Hai người trò chuyện đến trưa, Sư Sư kêu nữ binh Tiểu Linh đi nhà bếp mang lên vài món ăn, họ ăn trưa ngay trong sân. Sau đó dường như có người đến viếng thăm, Sư Sư đưa Vu Hòa Trung ra ngoài, hẹn lần sau gặp lại.
Vu Hòa Trung đi qua đầu đường Thành Đô, cảm giác đám lính già Hoa Hạ quân ở Nghênh Tân Lộ không còn đáng sợ nữa, hắn xem họ như "người mình". Nhưng hắn ngẫm lại, trong Hoa Hạ quân nước rất sâu, hắn không thể nhìn thấy đáy, trong lời nói của Sư Sư cất giấu bao nhiêu hàm nghĩa? Nàng rốt cuộc là bị biếm lãnh cung, hay gặp chuyện gì khác? Đương nhiên, hai người mới chỉ nói chuyện một lần, khó mà biết rõ nguyên do. Chỉ cần hai người gặp nhau thêm vài lần, có lẽ Sư Sư sẽ không đánh trống lảng về nhiều trạng huống, mà dù nàng có trả lời qua lao thì hắn tự tin mình có thể đoán ra đại khái.
Về khả năng gia nhập Hoa Hạ quân mà Sư Sư nói thì Vu Hòa Trung không ham lắm.
Chiều hôm nay, Vu Hòa Trung và Nghiêm Đạo Luân lại gặp nhau ở nơi giao hẹn, hắn tiết lộ nhiều tin bên trong của Hoa Hạ quân mà Sư Sư nói đến, mắt Nghiêm Đạo Luân sáng rực gật gù khen. Thật ra bọn họ đã biết nhiều tình huống rồi, nhưng thông tin tiết lộ từ Sư Sư sẽ có hệ thống hơn, có nhiều điểm then chốt mà bọn họ ở bên ngoài không nghe nóng được.
Vu Hòa Trung cũng cảm thấy vừa lòng, gia nhập vào Hoa Hạ quân mà hắn cực kỳ mù tịt, sống dưới sự che chở của Sư Sư, với năng lực của hắn liệu có thể nổi bật lên được không? Tính khả thi không lớn lắm. Nhưng có sợi dây Sư Sư thì Vu Hòa Trung sẽ được bên Lưu Quang Thế tướng quân xem trọng, hắn biết cách treo giá, kinh doanh thật tốt mối quan hệ này.
Có lẽ chỉ có vài năm tạm dừng chiến tranh, nhưng lợi dụng tốt khoảng thời gian này, tích lũy một lớ gia tài, vật tư, móc nối các mối quan hệ, dù tương lai Hoa Hạ quân đánh vào Trung Nguyên, hắn có Sư Sư nói đỡ giúp thì tùy thời có thể tẩy trắng với Hoa Hạ quân. Đến lúc đó hắn có gia sản, địa vị, có lẽ hắn sẽ được vị trí ngang hàng nói chuyện với Sư Sư.
Mặt khác, nếu sau này Nghiêm Đạo Luân hoặc Lưu Quang Thế tướng quân thật sự xem trọng quan hệ giữa hắn và Sư Sư, Ninh Nghị, muốn lấy đó làm cơ hội mở rộng liên hệ, giao dịch qua lại thì hắn có khả năng cao sẽ được đối phương giữ lại Thành Đô làm sứ giả và con đường liên lạc, khi đó không chừng mỗi ngày hắn có thể gặp Sư Sư bằng thân phận ngang hàng.
Vu Hòa Trung suy nghĩ những chuyện này suốt buổi chiều, đến tối thì sơ đồ phác thảo đã rõ ràng hơn, hắn lại trằn trọc trắng đêm.
Còn bên Sư Sư, sau khi tiễn Vu Hòa Trung đi, nàng gặp mặt vài người rồi sửa sang bản thảo cuộc họp cần làm trong ngày mai.
Công tác tuyên truyền giải trí là quan trọng hàng đầu trong Hoa Hạ quân, ban đầu nhóm người Sư Sư cũng không hiểu, sau mười mấy năm làm mới đại khái hiểu được.
Ý tưởng của Ninh Nghị về mặt này khá cực đoan, kiểu viết hoa mỹ khó hiểu phải sửa thành văn nói, hí kịch phải đổi thành dễ hiểu. Nhiều hí kịch mà Sư Sư cảm thấy khá hay đều bị hắn cho rằng chiếm nhiều lời hát nho nhã dài dòng, từ ngữ rõ ràng ưu mỹ bị hắn cho rằng là ngưỡng cửa quá cao, không hiểu người như hắn sao mà viết ra được những bài thơ hùng vĩ đến thế.
Có một khoảng thời gian Ninh Nghị thậm chí thảo luận ý tưởng đổi kiểu chữ Hán nét đơn giản với nàng, ví dụ bỏ chữ "một" chân phương quá nhiều nét, thống nhất thành tục thể (thời xưa không chia ra phồn thể, giản thể, nhưng một số chữ có cách viết đơn giản, cách viét chính quy gọi là chữ chân phương, viết nét đơn giản gọi là tục thể). Một số chữ không có cách viết tục thể, chữ nào hơn mười nét đều bị hắn xếp vào hàng phải tinh giản. Đây là một hạng công trình, sau này Ninh Nghị suy xét phạm vi thế lực không lớn, mở rộng khó khăn nên tạm gác lại.
Đến lúc này thì mở rộng văn nói, thay đổi hí kịch dễ hiểu đã có thành quả lớn trong hệ thống văn hóa của Hoa Hạ quân. Nhưng bởi vì Ninh Nghị luôn yêu cầu thông tục, bọn họ biên soạn ra hí kịch ở trong mắt văn nhân tinh anh có lẽ là "cấp thấp chợ búa".
Nhưng theo đại chiến Tây Nam tạm dừng, công tác văn hóa bị Ninh Nghị xếp vào trọng điểm của việc dọn dẹp giai đoạn sau, ví dụ binh sĩ may mắn sống sót cần gia đình, quả phụ mất trượng phu cần một nửa khác. Tuy Hoa Hạ quân có thể tổ chức quan hệ hữu nghị, nhưng cùng lúc đó, biên soạn ra câu chuyện tình yêu ấm áp cảm động có lẽ sẽ khiến quá trình này càng thêm thuận lý thành chương. Người lính trong Hoa Hạ quân chiến đấu dũng mãnh nhưng chưa chắc có nhân phẩm hơn người, thích hợp thành lập gia đình, đặc biệt làm lính thì hoặc nhiều hoặc ít đều có khuynh hướng bạo lực. Vì thế từ lâu Ninh Nghị đã yêu cầu bên văn hóa chiến tuyến thông qua tổ hí kịch soạn một, hai vở điển hình bạo hành gia đình bị mỗi người khinh bỉ, làm như vậy khiến mấy mảng như xử phạt quân pháp dễ làm hơn.
Lần này Thành Đô mở rộng cửa đón khách thập phương, thậm chí cho phép Nho sinh bên ngoài viết báo phê bình Hoa Hạ quân, triển khai tranh luận, đây là áp lực khá hơn cho Hoa Hạ quân. Song song đó lại tuyên truyền hí kịch, kịch nói, kể chuyện tuyên dương anh hùng chiến đấu, đặc biệt nhấn mạnh vấn đề của Vũ triều, trò hề mười mấy năm qua, gợi lên cảm xúc khinh bỉ Vũ triều của mọi người, vậy là mặc cho đám Nho sinh công kích Hoa Hạ quân cỡ nào thì miễn là họ bày tỏ lập trường, họ sẽ thành đối tượng bị nhân dân tầng dưới cùng xua đuổi, dù sao vô số người tự mình trải qua cực khổ mười mấy năm ròng.
Về vấn đề mang tính nguyên tắc quá mức công lợi hóa như yêu cầu chủ yếu "phải dễ xem" trong phương châm văn hóa, Sư Sư và mấy nhân viên công tác giỏi nghề trong Hoa Hạ quân trước kia ít nhiều gì đều từng nêu ý kiến với Ninh Nghị. Đặc biệt là Ninh Nghị thuận miệng liền có thể ngâm câu thơ hay nhưng cứ thích làm mấy chuyện không đàng hoàng, từng khiến người khá hoang mang. Nhưng dù thế nào, trong Hoa Hạ quân hiện nay, phương châm này đã có hiệu quả tốt đẹp, dù sao số lượng văn nhân không nhiều, còn binh sĩ trong quân, phụ nữ, trẻ con trong gia đình quân nhân thì thích cái gì dễ hiểu.
Ngày hôm sau tức ngày mười lăm tháng sáu, mở họp thảo luận về tổng kết công tác lúc trước, phỏng đoán xu hướng dư luận sắp xuất hiện, suy xét phương pháp ứng phó, cần chuẩn bị trước cái gì. Với Sư Sư thì từ lúc chia tay trong tháng hai, đây sẽ là lần đầu anh gặp lại hắn.
Ninh Nghị về thành là mùng chín, nàng vào thành là ngày mười ba, dù trong lòng rất nhớ hắn nhưng hôm qua nàng không vội vã đi quấy rầy đối phương. Mấy tháng không ở trung tâm, Sư Sư biết khi hắn trở về nhất định sẽ có núi việc và họp hành không dứt.
Buổi chiều, Sư Sư chuẩn bị bài viết cho cuộc họp, tối thì đi nhà ăn ở Nghênh Tân Quán ăn cơm, sau đó nàng tìm quan viên bên Bộ Tình Báo:
- Tra một người giùm, tên là Nghiêm Đạo Luân, không biết có phải tên giả không, khoảng bốn mươi tuổi, mặt chữ điền, cằm tròn, bên tai trái có nốt ruồi, khẩu âm là . . . . . .
Rạng sáng ngày mười lăm tháng sáu, Thành Đô đổ mưa to và sấm chớp. Lúc Ninh Nghị thức dậy thì trời còn chưa sáng, hắn ngồi trước cửa sổ ngắm cơn mưa giông.
Tia chớp xẹt qua, cây to rậm rạp bên ngoài đung đưa trong mưa gió, bên ngoài tia chớp là bóng tối hỗn độn, thành trì hùng vĩ bị nhấn chìm trong đất trời càng hùng vĩ hơn. . . .
Sáng sớm, khi Sư Sư thức dậy ngoài trời vẫn còn mưa lớn, màn mưa như rèm thưa rơi xuống mặt hồ rộng. Nàng ăn sáng xong, về phòng thay quân trang văn chức màu đen, cột tóc đuôi ngựa gọn gàng.
Trước khi nàng ra cửa, nữ chưởng quầy phụ trách tuyên truyền văn hóa của Trúc Ký là Trần Hiểu Hà ngoắc tay chào:
- Đi họp hả?
Sư Sư gật đầu:
- Đúng vậy!. . .
Khi sắp qua giờ Thìn, đám quân nhân văn chức Sư Sư đi vào hội trường Minh Đức Đường cách Nghênh Tân Quán đại khái hai dặm.
Lúc Ninh Nghị tiến vào, Sư Sư đang nghiêng đầu nói chuyện với đồng bạn ở bên cạnh, vẻ mặt chuyên chú nói gì đó, rồi nàng mới nhìn về phía Ninh Nghị, hơi mím môi, nhoẻn miệng cười điềm tĩnh.