Bên dưới tiếp tục nói chuyện.
- Văn mỗ kém cỏi, cả đời không học được gì giỏi, lại theo đường lối nhỏ, nhưng không bao giờ quên thánh hiền dạy bảo từ nhỏ! Đất trời chứng giám cho lòng thành này! Ta bồi dưỡng ra nữ nhi, mỗi người đều xuất sắc mà ôm nghĩa lớn! Hiện nay Hắc Kỳ mới giết ra từ núi thây biển máu, dễ sinh ra ham muốn hưởng lạc nhất. Có lẽ đời thứ nhất sẽ đề phòng, nhưng Sơn Công và chư vị hãy nghĩ đi, nếu như chư vị dùng hết tính mệnh, cực khổ hơn mười năm giết lùi người Nữ Chân thì có muốn cho hài tử của mình lại bước trên con đường này không?
- Nhân vật đời thứ hai của Hoa Hạ quân vừa lúc là điểm yếu lớn nhất hiện giờ, có lẽ tạm thời họ chưa đi vào trung tâm Hắc Kỳ, nhưng sớm muộn gì có một ngày sẽ vào. Chúng ta xếp cái đinh quan trọng vòa, vài năm sau khi thật sự dùng vũ lực thì mình lên kế hoạch cũng không muộn. Cần xếp vào ngay lúc này, mấy năm sau bắt đầu dùng, những nhân vật đời thứ hai vừa lúc vào trung tâm Hắc Kỳ, đến lúc đó mình có thể chuẩn bị bất kỳ chuẩn bị.
- Văn mỗ sắp xếp năm vị nữ nhi ở bên ngoài, mỗi người có bản lĩnh và nhan sắc khác nhau nhưng không xuất sắc nhất, trong khoảng thời gian này chỉ cho họ giả làm bình dân từ xa đến, đi dạo ở bên ngoài. Bởi vì không được tin tức hay mục tiêu đáng tin, đành hy vọng bọn họ có thể lợi dụng bản lĩnh của mình tìm được người nào hay người nấy. Nhưng nếu có tin tức đáng tin, quy hoạch kỹ càng thì bọn họ sẽ mang đến tác dụng rất lớn.
- Còn nữ nhi thứ sáu Long Quân mà Văn mỗ sắp xếp ở đây thì không phải khoe gì, nhưng đúng là nhân tài xuất sắc hàng đầu, thướt tha yểu điệu. Nếu có thể sắp xếp đúng chỗ, vào được cửa lớn của Ninh gia, Tần gia, dù ban đầu làm tiểu thiếp nhưng sau này sẽ có trọng dụng thưa chư vị! Văn mỗ có mấy vị nữ nhi này, ngặt nỗi không có tin tức hay con đường, mấy ngày trước chỉ nhìn trưởng tử của Ninh Nghị từ xa, lạ nước lạ cái nên không tìm được biện pháp đáng tin, muốn sắp xếp cũng không được.
Ninh Kỵ nhướng mày: Ta ở bên cạnh ngươi mỗi ngày đây!
- May mắn hôm nay có Sơn Công và chư vị tiến đến, học thức và địa vị của Sơn Công xếp trên chư công ở Thành Đô, thiên hạ này không ai là không kính ngưỡng.
Lão nhân xua tay:
- Không dám nhận, không dám nhận.
- Văn mỗ cũng biết kế sách này hơi không quang minh, nhưng trong thời thế hiện nay, Văn mỗ ngu dốt chỉ có thể nghĩ ra biện pháp như vậy. Chư vị, học sinh chúng ta được ân trạch hai nghìn năm của Nho môn thánh hiền, sao có thể nhịn được cơn tức này? Đới Mộng Vi Đới Công mặc dù dùng thủ đoạn cực đoan, nhưng nói rất đúng, ngươi không cần Nho gia, dùng thủ đoạn kịch liệt, đó chẳng qua là hiến loạn năm mươi năm, chết thêm nghìn vạn người. Văn mỗ bồi dưỡng mấy vị nữ nhi, trước mắt không cầu báo đáp, chỉ cầu đền đáp Nho gia, để người trong thiên hạ sáng tỏ họa Hắc Kỳ, có thể phòng bị tương lai sẽ có kiếp nạn lớn ngập trời, chỉ vì . . .
Văn Thọ Tân nói khảng khái, lại nói thêm vài câu khiến mọi người lộ vẻ mặt kính nể.
Sơn Công mở miệng hỏi thăm:
- Chúng ta đương nhiên biết Văn huynh cao thượng, chỉ cần là vì đại nghĩa, không phân beiẹt thủ đoạn cao hay thấp. Thiên hạ hiện nay nguy ngập, đối mặt với ma đầu là lúc chúng ta phải hợp sức lại làm việc nghĩa. Chúng ta tất nhiên tin vào nhân phẩm của Văn Công, nhưng nữ nhi của huynh có bối cảnh thế nào? Đáng tin không? Nếu chúng ta vất vả lên kế hoạch đưa nàng vào Hắc Kỳ, sau đó Hắc Kỳ lại xúi giục nàng, lấy nàng làm mồi thì . . . không thể không đề phòng khả năng này.
Sơn Công hỏi điều này cũng có lý. Ninh Kỵ ở trên xà nhà sửng sốt, mắt sáng rực lên. Khá lắm, thì ra còn có cách này. Sau đó hắn lại buồn rầu, lúc đầu hắn chỉ muốn xem Văn Thọ Tân đụng trắc trở làm trò cười, nếu câu ra được mấy con cá lớn thì dứt khoát bắt trọn ổ đám ngốc này, nhưng hiện tại . . . mình có nên giết nhóm người này không? Có nên vạch trần chuyện này?
Đề mục vượt ngoài tầm giải đáp của Ninh Kỵ, hắn mới mười bốn tuổi, khá thẳng tính, trong một chốc không nghĩ ra kết quả được.
Văn Thọ Tân ở bên dưới giải thích:
- Nữ nhi Long Quân của ta ngày ngày được ta giảng giải đại nghĩa hun đúc, hơn nữa nàng vốn là nữ nhi của Khúc Hán Đinh Khúc tướng quân Vũ triều ta. Khúc tướng quân vốn là thiên tướng của Trung Nguyên Võ Hưng quân, sau này bị Lưu Dự điều động, Kiến Sóc năm thứ bốn tấn công Tiểu Thương Hà, chết trong tay Hắc Kỳ quân. Long Quân nhà tan cửa nát được ta mua về, nàng từ nhỏ đã đọc sách thơ, lúc phụ thân qua đời đã được tám tuổi, bởi vậy có thể ghi nhớ mối thù này, cũng trơ trẽn phụ thân năm đó nghe theo Lưu Dự điều khiển.
- Vậy là nàng này trong lòng có đại nghĩa cũng là nhờ Văn tiên sinh dạy giỏi.
Có thù giết phụ thân, lại cảm thấy xấu hổ vì phụ thân nghe theo Lưu Dự, có lòng muốn chuộc tội, lại bị Văn Thọ Tân tẩy não tám năm, như vậy là khá đáng tin.
Mọi người khen nức nở.
Văn Thọ Tân kêu người hầu:
- Đi gọi tiểu thư ra đây gặp chư vị khách nhân. Ngươi nói cho tiểu thư biết đều là khách quý, nhớ mang theo tỳ bà, không thể thất lễ.
Người hầu lĩnh mệnh rời đi. Một lúc sau, Khúc Long Quân mặc váy dài, ôm tỳ bà, bước chân nhẹ nhàng đi vào. Nàng biết có khách quý, trên mặt không còn vẻ đượm buồn, cúi đầu góc độ vừa phải, khóe môi treo nụ cười ngây thơ rụt rè như chim non, chào mọi người với dáng vẻ thận trọng mà có chừng mực.
Ninh Kỵ ở bên trên nhìn, cảm thấy nữ nhân này xác thực rất xinh đẹp, không chừng đám già ở bên dưới sẽ nổi máu dê muốn làm gì đó. Hắn đi theo quân đội lâu như vậy, lại học y thuật, tuy chưa thực tiễn nhưng biết rành những chuyện này. Tuy nhiên, đám lão nhân ở bên dưới giữ quy củ ra ngoài dự đoán của Ninh Kỵ.
Sơn Công đầu tiên là hiền hòa hỏi tên, thân thế của nàng, sau đó nghiêm nghị ca ngợi và khích lệ nàng. Sơn Công không làm chuỵen xằng bậy, những người khác cũng đeo lên mặt nạ hiền hòa chính phái. Nói chuyện được một lúc thì Văn Thọ Tân kêu thiếu nữ ngồi một bên, biểu diễn tỳ bà cho mọi người nghe. Tiếng đàn u oán, Ninh Kỵ cảm thấy đàn cũng êm tai.
Đàn một lúc thì Sơn Công hỏi nàng còn biết đàn bài gì không, Khúc Long Quân thay đổi cách gảy, đàn bài Thập Diện Mai Phục, tiếng tỳ bà trở nên kịch liệt mà sát phạt, gương mặt của nàng cũng thay đổi, khí chất trở nên anh vũ, giống như một vị nữ tướng quân.
Đàn xong một bài, mọi người rốt cuộc vỗ tay, thỏa mãn thích thú.
Sơn Công khen:
- Không hổ là nữ nhi nhà võ, bài Thập Diện Mai Phục này kỹ thuật đàn siêu nhiên như đưa người về thời Bá Vương còn sống.
Hắn lại hỏi thăm cái nhìn của Khúc Long Quân đối với thơ từ ca phú, điển tịch Nho gia. Nàng trả lời từ tốn, giọng dịu dàng ngọt ngào.
Ninh Kỵ cũng sinh ra thiện cảm với nàng, hắn quyết định nếu nữ nhân này thật sự dụ dỗ huynh trưởng hoặc là ai đó trong quân đội, tương lai chia ly khó tránh đau lòng. Hơn nữa huynh trưởng đã có Sơ Nhất tỷ, nếu là vì câu cá lớn mà phụ lòng tỷ ấy, còn phải lá mặt lá trái mấy năm thì thật khó chịu đựng.
Hắn không am hiểu chuyện thả dây dài câu cá lớn, cũng không định báo cáo lên trên quá sớm. Chờ bên này dốc hết sức ra, lên kế hoạch ổn thỏa chuẩn bị ra tay thì hắn mới báo lên, tiện tay giải quyết nữ nhân này và mấy nhân vật mấu chốt luôn. Như vậy là đám người Bộ Tham Mưu cũng không câu được cá lớn, chỉ có thể bắt người kết án, dừng ở đây.
Nghĩ vậy khiến hắn cảm thấy yên lòng hơn.
Một lúc sau, Khúc Long Quân trở lại lầu các, năm người còn ở trong phòng trò chuyện một lúc mới đi về. Lúc tiễn khách về, dường như có người ám thị Văn Thọ Tân nên đưa một nữ nhi đến chỗ của Sơn Công, hắn gật đầu đồng ý, sai người hầu đi làm.
Lần lượt đưa đám người Sơn Công đi, Văn Thọ Tân hưng phấn vào nhà, lại đi lầu các hỏi thăm Khúc Long Quân, nói vài lời khích lệ, dặn nàng đi ngủ sớm, sau đó hắn đi uống rượu chúc mừng. Khi Văn Thọ Tân vui thì không nói nhảm nhiều như lúc buồn, uống say chỉ thỉnh thoảng vỗ tay, bộ dáng thỏa thuê mãn nguyện, xem rất chán. Thế là Ninh Kỵ không giám thị nữa, hắn lại đi xem Khúc Long Quân, chỉ thấy thiếu nữ ngồi ở bên giường ngây người, cũng không biết đang buồn chuyện gì.
Ninh Kỵ nhớ nàng thay đổi vẻ mặt khi gặp người ngoài, thay đổi cảm xúc lúc đàn tỳ bà, thầm nghĩ nữ nhân này thật là hồ ly tinh không tin được, muốn tiếp cận đại ca nhà mình là đáng giết.
Dù sao ngươi sống không lâu, vậy cứ ngồi đó mà thẫn thờ đi.
Ninh Kỵ nghĩ vậy trong khi rời khỏi nhà này, tìm được bộ đồ bơi giấu ở bờ sông tối đen, trùm kín tóc, xuống nước bơi về phía cảm thấy hứng thú. Hắn không sốt ruột suy đoán thân phận của đám người Sơn Công, dù sao Văn Thọ Tân thổi phồng là "tài năng vượt trội chư công trong Thành Đô", ngày mai tùy tiện hỏi thăm người của Bộ Tình Báo thì sẽ biết ngay thôi.
Phương xa hay gần đều lập lòe ánh đèn, bóng đêm cũng dịu dàng. Ninh Kỵ nhàm chán bơi kiểu chó lướt qua một chiếc du thuyền, hắn cảm thấy tối nay thú vị hơn ban ngày nhiều.
Qua một lúc, cún bơi biến thành cá lội, biến mất tăm trong sóng nước tối đen.