Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 1262 - Chương 1262: Ánh Sáng Mặt Trời Và Sương Mù Tỏa Khắp Nhân Gian 7

Chương 1262: Ánh sáng mặt trời và sương mù tỏa khắp nhân gian 7 Chương 1262: Ánh sáng mặt trời và sương mù tỏa khắp nhân gian 7

Đá xanh lót đường xuyên sân sau trang nhã, tia nắng hè chiếu qua kẽ lá để lại vết loang lổ vàng óng, làn gió ấm áp mang theo tiếng người và bước chân khe khẽ truyền đến. Mùa hè mát mẻ giống mùa ấm áp nhất sâu trong ký ức.

Khi Vu Hòa Trung đi theo nữ nhân áo trắng bước qua sân thì trong lòng dâng lên cảm thụ như vậy.

Thanh xuân đã trôi qua, Biện Lương ngày xưa, một khả năng nào đó dần rơi mất trong dòng đời. Trong đầu vụt qua nhiều suy nghĩ, nhưng Vu Hòa Trung không quên giới thiệu Nghiêm Đạo Luân không chút bắt mắt đi bên cạnh mình khi Sư Sư hỏi thăm, giới thiệu đây là vị đồng liêu mấy năm nay chăm sóc mình khá nhiều, lần này đến Thành Đô, hắn tới thăm bằng hữu tốt, Nghiêm Đạo Luân sợ hắn đi một chuyến uổng công nên ngỏ ý đi cùng.

Nghiêm Đạo Luân nương theo đó lễ phép tự giới thiệu.

Sư Sư nghiêng đầu lắng nghe, mỉm cười dịu dàng. Trò chuyện đôi câu xã giao, ba người vào sân bên cạnh. Đây là một sân nhỏ ba mặt đều là căn phòng, đình viện nhìn ra Ma Kha Trì, có núi giả, cây cối, đình đài, bàn ghế. Dường như mỗi phòng đều có người ở, các góc không bắt mắt có vệ binh canh gác.

- Biệt thự khu này vốn thuộc về thương nhân gạo Hạ Lãng, sau khi Hoa Hạ quân vào thành, bên trên tìm nơi chiêu đãi cho sau này mở hội. Hạ Lãng muốn quyên biệt thự, nhưng quanh Ma Kha Trì chúng ta không dám nhận phần quyên tặng này, giảm hai phần dựa trên giá thị trường, mua sân này với giá ba vạn hai nghìn xâu, xem như ăn bớt của người ta đôi chút. Ta ở hai gian phòng bên tay trái, nhưng hôm nay trời trong nắng ấm, chúng ta hãy ngồi uống trà ở ngoài cho mát.

Sư Sư mỉm cười giới thiệu lai lịch của sân này, độ tuổi của nàng không còn vẻ ngây thơ, nhưng trông không già đi, trái lại kinh nghiệm tăng thêm độ chín muồi trong nụ cười của nàng.

Vu Hòa Trung nhìn nụ cười kia, theo bản năng đáp lại:

- Lập Hằng luôn giỏi về kinh thương, chắc không thiếu tiền.

Sư Sư cười lắc đầu, nói:

- Thật ra rất nghèo, ba vạn hai nghìn xâu nhưng ước chừng chỉ có thể trả một vạn xâu ngay lập tức, còn lại lấy phần trong xưởng lưu ly, góp đông góp tây mới trả được hết.

Nghiêm Đạo Luân xen lời:

- Xưởng lưu ly của Hoa Hạ quân sau này rất đáng giá. Hoa Hạ quân rộng rãi thật, Hạ Lãng được lợi lớn rồi.

Sư Sư nhoẻn miệng cười nói:

- Ninh tiên sinh làm ăn luôn không ăn mảnh, mọi người đều đồng ý tham gia mới có thể buôn bán lớn được. Nghiêm tiên sinh và Hòa Trung ngồi nghỉ đi, ta kêu người đến pha trà.

Ba người đứng trước bàn gỗ dưới bóng cây ven hồ, khi Sư Sư nói câu này thì Nghiêm Đạo Luân vội lắc đầu:

- Không cần, hôm nay Nghiêm mỗ tình cờ tiện đường nên đi với Vu huynh tới đây. Hai vị huynh muội lâu ngày gặp lại, chỗ ta còn bận ít việc, không làm phiền Sư Sư cô nương. Thật ra ta sớm nghe tiếng Sư Sư đại gia, hôm nay được gặp một mặt là vinh hạnh, đã thỏa mãn lắm rồi, ha ha ha.

Nghiêm Đạo Luân nói chuyện giữ lời, chào hỏi xong chuẩn bị đi.

Nhưng Sư Sư giơ tay lên nói:

- Không được, Nghiêm tiên sinh đã là bằng hữu tốt của Vu huynh, hôm nay đã đến thì phải uống một tách trà hẵng đi, nếu không thì người ngoài sẽ nói ta làm muội muội mà không hiểu lễ độ.

Nàng giơ tay trái lên, mỉm cười thân thiết hiền hòa, khi Nghiêm Đạo Luân lại muốn từ chối thì nàng nghiêng đầu cười nói:

- Ta kiên trì.

Trong nụ cười thân thiết này toát ra chút nghiêm túc.

Nghiêm Đạo Luân sửng sốt, sau đó cười chỉ vào cái bàn:

- Vậy ta . . . uống một ly? Chỉ một ly thôi, thiệt tình không muốn làm phiền Sư Sư cô nương.

Vu Hòa Trung vô cùng thỏa mãn, cũng ra tiếng giữ lại:

- Không sao, ngồi đi.

Trong lúc Sư Sư đi kêu nữ binh trong sân chuẩn bị trà bánh thì Nghiêm Đạo Luân nhìn quanh bốn phía, nói với Vu Hòa Trung:

- Không ngờ với thân phận hiện giờ của Sư Sư cô nương mà chỉ dùng hai gian phòng trong sân này.

Vu Hòa Trung nhíu mày gật đầu:

- Đúng rồi, lúc nàng ở Phàn Lâu có nguyên sân nhỏ, hiện giờ . . . có lẽ Hoa Hạ quân đều như vậy.

Chỉ tán dóc vài câu thì không thể xác định được điều gì. Nghiêm Đạo Luân ngắm cảnh hồ, dời đề tài qua phong cảnh chỗ này. Lúc Sư Sư trở về thì hai người đang khen ngợi cảnh sắc.

Nữ binh bưng trà bánh lên, Sư Sư hỏi thăm Nghiêm Đạo Luân:

- Nghiêm tiên sinh đến Thành Đô có việc quan trọng gì không? Sẽ không làm chậm trễ chứ? Nếu có việc quan trọng hơn thì ta kêu Tiểu Linh đưa tiên sinh đi ra luôn, nàng ấy quen thuộc chỗ này.

Nghiêm Đạo Luân cười nói:

- Không có gì, chỉ là công việc bình thường.

Hắn không nói quá nhiều, tiếp theo chỉ tán dóc vu vơ, uống hết một ly trà liền đứng lên từ biệt.

Vu Hòa Trung đã không còn là thanh niên lỗ mãng, sau khi gặp Sư Sư thì ứng xử lễ độ, hắn thuận miệng nói vài câu giữ lại, nhưng lo Nghiêm Đạo Luân còn bận việc khác hoặc là đi theo giám thị mình nên thuận nước giong thuyền ở cùng, lúc này Vu Hòa Trung mới yên tâm.

Hắn và Sư Sư đứng lên đưa đối phương mấy bước, sau đó nữ binh Tiểu Linh mang theo Nghiêm Đạo Luân đi ra ngoài. Tuy Vu Hòa Trung vẫn không rõ hành vi chỉ đến gặp mặt của Nghiêm Đạo Luân, nhưng tạm thời không tiện suy nghĩ nhiều.

Vu Hòa Trung nghiêng đầu qua, Sư Sư đang nhìn hắn, sau đó cười tươi.

Đã đưa đi Nghiêm Đạo Luân, hai người lâu ngày gặp lại ngồi xuống trước bàn nhỏ ven hồ, mặt đối mặt. Dù sao đã lâu lắm rồi không gặp, Vu Hòa Trung hơi gò bó, nhưng Sư Sư tự nhiên thân thiết cầm miếng bánh ngọt ăn, hào hứng hỏi thăm chuyện mấy năm nay của hắn, cũng hỏi về thê và tử của hắn.

Vu Hòa Trung nói chuyện với nàng một lúc, trong lòng nhẹ nhàng thoải mái, đây gần như là cuộc trò chuyện thoải mái nhất của hắn suốt mười mấy năm qua.

Nhiều chuyện lý thú, khó khăn gặp trong mười mấy năm nay cũng thành đề tài tán gẫu. Khi Sư Sư nói về tình hình của mình, Vu Hòa Trung cũng có thể tùy ý trêu ghẹo nàng, và Hoa Hạ quân. Đôi khi những hồi ức không vui nhưng trong bầu không khí gặp lại này, hai người vẫn có thể cười vui dưới mảnh vụn ánh nắng bên hồ.

Sư Sư vốn hoài cựu, cảm giác như tắm trong gió xuân này giống hệt Biện Lương mười mấy năm trước, khi ấy Vu Hòa Trung hay Trần Tư Phong đều có thể không chút kiêng dè nói ra tâm trạng của mình cho nàng nghe, Sư Sư luôn không cảm thấy những tâm tư của bằng hữu tốt thuở nhỏ có gì sai.

Hai người trò chuyện một lúc, Vu Hòa Trung nhớ lúc nãy Nghiêm Đạo Luân có nói "nàng chỉ chiếm hai gian phòng", ngẫm lại tình huống đấu tranh quyền lực nội bộ Hoa Hạ quân mà Nghiêm Đạo Luân tiết lộ ngày hôm qua.

Hắn do dự một lúc rồi dè dặt mở miệng nói:

- Thật ra . . . mấy năm nay tuy ta ở bên ngoài nhưng có nghe nói đôi chút về . . . tình huống của Hoa Hạ quân.

Sư Sư cười hỏi:

- Hửm? Tình huống gì?

Vu Hòa Trung trêu ghẹo nói:

- Ta nghe đồn nàng là đại nhân vật ghê gớm trong Hoa Hạ quân.

Sư Sư lắc đầu bật cười:

- Đại nhân vật gì đâu, thật ra thì Hoa Hạ quân sáng lập nhiều năm qua, người đọc sách trong thiên hạ gần như đều chống đối, tuy Lập Hằng bồi dưỡng nhiều cán bộ nhưng không có nhiều quan viên văn hóa để dùng. Ta từng đọc sách, biết viết, biết làm toán nên Lập Hằng kêu ta làm mấy việc này, xem như trám chỗ. Hiện giờ vẫn đang thiếu loại quan viên này, lỗ hổng còn rất lớn.

Nàng nói đến đây, ánh mắt nhìn Vu Hòa Trung.

Hắn và nàng nhìn nhau giây lát, chớp chớp mắt hỏi:

- Ý nàng nói . . . thật ra là . . .

- Đừng vội, Vu huynh còn chưa hiểu rõ tình hình Hoa Hạ quân. Dù gì Vu huynh sẽ ở Thành Đô một thời gian, hãy suy nghĩ kỹ hơn.

Sư Sư cười đẩy bánh ngọt về phía hắn:

- Nhưng ta không phải thủ lĩnh gì cả, không thể cho huynh làm quan lớn.

Vu Hòa Trung huyên thuyên lải nhải:

- Người nhà còn ở Thạch Thủ, bọn họ đã ở đó mấy năm, khó khăn mới ổn định, sao người người đều nói trong vòng mấy năm sẽ không đánh trận nữa mà?

Sư Sư gật gù:

- Biết biết, tỷ lệ đánh trận trong hai năm này rất thấp. Ưm, lúc nãy huynh nói nghe được tình huống của Hoa Hạ quân, huynh còn nghe được gì nữa?

- Là về nàng, nghe nói nàng ở trong quân phụ trách ngoại giao đi sứ, uy phong vô cùng.

- Ừm ừm, thì ra là nói như vậy?

- Tất nhiên, tiếp đó còn có rất nhiều người nhờ nàng mà được che chở, như Lý Cảnh Thâm, Nhiếp Thiệu Đường, Vu Trường Thành, những người này lúc trước ở Xuyên Tứ Lộ đều có quyền có thế, hiện giờ đến viếng thăm nàng, còn có người tuyên bố sẽ luôn ủng hộ nàng. Lý đại nhân lợi hại, phương Bắc có nữ tướng, phía Nam thì có nàng.

Sư Sư vừa ăn bánh ngọt vừa cười nói:

- Đó là nói bừa, Lâu tướng rất lợi hại, ta thua xa. Trong Hoa Hạ quân tạm không nói đến mấy vị phu nhân trong nhà Lập Hằng, chỉ riêng mấy vị nữ chưởng quầy của Trúc Ký đã là nhân vật cực kỳ lợi hại, ta không sánh bằng. Rồi sao nữa? Có tin gì thú vị hơn không?

Vu Hòa Trung do dự nói:

- Nói nàng . . . vốn có thể làm được việc lớn, kết quả không hiểu sao tháng tư bị kêu về viết sách, là mấy . . . câu chuyện, sách để kể chuyện trong thanh lâu sở quán. Lại có người suy đoán phải chăng nàng . . . nói chung là đắc tội với người, đột nhiên cho nàng làm mấy việc này. Sư Sư, giữa nàng và Lập Hằng . . .

Vu Hòa Trung ấp úng, cuối cùng nói:

- Nếu nàng cảm thấy ta lắm miệng thì không cần trả lời.

- Nếu thế thì ta không muốn.

Sư Sư bỏ nhẹ một câu như vậy, nàng dựa vào bàn, che miệng cười. Trước kia nàng thân thiện với ai sẽ toát ra vẻ nghịch ngợm đó, lúc này làm như vậy không khiến người phản cảm.

Vu Hòa Trung nói:

- Vậy xem như . . .

Sư Sư bỗng xen lời:

- Các ngươi đúng là thích suy diễn vớ vẩn.

- Thì tại ta nghe người khác nói vậy nên hơi lo cho nàng.

- Ta không sao, tuy . . . còn chưa gả đi.

- Vậy sao bọn họ điều nàng ra khỏi vị trí quan trọng đó?

Sư Sư nói:

- Tất nhiên là vì có nguyên nhân chính đáng. Hòa Trung, huynh còn ở Thành Đô lâu, cứ từ từ mà xem, khi nào xem hiểu thì ta đưa huynh vào Hoa Hạ quân. Mặc dù hòa bình sẽ kéo dài mấy năm, nhưng tương lai sẽ có lúc đánh trận.

Khi nói đến đây, trên mặt Sư Sư lộ vẻ nghiêm túc, nhưng chốc lát sau, nàng chuyển đề tài sang phương hướng thoải mái hơn.

Ánh nắng vẫn ấm áp, gió ấm từ mặt hồ thổi tới, hai người trò chuyện vui vẻ. Vu Hòa Trung hỏi về nội bộ Hoa Hạ quân, thỉnh thoảng Sư Sư trả lời bằng thái độ đùa giỡn hoặc tám chuyện. Về quan hệ giữa nàng và Ninh Nghị, tuy nàng không đáp trả trực tiếp nhưng trong lời nói đã thừa nhận một vài suy đoán. Hơn mười năm qua, nàng và Ninh Nghị lúc xa lúc gần, nhưng tóm lại chưa thể thuận lợi nắm tay nhau bước tiếp.

Bình Luận (0)
Comment