Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 1267 - Chương 1267: Ánh Sáng Mặt Trời Và Sương Mù Tỏa Khắp Nhân Gian 12

Chương 1267: Ánh sáng mặt trời và sương mù tỏa khắp nhân gian 12 Chương 1267: Ánh sáng mặt trời và sương mù tỏa khắp nhân gian 12

Từng trận đấu quyết ra thắng thua ngu xuẩn diễn ra trên lôi đài, từ ghế khán giả vây xem bên ngoài đôi khi truyền ra tiếng kêu. Ngẫu nhiên nhiên có người bị thương nhẹ Ninh Kỵ sẽ chạy tới băng bó, thời gian còn lại chỉ nhàm chán ngồi, ảo tưởng mình có thể hạ gục một người trong vòng mấy chiêu.

Hôm nay gần hoàng hôn thì kết thúc trận đấu lôi đài, huynh trưởng ngồi trong chiếc xe ngựa trông cũ kỹ đậu bên ngoài chờ Ninh Kỵ mãi, đại khái có việc tìm hắn.

- Tìm được một quán vịt nướng, da xốp giòn, nước chấm ngon, hôm nay mang ngươi đi ăn đồ ngon thử.

Dạo này Ninh Hi tìm Ninh Kỵ mười lần thì có tám lần là đi ăn đồ ngon, người không biết còn tưởng hắn suốt ngày lang thang trong thành Thành Đô tìm món ngon. Trên thực tế, Ninh Kỵ biết vị huynh trưởng này rất bận, tuy mới tròn mười tám tuổi đã phải gánh nhiều việc trên vai, Ninh Hi thích hỏi thăm người khác món nào ngon rồi ghi nhớ, khi tụ hội với người nhà mới cùng đi nếm thử, nếu đúng là ngon sẽ khen không dứt miệng, không ngon cũng chỉ vùi đầu lấp đầy bao tử.

Hai người trò chuyện trong thùng xe, Ninh Hi hỏi Ninh Kỵ thấy gì trong sân tỷ võ, có xuất hiện đại cao thủ nổi tiếng nào không, cấp bậc cỡ nào, lại hỏi ở suốt trong hội trường có thấy mệt không. Ninh Kỵ ở trước mặt huynh trưởng trở nên hoạt bát hơn, mặt chù ụ trút ra hết những phàn nàn chứa trong bụng mấy ngày qua.

Cứ thế đến quán vịt nướng, hai huynh đệ kêu một phòng đơn trên lầu, phòng sát mặt đường có thể thấy người đi đường bên dưới, ánh sáng mặt trời, cây cối, phương xa có dòng sông và hồ nước lấm tấm sắc vàng của hoàng hôn.

Trước khi vịt được bưng lên, Ninh Hi rút một xấp hồ sơ từ trong túi xách mang theo bên mình ra, có cả mực và bút lông.

- Có tổng cộng mười phần, đệ hãy ký tên ở mặt sau.

- Gì vậy huynh?

- Đừng hỏi, ký tên đồng ý là được.

- Để xem đã.

Ninh Hi bĩu môi. Ninh Kỵ đọc nhanh, hồ sơ tương tự nhau, đều là đám người Trịnh Thất Mệnh kể lại biểu hiện của Ninh Kỵ trên chiến trường, mọi người đã ký tên lên mặt sau.

- Đây là . . .

- Đương nhiên là cần dùng, việc này liên quan đến chuyện ta đang làm, đệ đừng quan tâm, ký tên biểu thị đồng ý là được. Ta vốn không muốn tìm đệ, nhưng cần bước này. Đệ mau ký đi, vịt sắp lên rồi.

Ninh Kỵ nhíu mày hỏi:

- Chuyện này là sao?

- Không thể nói ra, là cơ mật quân sự.

Ninh Kỵ nhìn Ninh Hi:

- Có phải chuyện chiến công bậc ba của ta không?

Ninh Hi vịn trán:

- . . .

- Ca, ta nghe nói phụ thân không chịu cho ta công lao bậc ba, đây là vì phụ thân muốn bảo vệ ta, không đẩy ta lên, chính ta cũng không muốn.

Ninh Hi nói:

- Đệ hãy ký tên đi, lời bọn họ nói không phải là nói dối đúng không? Nếu là thật sự thì nên thưởng công, là đệ lấy mạng đổi được.

Thấy Ninh Kỵ vẫn chần chừ, Ninh Hi nói:

- Hơn nữa phụ thân để ta khiếu nại thay đệ chứng minh phụ thân cũng đồng ý cho đệ công lao này. Ta biết đệ xem công danh như cặn bã, nhưng việc này liên quan đến mặt mũi của ta và cả đệ, ta quyết phải khiếu nại thành công. Mấy ngày nay ta chạy vạy mệt chết, những lời khai này chưa đủ giải quyết mọi chuyện, nhưng đệ cứ kệ nó, chuyện khác có ta lo.

Ninh Kỵ thở dài ký tên vào từng phần:

- Ta thật sự không muốn nhận công lao bậc ba này, mà khiếu nại lên cuối cùng vẫn đưa tới chỗ phụ thân, sau đó bị trả về thì ca chỉ uổng công. Ta cảm thấy mình đừng lãng phí thời gian.

Ninh Hi nói:

- Đệ không hiểu, sau khi làm theo trình tự thì phụ thân sẽ chấp nhận, phụ thân rất chú trọng bước này. Tuy gần đây đệ làm đại phu, nhưng chắc cũng biết Thành Đô chủ yếu làm chuyện gì đúng không?

- Thành lập đại hội đại biểu, tuyên bố toàn thiên hạ?

Ninh Kỵ đáp lại câu đó, Ninh Hi đang định nói gì thì tiểu nhị đưa vịt nướng vào nên cuộc nói chuyện tạm dừng. Ninh Kỵ ký tên xong hết trả lại cho huynh trưởng.

Ninh Hi cất hồ sơ vào, chờ cửa phòng khép mới mở miệng nói:

- Mở đại hội đại biểu là một mục đích, cải tổ Trúc Ký, Tô thị này nọ vào chính phủ nhân dân Hoa Hạ. Các cao tầng đều đã biết chuyện này, sửa đổi, dung hợp thế nào, điều động ra sao, tất cả kế hoạch đều đang làm. Nhưng chờ mở đại hội đại biểu, đưa ra kiến nghị cải tổ trong đại hội, thông qua kiến nghị này tổng hợp thành chính phủ, làm như thể ý tưởng này là do đại hội đại biểu nghĩ ra, mọi người đang làm dưới sự chỉ huy của đại hội đại biểu.

Vịt nướng đã được cắt sẵn trước khi đưa lên, Ninh Hi bao một miếng thịt vị cho đệ đệ:

- Trong đại hội đại biểu đưa ra ý kiến, chuyên gia làm ra giải pháp, chính phủ nhân dân phụ trách chấp hành, đây là việc phụ thân luôn nhấn mạnh, phụ thân hy vọng sau này đa số việc đều làm theo bước này, như vậy mới có thể trở thành thường lệ trong tương lai. Nên chuyện khiếu nại cũng vậy, khiếu nại rất phiền phức, nhưng chỉ cần làm đúng bước thì phụ thân sẽ đồng ý cho nó thông qua. Hưm, ngon quá. Tóm lại đệ cứ kệ đi, món này ngon thật.

Ninh Hi bắt đầu bàn về mỹ thực, ăn ngon lành. Gió hoàng hôn thổi vào cửa sổ mang theo đủ loại mùi thức ăn trên phố.

Trong lúc ăn, Ninh Hi hỏi một câu:

- Tiểu Kỵ, ngươi thật sự không tham gia đại hội tỷ võ lần này à?

Ninh Kỵ đáp:

- Cũng không có gì lợi hại, ta mà tham gia bên tổ thiếu niên thì càng chán.

Ninh Hi không hỏi nữa.

Trên thực tế, người trong nhà hơi thắc mắc quyết định không tham gia tỷ võ của Ninh Kỵ, nhiều người lo lắng sau khi hắn đi với mẫu thân thăm những quả phụ của chiến hữu thì lấn cấn trong lòng, không hứng thú với chuyện đấu võ, nhưng sự thực là Ninh Kỵ có kế hoạch rộng lớn hơn về chuyện này.

Hắn sớm làm quyết định, chờ thời gian tới rồi, chờ khi hắn lớn hơn chút nữa, càng mạnh đủ để rời khỏi Thành Đô, lang thang thiên hạ kiến thức võ lâm cao thủ ở khắp nơi, trước lúc đó, hắn không muốn bại lộ thân phận của mình ở nơi như địa hội tỷ võ Thành Đô.

Sau này đi nơi khác, thân phận Ninh Kỵ luôn sẽ mang đến nhiều nguy hiểm hơn là người bình thường, dù hắn còn trẻ nhưng trên chiến trường đã thấy nhiều sống chết, sẽ không mù quáng mà tự đại. So sánh với thân phận võ giả hoặc là công tử bột quần áo xa hoa, một đại phu du lịch thiên hạ có thể đi xa hơn và tan toàn hơn, dù sao ít ai tùy tiện giết đại phu, đây là nguyên nhân tại sao gần đây hắn không ngừng luyện tập y thuật, chữa cho bệnh nhân.

Tạm thời Ninh Kỵ sẽ không nói ra những ý tưởng này cho huynh trưởng biết, hắn sẽ không tiết lộ cho bất cứ ai trong nhà, nếu không thì sau này không có cơ hội rời đi.

Hắn nghĩ đến đây, nói tránh đi:

- Ca, gần đây có người kỳ lạ nào đến gần ca không?

- Người lạ à?

Ninh Hi ngẫm nghĩ, hỏi:

- Loại người nào mới xem như kỳ lạ?

- Ưm, ví dụ . . . cô gái đẹp. Ca là đại ca trong nhà, đôi khi phải ra ngoài lộ mặt, không chừng có cô gái nào đó dụ dỗ ca. Ta nghe nhóm Trần gia gia nói mỹ nhân kế gì đó, ca nhớ đừng phụ Sơ Nhất tỷ.

Ninh Kỵ mới mười bốn tuổi, nói đến mấy chuyện như mỹ nhân kế thì cố gắng tỏ ra trưởng thành.

Ninh Hi nghe đến câu cuối vỗ vào trán Ninh Kỵ.

Ninh Kỵ ngửa đầu né bàn tay kia:

- Ấy, rối tóc bây giờ!

Ninh Kỵ cố gắng sửa tóc.

Ninh Hi dở khóc dở cười nói:

- Mỹ nhân kế gì chứ.

Sau đó hắn cảnh giác hỏi:

- Đệ hãy nói thật đi, dạo này đã nhìn hay nghe thấy chuyện gì hả?

- Không có gì, chỉ là ta đoán vậy thôi. Hơn nữa lần trước phụ thân và Qua di đi chỗ của ta, lúc ăn cơm có đề cập gần đây sẽ tổ chức hôn lễ cho ca và Sơ Nhất tỷ, rồi sinh con này nọ, tránh cho nữ nhân xấu đến gần ca. Phụ thân và Qua di còn nói sợ ca và Sơ Nhất tỷ chưa thành thân đã có con.

Ninh Kỵ vốn chỉ thuận miệng nói chuyện, nhưng đến giây phút này mới bỗng nhiên ý thức được cái gì, hơi ngẩn ra.

Ninh Hi ngồi phía đối diện mặt thoáng ửng đỏ, lại giơ tay đánh, lần này trúng trán của Ninh Kỵ.

Ninh Kỵ ôm đầu, chậm rãi đảo tròng mắt rồi nhìn về phía Ninh Hi:

- Ca, không lẽ với Sơ Nhất tỷ đã . . .

Ninh Hi giơ chân đá, Ninh Kỵ búng chân kéo theo ghế trượt xa hai thước dán sát góc tường, đỏ mặt nói:

- Ca, ta sẽ không nói ra.

- Ngươi . . . ngươi . . . ngươi thì hiểu gì, chỉ biết nói bừa! Ta và Sơ Nhất tỷ của ngươi . . . Qua đây cho ta, ta sẽ không đánh ngươi . . . Hai chúng ta trong sạch, hiểu chưa?

- Ta học y thuật, thứ gì nên biết đều đã sớm biết.

Ninh Kỵ đỏ mặt cứng cổ nói, cố gắng ra vẻ chính chắn với đề tài người lớn, muốn hỏi nhiều vài câu nhưng không dám.

Hắn kéo ghế lại gần:

- Thôi ta không nói nữa, ăn đây, ca đừng đánh nữa.

Ninh Hi rộng rãi dời đề tài:

- Ăn thịt đi.

Sau đó hai huynh đệ nói một số chuyện vụn vặt, vừa ăn hết nguyên con vịt nướng và các món ăn kèm, hai người học nội công từ nhỏ nên ăn rất hao cơm. Ninh Kỵ ngẫu nhiên liếc trộm huynh trưởng, tò mò với chuyện trái cấm, quyết định lần sau gặp Sơ Nhất tỷ phải lén bắt mạch.

Tiếc rằng ngày xưa hắn đi theo xuống nông thôn chỉ bê đồ giúp, sau này ở trong quân toàn chữa ngoại thương, chưa từng thật sự bắt hỉ mạch, không biết có thể tìm ra được mạch đó không, nếu tìm ra thì phải cảnh cáo hai người sớm thành thân.

Nhưng nói thế nào đây? Nếu nói trước mặt Sơ Nhất tỷ sẽ khó tránh bị đánh, đặc biệt là nếu tỷ ấy có em bé thì hắn không thể đánh lại.

Hai huynh đệ ôm ý xấu, ăn xong thì mỗi người một ngả. Ninh Kỵ cõng thùng thuốc đi về sân của riêng mình.

Bình Luận (0)
Comment