- Đã băng bó vết thương trên tay cho ngươi rồi đấy, đừng nhúc nhích lung tung, phải kiêng ăn một số thứ, giữ cho vết thương sạch sẽ, cách ba ngày thay kim sang dược một lần. Nếu muốn tắm thì tránh cho dính nước dơ, nếu không sẽ rất phiền phức, không chừng chết luôn. Đã bảo là không được động vào vết thương!
Ánh nắng chiều còn hơi chói, trong sân đấu phụ của võ trường lớn còn chưa xây dựng hoàn chỉnh nằm ở phía Bắc thành Thành Đô, mấy trăm người đang tụ tập vây xem tuyển chọn vòng thứ nhất "Đại hội tỷ võ đệ nhất thiên hạ".
Từ xưa đến nay, cơ sở kinh tế quyết định kiến trúc thượng tầng, cũng quyết định dáng vẻ xã hội. Tuy văn minh Trung Hoa nguồn gốc lâu xa, có nhiều việc lớn khiến người nói hoài không hết, nhưng từ mấy nghìn năm trước cho đến Vũ triều, bản chất của thể chế tinh anh chưa từng thay đổi, mọi người nói đến một xã hội thì như thế nào, có thành tựu ra sao, chủ yếu đàm luận về dáng vẻ của người thượng lưu chiếm chưa tới năm phần trăm, còn tầng dưới chót ngày càng tồi tệ thì không có ý nghĩa tồn tại.
Trước kia Vũ triều trọng văn khinh võ, tuy rằng tam giáo cửu lưu, lục lâm vẫn tồn tại, nhưng nguyên nhân chính cụ thể hóa sự tồn tại của họ phần lớn là nhờ công người kể chuyện của Trúc Ký mấy năm nay, trên thực tế, bọn họ không thể bao phủ khắp thiên hạ, nhưng câu chuyện kinh điển qua lời kể của họ lần lượt bị người kể chuyện khác học theo.
Qua mười mấy năm, khái niệm về giang hồ, lục lâm mới được đọng lại cụ thể trong lòng một số người. Nhiều người vốn tập võ chỉ đặt tự giác vào "kỹ năng" phòng thân, sau khi nghe kể chuyện mới đại khái hiểu thiên hạ có lục lâm, có giang hồ.
Xưng hô như thế khiến bọn họ tự giác có một thân phận.
Hai mươi năm trước, cái gọi là Châu Đồng của Ngự Quyền Quán ở trong mắt người thường chỉ là quyền sư đánh đấm giỏi một chút, nhiều võ giả dưới quê chưa từng nghe tên của hắn, khi tập võ lên cấp độ nhất định mới dần nghe nói Thánh Công, Vân Long Cửu Hiện này nọ, dần đi vào giới lục lâm, mà lục lâm này thật ra chỉ là một vòng tròn ít người khái niệm mơ hồ.
Là Trúc Ký cho mọi người biết đến Châu Đồng, cũng là Ninh Nghị thông qua Trúc Ký thống nhất các loại đạo tặc đến ám sát mình thành "lục lâm". Trước kia lục lâm tỷ võ tối đa là hơn mười, mấy chục người chứng kiến, mọi người tỷ võ, chém giết, giao lưu trong phạm vi nhỏ, phần lớn thời gian tụ tập chỉ vì "mở hàng" giết người cướp bóc, những cuộc tỷ võ này sẽ không được người kể chuyện lưu truyền đi khắp nơi.
Đối với người luyện võ, sự kiện long trọng nhất được quan phủ tán thành là thi võ, mấy năm tổ chức một lần, dân chúng không mấy quan tâm. Trong tư liệu lịch sử lưu truyền đời sau đa phần không ghi lại tên của trạng nguyên thi võ. So với mọi người tung hô trạng nguyên văn thì trạng nguyên võ cơ bản không có tiếng tăm, cũng chẳng có địa vị.
"Đại hội tỷ võ đệ nhất thiên hạ" ở Thành Đô xem như lễ hội lớn của lục lâm xưa nay chưa từng có. Từ cơ sở người kể chuyện của Trúc Ký, nhiều người sinh ra các loại liên tưởng với đại hội này. Trước kia Hoa Hạ quân từng mở đại hội như vậy ở nội bộ, đều là quân đội tỷ võ, lần này mới rốt cuộc mở rộng cho toàn thiên hạ.
Trong khoảng thời gian này, nhân viên phòng tuyên truyền của Trúc Ký đã sửa sang ra câu chuyện và biệt danh cho võ giả nổi tiếng thiên hạ, đẩy bầu không khí trong thành Thành Đô náo nhiệt như long tranh hổ đấu, dân chúng hóng chuyện khi rảnh rỗi sẽ chạy tới xem.
Hoa Hạ quân đánh thắng Tây Lộ quân là cuối tháng tư, suy xét đến các nơi trong thiên hạ tụ về phải lặn lội đường xa, nào là truyền tin rồi mọi người đi đường rất tốt thời gian, nên giai đoạn đầu chỉ quảng cáo rầm rộ. Đầu tháng sáu mở tuyển chọn vòng loại, tức là cho võ giả đến trước báo danh tiến hành đợt đầu tỷ thí tích lũy thành tích thắng, cho trọng tài thử nghiệm bản lĩnh của họ, người kể chuyện của Trúc Ký biên nhiều câu chuyện. Chờ tháng bảy người đến dự đều tới đông đủ mới đóng báo danh, vào vòng tiếp theo.
Đến lúc ấy, người trong thiên hạ tập hợp ở Thành Đô, tinh anh văn hóa cãi lộn trên báo, còn người tục khí thì đi xem tỷ võ đánh nhau, đến hội vận động hò reo hết mình, hoặc du hành tham quan tù binh Nữ Chân, biểu thị sức mạnh Hoa Hạ Quân. Lại âm thầm hợp tác thương nghiệp với các nơi đợt đầu cùng nhau phát tài, mọi người đều vui. Trong bầu không khí này chính thức thành lập chính phủ nhân dân Hoa Hạ, mọi người cùng chứng kiến mới có hiệu quả hợp pháp, khắp chốn mừng vui, đây là logic cơ bản của toàn bộ đại cục.
Đương nhiên, bởi vì còn ít người đến nên sau mấy ngày quảng cáo, người xem không quá nhiệt tình với đấu loại. Bây giờ tranh vẽ các cao thủ, kèm tên, biệt danh, thành tích chiến đấu của họ dán đầy lán trại bên ngoài sân đấu, mỗi ngày đều khiến đông đúc người đi qua chú ý. Mọi người tụ tập trong tửu lâu, quán trà xung quanh thường sẽ bàn tán rôm rả về tin đồn của cao thủ nào đó.
- Các ngươi biết ngoại hiệu XX của OO là đến từ đâu không?
- YY và AA ba năm trước từng tỷ võ ở XX, lúc ấy chỉ có OO làm chứng kiến.
Hoặc là:
- Các ngươi biết Lục Đà không?
- Hoa Hạ quân cố ý làm ra danh sách này, bàn về đệ nhất thiên hạ hiện nay đại khái có năm người có thể tham dự tranh đoạt, có một người lợi hại nhất, các ngươi biết thanh danh Huyết Thủ Nhân Đồ của Ninh tiên sinh là từ đâu mà ra không?
- Nghe nói Lâm Tông Ngô ở trong Hoa Hạ quân đều được gọi là Xuyên Lâm Bắc Thối, vì sao? Bởi vì người này thân hình cao gầy, công phu chân cực giỏi.
Đủ loại tin tức, thảo luận hợp thành bầu không khí nhiệt liệt, làm phong phú cuộc sống văn hóa nhàn rỗi của mọi người. Trong sân đấu, đai phu trẻ mới mười bốn tuổi mỗi ngày theo thông lệ cầm máu, chữa thương cho đám hào kiệt lục lâm, dặn dò bọn họ chú ý vệ sinh.
Nói thẳng ra tỷ võ chẳng có gì hay ho để xem, mấy ngày đầu thiếu niên còn chăm chú hào hứng nhìn bọn họ đánh nhau, gần đây thì thị giác mệt nhọc chỉ máy móc chữa thương.
Cao thủ võ lâm thật sự mỗi người có thế mạnh riêng, người võ lâm dở thì tệ hết đường chê. Ninh Kỵ đã xem cấp bậc cỡ Hồng Đề, Tây Qua, Đỗ Sát ra tay, lại mài giũa một, hai năm trên chiến trường, nên xem tỷ võ lôi đài cứ thấy cả người khó chịu.
Không thể học hỏi từ đánh nhau, Ninh Kỵ đành ôn tập kiến thức y học để dịu bớt bức bối.
Một nam nhân vạm vỡ bốc mùi mồ hôi định vươn tay cởi băng vải đã cột chắc, Ninh Kỵ giơ tay vỗ một cái:
- Đã bảo là không được đụng vào vết thương, mà ngươi đổ mồ hôi nhiều, mấy ngày tới cố gắng đừng tập luyện.
Nam nhân khó chịu nói:
- Này, thằng nhóc nhà ngươi nói nhiều quá. Tập võ như chúng ta đương nhiên phải đồ mồ hôi, bị thương! Vài vết chém có là gì, ngươi nhìn vết sẹo này, đây nữa, qua loa băng bó một chút là tự lành thôi. Xem tiểu đại phu da mỏng thịt mềm chắc chưa chịu khổ đâu nhỉ? Cho ngươi biết, nam nhân thật sự là phải rèn luyện nhiều, ăn nhiều vào, bị trầy da chút không đáng gì, còn xuýt xoa phải sống phải chết. Người tập võ như chúng ta da dày, chịu đựng giỏi!
Mặt Ninh Kỵ không cảm xúc nhìn thoáng qua vết sẹo của nam nhân, nói:
- Vì ngươi không chữa đàng hoàng mới bị sẹo như vậy. Trước kia ngươi may lắm, không xảy ra chuyện, xung quanh chúng ta luôn có vi khuẩn nhỏ mà ngươi không thấy được, chỗ nào càng bẩn thì càng nhiều vi khuẩn, nó chui vào vết thương của ngươi có thể sẽ gây ra bệnh, làm hư hoại vết thương. Băng vải dùng cho các ngươi đều là trụng nước sôi . . . ngươi không được tháo băng vải, chờ lúc đổi thuốc mới được mở ra!
- Vi . . . cái gì?
- Là vi khuẩn.
Ninh Kỵ đang rảnh rỗi, nhìn bên trên lôi đài đang dọn dẹp, hắn thuận miệng tán gẫu với nam nhân vạm vỡ:
- Là động vật sống, nhưng nó siêu nhỏ, chúng ta không thấy được, nó chui vào vết thương bắt đầu ăn máu thịt của ngươi, tức là ngoại tà xâm nhập. Ngươi vừa rồi dùng tay chắn đao, thanh đao đó cũng không sạch. Nếu sau này nghiêm trọng thì ngươi có lẽ sẽ bị sốt, có khả năng sốt đến chết.
- Nếu nhỏ xíu thì sao ngươi thấy được? Chính ngươi cũng nói không thể nhìn thấy. Mà thôi, không cãi với thằng nhóc như ngươi, băng bó cũng đẹp đấy. Nói đến dùng tay chắn đao, ngươi có hiểu tác dụng kỳ diệu trong chiêu vừa rồi của ta không?
Nam nhân chuyển đề tài, ánh mắt sáng rực nói:
- Bỏ đi, chắc chắn ngươi không nhìn ra, để ta giải thích cho. Hắn chém đao tới, ta vốn có thể né, nhưng ta lấy thương đổi thương làm hắn sợ, một nhát đao của ta đổi lấy đao của hắn, thế là ta thắng, cái này gọi là đụng độ đường hẹp ai dũng mãnh sẽ thắng. Ta nói cho ngươi biết, tỷ võ lôi đài chém qua chém lại qua trong chớp mắt, không có thời gian suy nghĩ. Khoảnh khắc đó ta liền ra quyết định lấy thương đổi thương với hắn, loại ứng phó này cần dũng khí rất lớn, hôm nay ta nhất định phải thắng.
- Đúng là cần dũng khí lớn, chúc mừng.
Ninh Kỵ mặt đơ lặp lại một lần, xách thùng thuốc đi về phía bên kia lôi đài, tìm một chỗ ngồi xuống. Nam nhân được Ninh Kỵ băng bó cũng vỗ cánh tay bao băng vải rồi đứng lên, đầu tiên là nhìn bốn phía như đang tìm ai, sau đó nhàm chán đi dạo quanh sân rồi tới chỗ Ninh Kỵ.
- Này nhóc, còn nhỏ mà đã làm đại phu à?
Ninh Kỵ nhìn đằng trước:
- Tuổi lớn ra chiến trường giết địch, tuổi nhỏ chẳng phải nên làm đại phu sao?
- Nói cũng phải, ngươi cũng là người của Hắc Kỳ, Hắc Kỳ quân là anh hùng thật sự, ta đã lỡ lời.
Bề ngoài của nam nhân thô dã, nhưng ngẫu nhiên thốt ra từ nho nhã, còn chắp tay vái chào Ninh Kỵ, sau đó ngồi xuống cạnh hắn:
- Quân nhân của Hắc Kỳ quân là anh hùng đích thực, nhưng người tầng trên của các ngươi có vấn đề, sớm muộn gì sẽ xảy ra chuyện.
Tròng mắt của Ninh Kỵ chuyển tới khóe mắt liếc xéo nam nhân rồi lăn về vị trí cũ.
Dường như nam nhân cũng cảm giác không nên nói những điều này, ngồi thảnh thơi một lúc, lại nhìn cách ăn mặc đại phu hết sức bình thường của Ninh Kỵ:
- Ta thấy ngươi tuổi trẻ đã phải ra ngoài làm việc, chắc xuất thân cũng không tốt. Ta kính trọng quân nhân Hắc Kỳ các ngươi là nam nhân đích thực nên nói một câu, chủ nhân nhà ta tài học cao, nói chuyện gì đều trúng. Chủ nhân không nói bừa, từng nhắc đến trong riêng tư rằng Hắc Kỳ các ngươi e rằng một trận phồn hoa để rồi chẳng còn gì.
- Chủ nhân của ngươi là ai?
- Thằng nhóc này, đừng giận chứ, ta chỉ nói ra lời tâm huyết. Chủ nhân của ta vì tốt cho các ngươi, không hề nói xấu, ta cảm thấy chủ nhân nói cũng đúng. Nếu như các ngươi mà có thể lâu dài thì tại sao chư công của Vũ triều, nhiều nhân vật như Văn Khúc hạ phàm không giống các ngươi? Chủ nhân nói biện pháp của các ngươi chỉ có thể kéo dài ba năm, mười năm rồi sẽ loạn lớn. Vũ triều dùng Nho gia, nói là trung gì ấy . . .
- Trung dung?
- Đúng rồi, thì ra ngươi cũng có đi học hả? Trung dung mới kéo dài được hai, ba trăm năm, ngươi thấy có lý không? Kim quốc mạnh ba mươi, năm mươi năm rồi bị Hắc Kỳ đánh bại, không chừng sau ba mươi, năm mươi năm nữa các ngươi cũng bị đánh bại. Mà được mấy chục năm hay không còn chưa chắc, tóm lại ví dụ là thế, có đạo lý hay không thì ngươi cứ nhớ là được. Ta cảm thấy có đạo lý. Này nhóc, trong Hắc Kỳ quân của ngươi có mấy người đánh giỏi, ngươi đã gặp họ bao giờ chưa? Có những anh hùng nào, nói ra nghe chơi. Ta nghe nói tháng sau bọn họ mới ra sân, không phải ta muốn thám thính gì đâu, thủ lĩnh của ta võ nghệ lợi hại hơn ta nhiều, định lần này bắt lấy thứ hạng, hắn nói không lấy được đệ nhất cũng phải lọt vào tốp đầu. Không biết hắn đánh với anh hùng của Hắc Kỳ quân các ngươi thì sẽ ra sao, thật ra cách đánh trên chiến trường chưa chắc lợi hại bằng một đấu một. Ngươi đã đi chiến trường chưa? Ngươi nhỏ như vậy chắc chưa đi.
Hai người ngồi ở đàng kia nhìn lôi đài, bả vai Ninh Kỵ sụp xuống trong tiếng lải nhải. Hắn chỉ là buồn miệng nên nói vài câu, không ngờ người này rảnh hơn nữa. Gần đây Hoa Hạ quân mở rộng cửa đón người ngoài, trên báo cũng cho phép tranh luận, nội bộ từng ra tam lệnh ngũ thân, cấm người trong quân không được vì đối phương nói vài câu mà khùng lên đánh người ta.
Ninh Kỵ đành xách thùng thuốc đổi chỗ khác.
Nam nhân kia cũng biết chọc giận thiếu niên, ngồi yên tại chỗ không đuổi theo nữa. Không lâu sau, dường như có người xuất hiện bên ngoài sân vẫy tay với nam nhân, đồng bạn đã đến nên gã đi ra. Ninh Kỵ nhìn thoáng qua, đồng bạn này bước chân vững chắc, đại khái có chút công phu nội gia, nhưng tập đến mức hói nửa đầu là dấu hiệu trong kinh mạch tích lũy vết thương ngầm, võ công không lên được thượng thừa, không biết người này có phải là thủ lĩnh chuẩn bị bắt lấy thức hạng mà gã đã nói không.