Qua một lúc, Sư Sư chậm rãi mở miệng nói:
- Mười mấy năm trước ta muốn rời khỏi Phàn Lâu, lúc đầu từng nghĩ sẽ gả cho ngươi, không biết có phải vì nhìn ngươi giống phu quân tốt, hay là vì năng lực của ngươi xuất chúng, làm việc lợi hại. Ta đã hiểu lầm ngươi vài lần, Lúc ngươi ở kinh thành chủ trì Mật Trinh Tư từng giết nhiều người, một số kẻ cùng hung cực ác muốn giết ngươi, ta không biết ngươi là kiêu hùng hay anh hùng. Lúc cứu tế ta cũng hiểu lầm ngươi, sau này cảm thấy ngươi là đại anh hùng hiếm có.
- Về sau ngươi giết hoàng đế, ta không hiểu tại sao ngươi từ người tốt lại biến thành người xấu. Ta chạy đến Đại Lý làm ni cô, mấy năm sau nghe tin ngươi chết, trong lòng ta khó chịu đến mức không ngồi yên được, muốn ra ngoài thăm dò, khi đó ta nhìn thấy rất nhiều chuyện, lại từ từ công nhận ngươi, ngươi từ người xấu lại biến thành người tốt . . .
Ninh Nghị xen lời:
- Nhưng người tốt hay người xấu không xem như là tình cảm.
Sư Sư phớt lờ hắn, nói:
- Đúng là vòng tới vòng lui chớp mắt qua mười mấy năm, ngoảnh đầu lại, trong mười mấy năm đó ta chỉ lo nhìn xem ngươi rốt cuộc là người tốt hay người xấu. Có lẽ lúc đầu ta chỉ muốn xác định ngươi xấu hay tốt rồi mới suy xét có nên gả cho ngươi không, nói đến thì buồn cười, ta ban đầu muốn tìm phu quân, giống như nữ nhân thanh lâu bình thường may mắn tìm được một chốn nương thân, nếu người đó không tốt thì chọn người khác là được. Nhưng kết quả là gần hai mươi năm, trong mắt ta chỉ thấy một mình ngươi.
Khóe môi nàng cong lên nụ cười lạnh lùng lại có chút mỉa mai:
- Gần hai mươi năm, dần dà thấy càng nhiều việc, không hiểu sao chuyện gả đi trở nên nhỏ bé, ta không rảnh quan tâm, từ từ ngươi cũng qua tuổi thích hợp nói những chuyện này. Đôi khi ta nghĩ thôi thì cứ để nó trôi đi. Hồi tháng hai đột nhiên phồng lên can đảm nói với ngươi, nếu ngươi hỏi đó có phải là xúc động nhất thời hay không thì ta thừa nhận là đúng. Ta do dự nhiều năm như vậy, rốt cuộc nói ra, mấy tháng nay ta mừng vì một phút bốc đồng đó.
Sư Sư lặng im một lúc, cầm một miếng bánh quy lên cắn một góc nhỏ, tay vân vê chiếc bánh cắn dở.
Nàng nhìn đầu ngón tay của mình:
- Lập Hằng, ta cảm thấy mình sắp già rồi, ta chỉ còn đẹp thêm hai, ba năm nữa thôi. Duyên phận giữa hai ta quanh đi quẩn lại qua nhiều năm, đã bỏ lỡ, ta không nói rõ được là lỗi của ai, nếu là năm xưa thì ta không tìm được lý do chúng ta nhất định bên nhau. Nếu là lúc ấy, ngươi sẽ cưới ta chứ? Ta không biết.
Nàng khóc:
- Nhưng đến bây giờ thì . . . Lập Hằng, ta đã thấy quá nhiều người chết, trong và ngoài Hoa Hạ quân, rất nhiều người tuổi còn trẻ đã ôm tiếc nuối chết đi. Một ngày nào đó ngươi và ta cũng sẽ chết, ta đã nhìn ngươi gần hai mươi năm, sau này có lẽ cũng vẫn như thế thôi. Chúng ta đến vị trí như hiện tại, ta không muốn băn khoăn thêm điều gì nữa, ta không muốn lúc chết, không muốn lúc già đi còn ôm tiếc nuối.
Nàng im lặng một lúc, lắc đầu kết câu:
- Ta hết lời muốn nói rồi.
Bên ngoài phòng vẫn là mưa rơi tầm tã, Sư Sư nhìn màn mưa kia, nàng có nhiều điều khác muốn nói ra, nhưng trong cảm xúc tích lũy gần hai mươi năm, những hiện thực này dường như không còn quan trọng.
Ninh Nghị cầm tách trà lên muốn uống, có vẻ như đã hết nước nên hắn lại đặt tách xuống:
- Qua nhiều năm, lần đầu thấy nàng nói chuyện mạnh mẽ như vậy.
Sư Sư đứng lên, cầm ấm nước rót trà cho hắn.
Ninh Nghị khẽ thở dài:
- Hoa Hạ quân to như vậy, quản lý cấp cao tương lai thành người nhà thì đúng là rắc rối thật, có một Trúc Ký, một Tô thị đã bị người ta cười rằng hậu cung của ta quản chính trị. Dự định tương lai của nàng chắc là quản mảng tuyên truyền văn hóa . . .
- Ngươi không cần đáng thương ta, cảm thấy ta đến bước này sẽ không tìm được người khác, không nỡ khiến ta tiếc nuối. Ta không đến mức đó, chuyện gì cũng vượt qua hết rồi, nếu ngươi không thích ta thì đừng an ủi ta.
- Ai mà không thích Lý Sư Sư chứ?
- Là loại thích muốn bên nhau, thích khác với đa số người phải không?
- Phải.
- Bấy nhiêu đã đủ.
Sư Sư đẩy tách trà cho hắn, vòng ra sau lưng bóp nhẹ vai hắn, mỉm cười nói:
- Ta biết ngươi băn khoăn những thứ gì, đến ngày nay, nếu ngươi cưới ta vào cửa chỉ có hại chứ không chút lợi nào. Ta có thể làm rất nhiều chuyện, ta cũng không buông bỏ việc của mình được, không thể ở nhà thêu thùa cho ngươi. Đến nước này thì chỉ là chuốc thêm ưu phiền cho nhóm Đàn Nhi, Vân Trúc, Cẩm Nhi, Lưu soái. Trái lại ngươi sắp làm hoàng đế mà cứ suy nghĩ mấy chuyện này.
Ninh Nghị giơ tay nắm lấy bàn tay phải của nàng:
- Ta thật hy vọng nàng có một chốn nương thân tốt đẹp hơn.
- Vốn cũng muốn tìm, nhưng gặp Lập Hằng một lần, lầm cả đời.
Sư Sư nhoẻn miệng cười, gần đây nàng viết nhiều kịch bản, lúc trước tán gẫu khá nhiều về chúng với Ninh Nghị. Hắn là người kỳ lạ, trong đầu luôn có ý tưởng kỳ lạ về "tình yêu", thường cảm thấy có lỗi với hồng nhan. Đoạn tình cảm giữa hai người cũng lạ lùng, ở trong mắt Lập Hằng là không được hoàn mỹ. Nếu họ bên nhau từ mười mấy năm trước thì lại thiếu cái gì đó, đến hiện giờ đan xen đủ loại cảm xúc, thậm chí là tiếc nuối, thời gian như thoi đưa, lý do hai người đến với nhau dần trở nên đầy đủ.
Với Sư Sư thì nàng cảm thấy nhiều thứ đã hoàn mỹ rồi. Cả đời nàng phiêu bạt, dù vào tay Lý Uẩn được ưu đãi, nhưng từ nhỏ mất hết người thân, nàng thân thiết với Vu Hòa Trung, Trần Tư Phong cũng vì muốn bắt lấy thứ gì đó "thuộc về mình", tìm một bến đỗ. Nàng cũng mong được hoàn mỹ, nếu không thì cần gì xem xét Ninh Nghị hơn mười năm? May mắn đến cuối cùng nàng xác định chỉ có thể lựa chọn hắn, mặc dù hơi muộn nhưng ít ra nàng khẳng định không hoài nghi.
Nỗi hoảng sợ bèo không rễ luôn theo bên nàng, sau khi thật sự hòa nhập vào Hoa Hạ quân mới giảm bớt, đến hiện giờ nàng rốt cuộc có thể xác định, một ngày nào đó trong tương lai, nàng có thể thật sự yên lòng đi hướng chốn về, với thân phận là người nhà của người mà nàng vừa ý. Còn những chuyện ngoài rìa khác thì không nên xét nét quá nhiều.
Nàng tạm thời chưa muốn nói cho Ninh Nghị nghe những cảm xúc này, nàng định chờ một ngày nào đó trong tương lai, khi muốn làm hắn vui mới nói ra.
Vì tạm thời làm dịu cảm xúc rối rắm của Ninh Nghị, nàng thử ôm hắn từ sau lưng, vì chưa từng làm hành động này nên thân thể nàng khẽ run, nghịch ngợm nói:
- Thật ra ta sắp quên những thứ đã học ở Phàn Lâu hồi mười mấy năm trước.
- Nói ra có lẽ nàng không tin, ta rành mấy chuyện này nhất.
Ninh Nghị bật cười, vuốt sống mũi, tỏ ra có chút tiếc nuối:
- Nhưng hôm nay chỉ có bàn. . . .
Bởi vì chỉ có bàn, hơn nữa trên thực tế hai người còn cần trao đổi nhiều thứ, nên sau đó họ chỉ nói chuyện bình thường.
Mưa đã nhỏ hơn chút nhưng vẫn còn rơi, hai người chống một cây dù đi hướng chòi nhỏ ở phía trước. Sư Sư nói cho Ninh Nghị nghe chuyện Cừ Khánh, hắn thở dài Từ Thiếu Nguyên bỏ lỡ tình yêu. Nàng lại kể chuyện mình gặp Vu Hòa Trung.
- Tầm nhìn của Hòa Trung bình thường, vẫn giống như mười mấy năm trước, không làm nên việc lớn được, nhưng cũng không làm chuyện xấu nổi. Người đi cùng hắn tên là Nghiêm Đạo Luân, là mưu sĩ dưới tay Lưu Quang Thế. Lần này Lưu Quang Thế cử người đi sứ, trong âm thầm do Nghiêm Đạo Luân quản hết, hắn đến gặp ta bằng tên thật thì ý đồ đã quá rõ. Tất nhiên, ta có nói Hoa Hạ quân mở rộng cửa buôn bán, rất hoan nghênh hợp tác. Sau này chắc hắn sẽ đến cửa với ý đồ rõ ràng hơn.
Hai người trò chuyện trong chòi mát thật lâu dưới màn mưa. Ninh Nghị luôn bận rộn, họ đành tạm chia tay.
Hôm sau, hai người lại gặp tại chỗ này, có nói chuyện, cũng có làm chuyện khác. Đến lần gặp thứ ba thì hai người tìm chỗ không chỉ có chiếc bàn. Người trưởng thành ở chung luôn khô khan mà nhàm chán, bởi vậy tạm thời không miêu tả nhiều.