cũng đánh mất khát vọng tiến tới. Hơn mười năm bè lũ xu nịnh, trong lúc thiên hạ xao động hắn từng nhận khinh miệt dè bĩu của vô số người, ngày xưa hắn không có cơ hội, hiện nay cơ hội rốt cuộc rớt xuống trước mặt, khiến hắn rạo rực hăng hái.
Vu Hòa Trung không suy xét đến việc đầu vào Hoa Hạ quân, một là vì người nhà, con của hắn đều ở trong thế lực của Lưu Quang Thế, nhưng chủ yếu nhất là nghe tiếng dữ của đội quân này, bây giờ vẫn chưa thấy rõ hình dáng của thế lực này, nhưng chắc chắn khác với bên ngoài. Hắn sắp bốn mươi tuổi rồi, dù có Sư Sư giúp đỡ cũng khó nổi bật trong Hoa Hạ quân, còn bên Lưu Quang Thế Lưu tướng quân thì hắn quá rành về quy tắc.
Bên Lưu tướng quân có nhiều bằng hữu, chú trọng kinh doanh các mối quan hệ riêng tư nhất. Lúc trước Vu Hòa Trung không có quan hệ nên không leo lên được, giờ nhờ có bối cảnh Hoa Hạ quân, hắn tin chắc tương lai mình có thể xuôi chờ mát mái. Dù sao Lưu tướng quân không giống Đới Mộng Vi, Lưu tướng quân vừa mềm mỏng vừa biết nhìn xa, Hoa Hạ quân mạnh thì hắn có thể lá mặt lá trái, sớm nhất đón nhận. Chờ Vu Hòa Trung móc nối quan hệ với Sư Sư, sau này làm cầu nối giữa hai bên, không chừng có thể phụ trách mua vật tư với Hoa Hạ quân, đây là tương lai tươi sáng nhất mà Vu Hòa Trung có thể bắt lấy.
Trong đầu Vu Hòa Trung suy nghĩ những điều này, chào từ biệt Nghiêm Đạo Luân, đi ra khách điếm.
Lúc này vẫn là buổi chiều, trên đường Thành Đô trải đều ánh nắng, trong lòng hắn cũng tràn đầy ánh sáng mặt trời, cảm giác du khách qua lại như thoi đưa, hơi giống Biện Lương năm xưa.
Vu Hòa Trung lại nhớ đến Sư Sư cô nương, bao nhiêu năm không gặp, nàng ra sao rồi? Hắn sắp già, nàng còn khí chất và nhan sắc như xưa không? Chắc là không, nhưng dù thế nào thì hắn vẫn xem nàng như bằng hữu tốt hồi nhỏ. Giữa nàng và Ninh Nghị rốt cuộc có quan hệ thế nào? Ninh Nghị năm xưa có chút bản lĩnh, hắn có thể nhìn ra Sư Sư hơi thích Ninh Nghị, nhưng hai người nhiều năm không có kết quả, có khi nào là hoàn toàn vô vọng không?
Hắn đã sớm có thê nhi, nên năm xưa dù liên tục qua lại, hắn tự hiểu đời này hai người có duyên không phận, không thể bên nhau. Nhưng bây giờ mọi người đều đã không còn tuổi xuân, với tính tình năm xưa của Sư Sư chú trọng nhất là áo mới không bằng cũ, người lạ không bằng quen, có khi nào nàng cần một phần ấm áp không?
Đêm đó, Vu Hòa Trung trằn trọc trên giường khách điếm, trong đầu suy nghĩ nhiều chuyện, gần như trời sáng mới chợp mắt.
Vu Hòa Trung ăn sáng xong sửa soạn dáng vẻ mới ra ngoài, đến chỗ hẹn gặp Nghiêm Đạo Luân. Chợt thấy Nghiêm Đạo Luân mặc áo xám bình thường, vẻ ngoài quy củ không bắt mắt, hiển nhiên quyết định để Vu Hòa Trung dẫn đầu.
Hai người đi hướng Ma Kha Trì, đây là một hồ nhân tạo trong thành, từ Đường triều đã là nơi đi chơi nổi tiếng ở Thành Đô, thương nghiệp phát đạt, phú hộ tụ tập. Sau khi Hoa Hạ quân đến, nhièu phú hộ dọn đi, Ninh Nghị kêu Trúc Ký thu mua nguyên một con phố phía tây Ma Kha Trì, lần này mở đại hội, phố này đổi tên thành Nghênh Tân Lộ, bên trong nhiều nhà ở làm thành nhà khách Nghênh Tân Quán, còn bên ngoài thì sắp xếp quân nhân của Hoa Hạ quân đóng giữ, bầu không khí hơi trang nghiêm đối với người ngoài.
Lần này Hoa Hạ quân nằm gai nếm mật mười năm, đánh gục Nữ Chân Tây Lộ quân, rồi mở đại hội không cần giải thích nhiều với bên ngoài, nên bỏ qua bước hiệp thương chính trị. Đại biểu vòng thứ nhất là tuyển cử nội bộ, hoặc là nhân viên trong quân đội, hoặc là quan viên làm việc trong quân đội mà nghỉ, còn như nhóm Sư Sư hòa giải giúp Hoa Hạ quân sau đó nhận được suất đại biểu thì chỉ là số ít.
Mười năm thiết huyết, lúc này không chỉ là quân nhân gác bên ngoài tự động phát ra sát khí, các đại biểu ngụ lại đây, ra vào chỗ này dù thân thiện chào hỏi nhau nhưng đa số là lính già trên tay dính bao nhiêu là mạng sống kẻ địch mà may mắn sống sót.
Lúc trước Vu Hòa Trung suy nghĩ lan man, đi tới đầu phố Nghênh Tân Lộ chợt cảm thụ bầu không khí đáng sợ. Hắn đi tới cố ra vẻ bình tĩnh bắt chuyện với binh sĩ canh gác, thật ra trong lòng rất tháp thỏm.
May mà chốc lát sau có nữ binh đi ra mời hai người Vu, Nghiêm vào trong. Sư Sư và đám đại biểu ở trong một sân rất to, bên ngoài phòng tiếp khách có nhiều người đang chờ, thoạt nhìn đều có lai lịch, thân phận không thấp.
Nữ binh nói:
- Sư Sư cô nương đang tiếp khách, nói là lát nữa sẽ đến, dặn ta nói lại hai vị nhất định phải chờ cô nương.
Nàng nói xong nhiệt tình đưa trà lên, nhấn mạnh:
- Hai người nhớ chờ nhé.
Những người ở trong phòng tiếp khách chờ tới lượt phỏng chừng cũng đến viếng thăm Sư Sư, thấy hai người lại đây có khả năng chen hàng, thế lại có kẻ dò xét liếc qua họ.
Bóng người bên ngoài qua lại, không lâu sau thấy một nữ nhân mặc áo trắng đơn giản nhẹ nhàng, chân đi giày vải bông trắng từ bên trong đi ra, đây là kiểu ăn mặc ở nhà thoải mái, trông có vẻ thân thiết.
Người này là Lý Sư Sư, dù qua nhiều năm nàng vẫn giữ khí chất ấm áp mê người, khi trông thấy Vu Hòa Trung thì híp mắt lại, nở nụ cười khiến người vô cùng lưu luyến, hoài niệm:
- Vu Hòa Trung!
Nàng nghiêng đầu chào hỏi hắn, phớt lờ ánh mắt của người ngoài.
Trong khoảnh khắc đó, vành mắt Vu Hòa Trung ửng đỏ.