Cuộc họp về tuyên truyền văn hóa kéo dài cả buổi sáng trong màn mưa, nửa thời gian đầu là mấy người phụ trách chính như Ung Cẩm Niên, Trần Hiểu Hà, Sư Sư lên tiếng, nửa đoạn sau là Ninh Nghị nói.
Sức nặng của cuộc họp này rất nặng, một số chuyện lúc trước đã có tin đồn và manh mối, trong cuộc họp càng bày rõ phương hướng hơn, khoảng thời gian sau các thành viên không ngừng ghi chép lại.
Bao lâu này phác thảo của Hoa Hạ quân luôn là từ mấy hệ thống lớn tổ hợp thành, nhân quả hình thành những hệ thống đó nếu phải ngược dòng thì tới tận thở đầu giết vua.
Sau khi Ninh Nghị giết vua tạo phản đã luyện binh ở trại Thanh Mộc, xúi giục Võ Thụy Doanh hỗn hợp thành giàn giáo ban đầu của Hoa Hạ quân, hệ thống quân chính hình thành bước đầu trong Tiểu Thương Hà. Bên ngoài hệ thống này còn có hai bộ hệ thống thành lập vào năm đó để phụ trợ, phối hợp.
Một là Ninh Nghị lấy lực lượng của Mật Trinh Tư, Hữu tướng phủ dần thúc đẩy ra hệ thống thương nghiệp Trúc Ký. Từ buổi đầu tạo phản, hệ thống này đã bao gồm các mặt lực lượng như tình báo, tuyên truyền, ngoại giao, vui chơi giải trí, tuy thoạt nhìn chỉ là kết hợp giữa tửu lâu, quán trà này nọ nhưng quy tắc vận chuyển ở trong đó đã được mài giũa chín muồi từ sự kiện giúp nạn thiên tia năm xưa.
Hai là Tô thị luôn do Tô Đàn Nhi quản lý, lấy nghề bán vải làm cơ sở, tuy ban đầu Tô gia chỉ có một vị trí nhỏ trong Giang Ninh, nhưng sau khi Ninh Nghị vào kinh thì hệ thống này phát triển thêm. Các sắp xếp về ngành ăn uống của hắn lúc đầu vận chuyển trong giàn giáo Tô thị. Quá trình này bao gồm hợp tác tạo giấy với Vương gia, chế tạo kính viễn vọng, nhiệt khí cầu, và cả bước đầu một loạt công nghiệp quân sự như chế súng, thay đổi hỏa pháo.
Hệ thống thứ ba là hệ thống Bá Đao luôn đóng giữ Miêu Cương, tuy hai bên giao lưu học tập lẫn nhau, sau đại chiến Tiểu Thương Hà thì Hoa Hạ quân về Nam, lúc đầu đội quân Bá Đao đánh trận đầu ở Lương Sơn, nhưng đội quân này chưa từng đổi thành chế độ quân như Hoa Hạ quân, nó luôn ở trong tay nhóm người Tây Qua, Trần Phàm. Không phải họ không muốn đổi, mà là không rảnh tay cách tân hiện đại hóa cự ly xa xôi cho nó.
Trong ba hệ thống này, hệ thống tình báo, tuyên truyền, ngoại giao, giải trí, công nghiệp quân sự của Hoa Hạ quân tuy đều có giàn giáo cơ bản, nhưng hệ thống thường có nhiều chỗ chồng lên Trúc Ký, Tô thị.
Mười mấy năm qua, Hoa Hạ quân luôn trong hoàn cảnh gấp gáp, sau khi di chuyển khỏi Tiểu Thương Hà, Ninh Nghị làm một đợt diễn tập chống rủi ro "thiếu Ninh Nghị" cho quân đội, trong những quá trình đó vẫn không rảnh rỗi hỗn hợp toàn bộ hệ thống với nhau. Đương nhiên, bởi vì trước kia quân dân trong Hoa Hạ quân chưa tới trăm vạn, Trúc Ký, Tô thị và Hoa Hạ quân phối hợp hệ thống hoạt động trơn tru.
Nhưng chờ khi nuốt đồng bằng Thành Đô, đánh gục Nữ Chân Tây Lộ quân, số người quản lý tăng vọt đột ngột, sau này sẽ phải nghênh đón khiêu chiến lớn hơn nữa, thu hết vào một hệ thống tên là Hoa Hạ để quản lý là bước bắt buộc.
Đánh trận xong rồi, công việc gấp gáp hiện giờ là giải quyết chuyện về sau, trong quá trình đã rộ lên tin đồn nội bộ sắp tiến hành điều chỉnh lớn. Đương nhiên, địa bàn của Hoa Hạ quân đột nhiên mở rộng khiến các vị trí đều thiếu người, dù điều chỉnh lớn thì với đám người đã thói quen làm việc trong quân sẽ chỉ là luận công ban thưởng, mọi người chỉ có hào hứng mong đợi, ít ai sợ hãi hoặc là bàng hoàng.
- Về sắp tới thì tạm thời tương lai rất tươi sáng, chỗ của chúng ta mở rộng, cần nhiều người quản lý và phục vụ. , về sau các ngươi đều sẽ được cất nhắc lên vị trí quan trọng. Nhưng các ngươi đừng quên, thời gian mười năm, chúng ta mới chỉ đánh bại người Nữ Chân một lần, chỉ là lần đầu tiên tầm thường thôi. Mạnh Tử nói trước sống khổ để chết trong bình yên, công việc sắp tới của chúng ta là vừa ứng phó kẻ địch bên ngoài, những kẻ có bụng dạ xấu, vừa tổng kết kinh nghiệm cũ, từ những kinh nghiệm chịu khổ, chú trọng kỷ luật, ưu tú để làm tốt hơn nữa. Ta sẽ hung hăng đả kích những kẻ chìm trong yên vui.
Trong màn mưa, Ninh Nghị phát ngôn đến câu cuối thì gương mặt nghiêm nghị, ánh mắt hung hăng. Tuy có người nghe nói đây là trạng thái bình thường mấy ngày qua, nhưng thấy tận mắt vẫn khiến một số cảm thấy kinh hồn tán đảm.
- Đừng phạm vào quy tắc, đừng lâng lâng quên hết tất cả, đừng sa vào yên vui. Những gì chúng ta đã nói thì phải luôn giữ như thế dù đi đâu, lúc nào. Hôm nay đóng cửa lại, ta nhắc nhở các ngươi, sắp tới lòng của ta vô cùng cứng rắn, các ngươi làm cầm đầu thì phải cho ra dáng lãnh đạo, nếu đi sai một bước thì ta sẽ phạt nặng gấp đôi! Có lẽ như vậy là rất bá đạo, nhưng bình thường các ngươi hay nói lý với người ta chắc cũng biết sau khi thắng lớn thì một hơi này là mấu chốt nhất. Ban kiểm tra kỷ luật vừa thành lập sẽ theo dõi các ngươi chặt chẽ, bên ta đã chuẩn bị tâm lý sẽ giải quyết vài người, ta hy vọng không có vị đồng chí nào lên làm mẫu.
Khi tan họp đã đến gần giờ cơm trưa, vì bên ngoài có mưa lớn nên nhà ăn sắp xếp trong sân kế bên. Ninh Nghị đanh mặt không tham dự bữa ăn, hắn gọi nhóm người Ung Cẩm Niên, Sư Sư vào phòng ăn cơm trưa, tiếp tục thảo luận công việc điều chỉnh.
Lúc này hắn mới mỉm cười nói:
- Ta không ra ngoài ăn cơm với họ để dọa cho họ sợ.
Ăn cơm trưa kết hợp với họp xong, Ninh Nghị rời đi, một lúc sau có người kêu Lý Sư Sư đi. Nàng từ Minh Đức Đường đi vào cửa hông, một dãy phòng hiện ra trong cơn mưa lất phất, đằng trước có rừng cây nhỏ, đất trống, trên đất trống dựng một cái chòi đối diện với Ma Kha Trì dập dờn sóng như đại dương. Rừng cây che khuất tầm nhìn, hai chiếc thuyền nhỏ lênh đênh trên mặt hồ, phỏng chừng là người bảo vệ ở trên thuyền.
Sư Sư đi dọc theo mái hiên, trong dãy phòng này trưng bày các loại sách, đồ cổ. Phòng ngay chính giữa được làm thành thư phòng công tác, trong phòng sáng đèn, Ninh Nghị đang dựa bàn xét duyệt.
Sư Sư đi vào, ngồi xuống ghế đãi khách đặt ở một bên phòng, tách trà đặt sẵn trên bàn, có một đĩa bánh quy. Nàng nhìn bốn phía, phía sau phòng có mấy giá sách, thoạt nhìn toàn là sách quý. Sau khi Hoa Hạ quân vào Thành Đô, tuy không quấy nhiễu dân chúng, nhưng bởi vì các loại nguyên nhân vẫn nhận nhiều thứ như vậy.
Sư Sư ngồi được một lúc thì Ninh Nghị duyệt xong một phần công văn, mở miệng nói:
- Minh Đức Đường thích hợp làm phòng họp, nên ta sai người tạm thời dọn dẹp bên này, một số cuộc họp mở bên này tốt hơn, ta không cần chạy hai đầu.
Hắn nhìn về phía Sư Sư, cười nói:
- Trà đó là cho nàng, cứ uống đi.
Sư Sư quay đầu nhìn xem bốn phía, cười nói
- Xung quanh đều không có ai.
- Trước khi đi Vọng Viễn Kiều từng nói những thứ đó . . .
Ninh Nghị cười tạm dừng:
- Thật sự không dám giữ người ở lại.
Sư Sư khép hai chân, tay đặt trên chân, lẳng lặng nhìn Ninh Nghị.
Hắn cũng nhìn nàng giây lát, buông bút xuống:
- Sư Sư cô nương, chúng ta biết nhau bao nhiêu năm rồi?
- Chúng ta quen từ nhỏ.
- Cái đó không tính, ta đã quên chuyện hồi xưa rồi.
Ninh Nghị ngẩng đầu hồi ức:
- Nhưng tính từ lúc gặp lại ở Giang Ninh thì cũng sắp hai mươi năm.
Sư Sư nói:
- Mùa xuân Cảnh Hàn năm thứ chín, đến năm nay nữa là mười chín năm.
Ninh Nghị phụ họa:
- Đúng rồi nhìn, mười chín năm, đã xảy ra nhiều chuyện. Lần nói chuyện trước khi đi Vọng Viễn Kiều, về sau ta có suy nghĩ kỹ, chủ yếu là dọc đường đi Hán Trung, giành chiến thắng bất giác nghĩ nhiều điều. Các chuyện lúc ở Biện Lương mười mấy năm trước, nàng hỗ trợ cứu tế, cũng giúp nhiều chuyện. Sư Sư, nàng nghiêm túc làm nhiều việc, khiến người không kiềm được đem lòng . . . mến mộ.
- Lập Hằng cũng từng như vậy chứ?
Ninh Nghị bật cười, châm chước từng câu chữ:
- Ta à? Đôi lúc cũng có một chút.
Sư Sư nhìn hắn bằng đôi mắt trong veo:
- Nam nhân lúc háo sắc mến mộ hoặc là nổi lên lòng hư vinh muốn thu ta vào hậu viện?
Ninh Nghị bật cười nhìn lại nàng:
- Tất nhiên cũng có ý nghĩ đó.
Sư Sư đặt bàn tay lên nhau, không nói chuyện.
Ninh Nghị thu lại nụ cười:
- Về sau ta giết Chu Triết, bắt cóc nàng. Lúc ở Tiểu Thương Hà lại cứ cãi nhau, nàng lặn lội đi Đại Lý. Hai mươi năm trôi qua, thế thái đổi thay, hiện tại chúng ta ở một vị trí rất phức tạp. Sư Sư, đúng là giữa hai ta có thiện cảm, nhưng nhiều chuyện không thể xử sự như trong truyện cổ tích.
Hắn nghiêm túc châm chước nói ra đoạn thoại này, cảm xúc và không khí ít nhiều gì đều hơi nặng nề.
Hai người đã có độ tuổi nhất định, còn ở địa vị cao thì chuyện tình cảm không thể đơn thuần như người bình thường nữa, Ninh Nghị cần suy xét rất nhiều. Như với Sư Sư, trước lúc Vọng Viễn Kiều còn có thể phồng lên can đảm nói ra lời đó, nhưng khi hiện thực đến trước mặt thì có quá nhiều thứ phải đắn đo.
Nàng nghe Ninh Nghị nói chuyện, hốc mắt hơi đỏ, nàng khép mắt, lưng còng xuống, sự im lặng đến khó chịu.
Trong phòng yên lặng thật lâu, Ninh Nghị bóp chặt hai tay, áy náy muốn nói gì đó chọc cười để chuyện này qua loa trôi đi, nhưng bỗng nghe Sư Sư bật cười.
- Không biết ăn nói gì cả, vào lúc trong phòng không có người thế này, trai đơn gái chiếc, ngươi không thể đều có làm chút gì à?
Khi nàng nói câu này thì trong tiếng cười chất chứa nghẹn ngào, nàng ngước lên nhìn Ninh Nghị.
Hắn xòe tay nhìn bốn phía:
- Cũng không thể nói như vậy, nàng nhìn xem ở đây chỉ có cái bàn.
Hai người cùng cười phá lên.
Qua một lúc, Sư Sư mới nghiêng đầu đứng thẳng lên, nàng hít sâu một hơi:
- Lập Hằng, ta chỉ hỏi ngươi hai điều, ngươi có thích ta không? Phải chăng cảm thấy ta đã già.
Ninh Nghị nói:
- Không có chuyện đó!
- Vậy có phải ngươi cảm thấy ta muốn gả vào Ninh gia của ngươi để làm vương phi gì đó.
Hắn lắc đầu, nói:
- Nếu vì vậy thì năm xưa nàng đã không cãi nhau với ta.
Sư Sư nhìn hắn, Ninh Nghị xòe tay.